Đời này, thật vất vả dựa vào nữ nhi mà huênh hoang với tộc nhân, hiện Dương thị đặc biệt dễ nói chuyện. Dễ dàng mà đáp ứng chuyện trước đó.
Nhìn gương mặt tươi cười đắc ý của bà, Kiều An không biết nên nói cái gì cho tốt.
Rất nhanh đã đến Kiều An lên lôi đài.
Không nghĩ tới, lúc này Vân Kiện không cam lòng nhảy ra ngăn đường đi của Kiều An.
Trong mắt ông ta tràn ngập hàn ý lạnh lẽo.
"Kiều An chất nữ, có chút lời thập bát thúc muốn nói với cháu."
Vân Kiện quá thảm.
Mấy năm nay, bởi vì nữ nhi Vân Diệu Thiến đi theo sau Vân Kiều làm tiểu tuỳ tùng cho nên ông ta cũng được coi trọng.
Vốn tưởng rằng, nhị phòng thay thế là chuyện ván đã đóng thuyền lại không nghĩ rằng con rết trăm chân đại phòng chết cũng không ngã xuống. Mắt thấy đại tiểu thư không chỉ không phải phế sài lại còn là thiên tài, tâm ông ta thật lạnh thật lạnh.
Nếu ngày sau đại phòng đắc thế, như vậy trước kia ông ta cùng nữ nhi được nhiều hay ít đều phải nhổ ra.
Nói không chừng, còn sẽ chịu đại phòng trả thù mãnh liệt.
Cho nên hiện tại ông ta thật sự không muốn lại đắc tội đại phòng.
Chẳng sợ hành động này có khả năng sẽ chọc giận nhị phòng —— nhưng hiện tại ông ta đành phải vậy. Dù cách thật xa ông ta có thể cảm giác được ánh mắt đại tiểu thư nhìn về phía Diệu Thiến rét lạnh cỡ nào. Ông ta thà rằng hai đầu đều không trạm đều không nghĩ chọc đại tiểu thư bực!
"Bất luận thế nào, cháu cùng Diệu Thiến cũng là đường tỷ muội. Đánh túi bụi chung quy không tốt lắm. Không bằng, trận tỷ thí này từ bỏ đi!"
Kiều An liếc nhìn Văn Kiện đầy bụng tâm sự một cá, liền nhìn thấu ý của ông ta.
Ngoài dự kiến của cô chính là Vân Diệu Thiến cũng cúi đầu cam chịu cách nói của cha.
Cô nàng từng kiêu ngạo vô cùng lúc này cũng cúi đầu......
Kiều An cảm thấy một loại thố tử bi ai (*).
(*) Đồng cảm với đồng loại.
Cha mẹ nguyên chủ tranh cường háo thắng nhưng cha mẹ của Vân Diệu Thiến người từng thắng qua nguyên chủ sao lại không phải chứ?
Cha mẹ thiên hạ có bao nhiêu người thiệt tình yêu đứa nhỏ?
"Cháu không đồng ý!" Kiều An mỉm cười.
Bất luận thế nào, ai cũng không thể ngăn trở cô hoàn thành nhiệm vụ.
Huống chi lúc ấy kích Vân Trung ước hẹn so đấu là Vân Kiện, hiện tại đổi ý cũng là ông ta. Trên thế giới này nào có chuyện tiện nghi như vậy?
Dù đồng tình Vân Diệu Thiến thì thế nào, trước kia có ai chân chính đồng tình nguyên chủ chứ?
"Thập bát thúc cũng biết, cháu căn bản không có thiên phú tu luyện mà Diệu Thiến nhà thúc lại là linh sĩ cấp 3. Hiện tại phế sài như cháu còn chưa khiếp đảm sao nhà thúc lại rút lui có trật tự thế?"
Kiều An tùy ý cười nhạo giống như một ngọn lửa đốt cháy cảm xúc Vân Diệu Thiến.
Nàng vốn dĩ cũng thập phần không cam lòng cúi đầu với Vân Kiều An nữ nhân nàng khinh thường. Hiện tại, nữ nhân này thế mà còn cười nhạo nàng?
"Vân Kiều An cô đừng cho mặt lại không cần nhá! Cô cũng biết cô là phế sài, tôi cho cô chút mặt mũi mới không so. Cô thì tốt rồi, cẩn thận tôi ngược chết!"
Mà Vân Kiện cũng giả mù sa mưa mỉm cười, nghe nữ nhi nói loại lời này không ngăn cản.
Ông ta cho rằng, nếu tự hiểu lấy thì sẽ theo sườn mà xuống không so nữa.
Đáng tiếc, ông ta thật sự đoán sai rồi.
"Được, chúng ta liền tới một lần, nhìn đến ai ngược ai đi!"
Cô cũng có tâm huyết.
Nếu nói lúc trước, cô cũng không có nắm chắc đánh bại Vân Diệu Thiến nhưng giờ phút này, cô lại sinh ra tâm tất thắng.
Linh sĩ cấp 1 muốn đánh bại linh sĩ cấp 3 xác thật nghe như thiên phương dạ đàm, nhưng đừng quên làm một nhiệm vụ giả, trước đó cô cũng đã làm nhiệm vụ ở thế giới huyền huyễn.
Mà trong nhiệm vụ kia, cô cũng xem như một cao thủ.
——————
12h17 29/3/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT