Vân Trung trả lời thập phần oán giận, "Ta nói không thể chính là không thể! Cha cùng nương nói đều không nghe được hả?"
Dương thị bổ sung, "Đứa nhỏ trong tộc đều theo đại tiểu thư đi học viện Chân Nguyên, con dựa vào cái gì muốn khác người ta?"
Vân Trung cùng Dương thị yếu đuối cả đời. Đúng vậy, bọn họ thừa nhận nữ nhi nói không sai, dù đi thủ đô, bái sư thất bại, sang năm như cũ có thể đi báo danh học viện Chân Nguyên.
Nhưng nếu hiện tại không theo phần lớn, không theo sát đại tiểu thư, bọn họ cùng những người khác trong gia tộc không giống thật mất mặt.
Vì làm đứa nhỏ đi, bọn họ có thể không tiếc hết thảy.
"Con chính là muốn khác người ta đó thì sao nào?"
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, Dương thị cho rằng mình lãng tai.
Bà không dám tin nhìn về phía nữ nhi.
Cô lẳng lặng đứng đó, đôi mắt không hề gợn sóng như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Dù thiên ngôn vạn ngữ đều có, duy độc không có kính sợ với người làm nương như bà!
"Mày dám?! Nếu mày đi thủ đô, Vân Kiều An, tình cảm mẹ con ân đoạn nghĩa tuyệt! Về sau, đời này mày cũng không cần lại kêu một tiếng nương!"
"Ta làm cha cũng ở chỗ này thề, mày dám đi thủ đô, ta trục xuất mày khỏi gia môn, từ nay về sau, ta coi như không có nữ nhi này!"
"Vậy ân đoạn nghĩa tuyệt đi."
May mắn, trong nhiệm vụ nguyên chủ cần cha mẹ tán thành mà không phải cha mẹ thương.
Tán thành có thể thông qua nỗ lực, tăng thực lực là được.
Nhưng thương thì không.
Lời nói nhàn nhạt, giọng điệu bình tĩnh cùng với biểu tình đạm nhiên......
Lại như bom nổ! Một tiếng này làm đao Dương thị cầm trong tay nghiêng ngả, rơi xuống đất.
Dương thị không thể tin tai mình, Vân Trung cũng thế.
"Mày thật sự...... Muốn cùng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt? Được! Được! Được! Không nghĩ tới chúng ta dưỡng một bạch nhãn lang, được được được, bạch nhãn lang, mày cút được xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu đi......"
Kiều An cầm bọc hành lý, chuẩn bị xoay người rời đi.
Dương thị như người điên rít gào, "Mày đứng lại đó cho ta!"
Kiều An cho rằng, bà sẽ đối nữ nhi có ôn nhu cuối cùng.
Không nghĩ tới, bà giống điên rồi đoạt bao hành lý trong tay Kiều An xuống, "Mày nếu đi cũng đừng lấy đồ gì trong nhà! Đừng hòng lấy đồ trong nhà chạy!"
Kiều An chưa nói gì chỉ từ bọc hành lý lấy ra mấy viên tinh thạch, "Đây là trong tộc bởi vì tôi là linh giả mới phát. Cái khác, tôi đều để lại cho hai người!"
Cô nói như vậy làm Vân Trung cùng Dương thị giờ mới nhớ tới, nữ nhi hiện tại đã là linh giả cho nên khoản thu lớn nhỏ trong nhà đều là từ tay cô mà có......
Mà hiện tại, cô phải đi...... Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt......
Nhưng bọn hon lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi......
Kiều An đi hơn nửa canh giờ, phía sau truyền đến thanh âm linh mã.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe ngựa, một người trên xe nhảy xuống.
Mà người này đúng là Vân Linh.
Theo nàng nhảy xuống là mấy người Vân Diệu Khả, Vân Kiều, Vân Diệu Thiến từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Mấy người vây quanh Kiều An nhìn cô như tội nhân.
Vân Diệu Khả tiến lên trước lên tiếng, em gái mặt tròn nói chuyện đặc biệt sắc bén,"Vân Kiều An, sao cô nhẫn tâm như vậy, Thập Tam bá và Thập Tam thẩm không biết thương tâm bao nhiêu! Làm nữ nhi, cô cảm thấy cô làm chuyện này thích hợp sao?"
Vân Linh không nói gì chỉ ôm ngực, trên mặt không tán đồng nồng đậm.
Nhưng nàng chỉ cần lộ ra thần sắc như vậy, người muốn vỗ mông ngựa nhiều lắm.
Trong đó Vân Diệu Thiến chính là một người xuất sắc.
Nàng trước đó làm tuỳ tùng nhỏ của Vân Kiều nhưng hiện tại cách Vân Kiều rất xa.
Nàng biết Vân Linh muốn giáo huấn Kiều An, mắng so Vân Diệu Khả (*) còn lợi hại hơn.
(*) Nguyên QT "Vân Linh".
"Nhìn xem đây không phải Vân Kiều An ghê gớm của chúng ta sao? Cô vận **** đánh bại tôi một lần liền không biết trời cao đất rộng! Cũng không chiếu gương, ha hả. Chẳng lẽ cô có thể mạnh hơn một đầu ngón tay của đại tiểu thư chúng ta sao? Đại tiểu thư không nghĩ đi thủ đô, cô dựa vào cái gì mà đi!"
——————
6h00 7/4/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT