Nghĩ tới lúc tiểu thiên sứ cắn mình, cái loại cảm giác kích thích này trong lòng lại có chút chưa thể chấp nhận.
Thật nhẫn tâm, cô lấy đường ra phủ lên trên đó một ít bột thuốc độc.
Ừm, tuy chỉ là một lượng nhỏ nhưng chắc chắn là vẫn có tác dụng.
Bọc thuốc xong.
Liền phát hiện..... Serrill đang từ từ hôn lên lên cổ cô một cách chậm rãi.
Giống như đang gặm cổ vịt.
Không, liếm cổ vịt.
Lật Manh bình tĩnh nói: " Serrill đại nhân, đây phải vị trí của một hầu gái. " Cô hầu gái cự tuyệt mọi quy tắc không được viết trên giấy, cự tuyệt cả sự quấy rối của thế lực ác ma.
Nghe những lời lạnh lùng của cô.
Serrill chậm rãi ngẩng đầu lên, đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, trong đôi mắt đỏ băng bỗng hiện lên một tia trêu đùa.
Như có chủ ý, cậu dùng ngón tay bóp nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô.
Thiếu niên có chút ác liệt, đôi môi mỏng hơi nhếch, những chiếc răng nanh như ẩn như hiện.
" Không, hầu gái tuân theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân, nếu tôi muốn cô, cô cũng phải tuân theo. "
Cô không nghĩ sẽ quyến rũ cậu.
Cứ để cậu tự chủ động đi.
Serrill giống như một tiểu quỷ đầy mê lực trong màn đêm, mềm mại dùng má cọ cọ lên môi cô, nhẹ giọng nói.
" Rốt cuộc ai cũng sẽ đều sung sướng nếu nhận được dù chỉ một chút ưu ái của tôi. "
Lời này nói ra thật khó xử.
Ngược lại như bộc lộ sự tức giận.
Ánh mắt Lật Manh lộ ra vẻ đã thông suốt, phong cách thật sự tệ.
Không thể mong chờ gì vào bút pháp của tên cẩu tác giả.
Chỉ có thể dựa hoàn toàn vào sự hung dữ của bản thân để lật ngược tình thế.
Thiếu niên mang theo vài phần giận dỗi giống như đang làm nũng mà dùng môi miết lên cằm cô một đường từ trên xuống dưới.
Cuối cùng những chiếc răng nanh của cậu cũng mấp mé ở vùng da trên cổ cô.