Ba người mỗi người vác mấy túi to toàn đồ siêu thị, vừa đi ra liền thấy mấy người bộ dạng côn đồ đang đứng phá xe Văn Nhân Chí.

“Bọn mày đang làm gì?! Văn Nhân Chí chạy tới, đẩy kẻ đang cầm rìu chém vào cửa sổ xe ra, “ĐM, xe bố mày độ mà để chúng mày phá dễ như vậy à, nằm mơ đi!”

Quả nhiên mấy kẻ này vừa đá vừa chém cũng không làm cái xe sứt mẻ được miếng nào.

Nhìn thấy những kẻ kia Mục Hành hơi dừng chân lại, trong mười hai cận vệ cùng Lê Ngọc đuổi giết bọn hắn trước kia có mặt ba kẻ này.

“Mieo?” cảm giác được tâm trạng không tốt của Mục Hành, mèo con Du liền nhô đầu ra.

“Không có chuyện gì,” Mục Hành nhẹ ấn đầu mèo con về lại túi.

Bên kia Văn Nhân Chí đã cùng ba kẻ kia đánh nhau. Kẻ cầm đầu ba tên này là Hồ Khánh, trên đường phố thành C cũng có chút danh tiếng.

Hồ Khánh vén tay áo lên, “Xe này của mày được bọn tao thích đã là rất nể mặt mày rồi. Mày cmn có biết Hồ gia tao làm nghề gì không, bây giờ đưa chìa khóa đây thì bọn tao sẽ coi vậy mà tha cho.”

“Ha hả.” Văn Nhân Chí liền vung côn sắt qua, “Kể cả mày có làm lãnh đạo cũng éo liên quan đến tao, để hôm nay tao dạy cho mày một bài học!”

Văn Nhân Chí từ nhỏ đã lăn lộn trong quân viện, kĩ thuật đánh nhau không phải dạng vừa, nhưng chẳng may lại có Ôn Thất Bạch trói gà không chặt chỉ có thể kéo chân sau của hắn.

Văn Nhân Chí có chút bó tay bó chân.

Mục Hành ấn ấn đầu mèo con, “Ngoan chút đi, đừng có đi ra đấy.”

Nói xong hắn liền gia nhập cuộc chiến, từ lúc này phần thắng thế mới bắt đầu nghiêng về một bên.

Mục Hành dẫm một chân lên ngực Hồ Khánh, “Mắt tinh một chút đi, lần sau bọn tao sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy đâu.” Vừa nói hắn vừa đảo mắt nhìn bốn phía, đám người sống sót đứng xem trò vui liền cúi đầu chạy đi.

Văn Nhân Chí cười lạnh một tiếng, mở cốp ra, “Cất đồ rồi chúng ta đi thôi”.

Văn Nhân Chí lái xe rời đi.

Hai tên đàn em của Hồ Khánh ôm bụng, sưng mặt sưng mũi từ dưới đất bò dậy đến chỗ Hồ Khánh, “Đại ca, chúng ta không thể quên chuyện hôm nay được! Nhất định phải quay lại dạy dỗ bọn nó mới được!”

Hồ Khánh híp mắt, ánh mắt hung ác, “Trở về tìm anh Chấn, bọn nó chết chắc với tao rồi!”

“Đúng, nhất định phải để anh Chấn dạy bọn nó thế nào là lễ hội!”

Mục Hành có thể đoán trước bọn Hồ Khánh nhất định quay lại tìm bọn họ gây phiền toái, với tính tình kia của Hồ Khánh, haha…..

Tuy thế Mục Hành lại coi đây là việc tốt, tới nhanh giải quyết nhanh, đừng bắt hắn phải chờ đến năm sau.

Văn Nhân Chí vốn định chở Mục Hành về tận nhà, nhưng bị Mục Hành khéo léo từ chối.

Bởi vậy lúc này Mục Hành tay xách đồ ăn, cùng mèo con Du chậm rãi trở về.

“Mieo ~”

Mục Hành nở nụ cười, đem mèo con Du nhỏ nhắn đặt lên vai, hơi nghiêng đầu nói với mèo, “Không được, sẽ bị người khác thấy mất”.

“Mieo ~ ” Mèo con cọ cọ cổ Mục Hành, ngoan ngoãn ôm vai hắn, mắt xám tò mò nhìn xung quanh.

Mũi ngửi thấy mùi máu càng ngày càng nồng đậm, lù lù trước mắt Mục Hành là một người be bét máu, hay là zombie nhỉ? Có chút ngoài ý muốn mà không phân biệt nổi, nói là con người thì trông nó lại cực giống tang thi, nếu nói là tang thi  thì lại hơi quá mức linh hoạt rồi.

Mục Hành nắm chặt côn sắt trong tay, cẩn thận nhìn kẻ kia.

“Mieow ~”

Mục Hành ngưng mắt, chuẩn bị động tác công kích hắn.

Nhưng người đầy máu kia ngừng chân không tiến tới nữa, “Anh bạn, có gì ăn được không.” Cái đầu hắn cúi xuống hơi gật gù, ngẩng đầu lên mới lộ ra khuôn mặt Mục Hành hết sức quen thuộc.

Là thủ lĩnh mười hai cận vệ – La An Hiệp.

Nhắc tới cũng buồn cười, thủ lĩnh mười hai cận vệ là một tên phong lưu lang thang, cả ngày không biết đàng hoàng là gì, chuyên đùa giỡn mỹ nhân cho vui. Lúc trước Lê Ngọc vẫn luôn muốn triệt hạ La An Hiệp, nhưng mãi vẫn không thành công.

Trên đường bị đuổi giết, có mấy lần tên La An Hiệp này còn cố tình thất thủ để cho bọn họ có thể chạy thoát.

Mục Hành từng hỏi dò hắn lí do việc này, kết quả La An Hiệp thế mà còn nói, “Du Lãnh xinh đẹp như vậy mà chết rồi thì thật quá đáng tiếc”.

Lúc đó quả thực chọc Mục Hành tức gần chết, đương nhiên bây giờ nhớ lại vẫn cay cú không chịu nổi.

Mục Hành mười vạn lần không muốn để hắn gặp được Du Lãnh, nhưng hắn vẫn còn ơn cứu mạng mình, Mục Hành hiện tại không thể nào coi như không thấy.

Mục Hành từ trong túi đồ lấy ra hai cái bánh mì với một chai nước ném về phía La An Hiệp, nhìn hắn giống như bị thương rất nặng nhưng lại chuẩn xác bắt được đồ ăn, lập tức mở ra ăn ngấu nghiến.

Mục Hành có chút thương cảm, kiếp trước khi hắn gặp được La An Hiệp, người này sống ở căn cứ tương đối tốt, lúc nào cũng có mỹ nhân săn đón, giờ này nhìn mới thấy, vẫn là La An Hiệp nghèo túng nhìn thuận mắt hơn.

“Người anh em, mèo này được đấy, có muốn bán không?” Đỡ dần cơn đói khát, La An Hiệp liền chằm chặp nhìn vào mèo con trên vai Mục Hành.

“Ha hả…” Mục Hành lập tức xoay người rời đi, vừa rồi đúng là hắn mắt mù mới có thể cảm thấy La An Hiệp nhìn thuận mắt!

“Sao lại nhỏ mọn như vậy chứ, không phải chỉ là con mèo thôi sao, tùy tiện nhặt một con là có rồi.” La An Hiệp vừa ăn vừa lẩm bẩm sau lưng Mục Hành.

Mục Hành bước nhanh vào sân, ầm một tiếng đóng cổng sắt lại, “Ha ha, vậy anh đi mà bắt, đừng có mà nhớ nhung mèo của tôi làm gì.”

“Mieo ~ ” Mèo con Du nhảy vài bước trên mặt đất chạy vọt vào trong nhà, trong mắt lấp lóe dữ liệu liền biến lại thành con người.

Mục Hành tiện tay thả đồ đạc xuống, đóng cửa lại ôm lấy Du Lãnh, “Sau này anh cách cái người vừa rồi xa một chút”.

“Được.” Du Lãnh đáp lời, âm điệu mang theo chút dung túng đến chính mình cũng không phát hiện ra.

La An Hiệp đi mấy vòng xung quanh biệt thự Mục Hành, “Ai chà, hóa ra là một thiếu gia có tiền, mình cũng phải ở cái biệt thự như này mới được”. Dứt lời hắn liền hướng tới cửa mấy căn biệt thự khác.

Hiện tại các biệt thự đều được áp dụng hệ thống khóa bằng vân tay và giác mạc, La An Hiệp nếu không muốn phá hỏng hệ thống bảo an mà muốn vào thì quá khó, nhưng nếu phá đi rồi thì cái biệt thự này còn khác gì so với ngoài kia nữa, chả còn chút an toàn nào.

Tạm mặc kệ La An Hiệp làm như nào phá được hệ thống an ninh này, bên kia Mục Hành đã chuẩn bị xong dụng cụ trồng trọt.

Trời đông giá rét sắp đến, Mục Hành mua rất nhiều máy chuyển đổi nhiệt độ không khí, dù ngoài kia thời tiết có như nào bọn họ đều có điện để dùng. Ngoài biệt thự là vườn hoa, nhưng mấy hôm trước hắn đã nhổ hết hoa đi, thay bằng lều ấm trồng rau dưa.

Mục Hành phân loại hạt giống trong tay, ngồi xổm đối diện Du Lãnh nói, “Anh thích uống sữa chua dâu, vậy em trồng nhiều dâu tây cho anh nhé?”

Du Lãnh chớp chớp mắt xám, ” Không cần quá nhiều, chúng ta vẫn là trồng thêm rau dưa đi”.

“Anh yên tâm, em biết mà,” Mục Hành thò đầu lại hôm Du Lãnh một cái, lúc này mới chuyên tâm gieo hạt.

Đối với trồng trọt, trước đó Mục Hành chỉ mới nước đến chân mới nhảy xem vài video, có trồng ra được cái gì không thì còn chưa nói trước được.

Nhưng hắn đã dự trữ khá nhiều các loại dưa khô, dưa muối, có thể trụ thêm một quãng thời gian nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play