Khuôn mặt Nhược mẫu vẫn luôn mỹ lệ bây giờ tràn ngập không thể tin tưởng, "Vì cái gì? Đây là thời điểm ông gian nan nhất, tôi sẽ không rời đi."
Lời bà ta nói, làm lòng Tần phụ xuất hiện một tia ấm áp, nhưng ngay sau đó, lại bị chán ghét Nhược Vũ San thay thế.
"Tuyết Liên, hai ta tiến thêm một bước, là sai lầm. Nếu không phải tiến một bước, Luyên Nhi sẽ không tuổi trẻ mà chết. Hiện tại, Nhược Vũ San sống tốt, nhưng Luyên Nhi đã chết. Tuyết Liên, tôi vĩnh viễn không tha thứ được, cũng không thể thấy bà, thấy bà, sẽ nhắc nhở tôi những chuyện phát sinh!"
Ngày thường, ông ta cũng thương tiếc kế nữ vài phần.
Nhưng bây giờ cô ta hại chết con trai.
Đừng nói oan có đầu nợ có chủ, ở trong mắt ông ta, con ông ta vì cứu Nhược Vũ San mới chết. Cuối cùng, vì bảo hộ cô ta, không lưu toàn thây. Ngược lại Nhược Vũ San, chỉ cưa một chân.
Làm một người cha, sao ông ta có thể không hận?
Chính Nhược mẫu cũng cảm thấy, dưới loại tình huống này, còn không bằng Nhược Vũ San chết.
Nếu cô ta chết, cha con Tần thị nói không chừng bởi vì mang áy náy mà đối tốt với bà ta. Mà hiện tại, quả nhiên, Tần phụ giận chó đánh mèo tới trên người bà ta.
Nhưng, Nhược mẫu không dễ từ bỏ......
"Thực xin lỗi, là tôi không biết dạy con gái...... Luyên Nhi chết, tôi thương tâm, nhưng, con trong bụng Vũ San. Chẳng lẽ ông không nghĩ thay Tần gia lưu hậu đại sao?"
Trong mắt Tần phụ, không che dấu chán ghét, "Không cần. Tôi còn trẻ, tôi có thể sinh."
Dưới thanh danh hỗn độn sinh con, có gì tốt?
Cả đời này đều bị người cho rằng là kết quả nghiệt luyến (*).
(*) Tình cảm không được chấp nhận, oan nghiệt.
Chính ông ta, cũng không muốn nhìn đứa nhỏ này sinh ra.
Nhược Vũ San còn ở bệnh viện, Nhược mẫu bị Tần phụ đuổi khỏi nhà.
Trước kết hôn cũng đã công chứng quá, lần ly hôn này, tự nhiên cũng không mang đi bất luận tài sản gì.
Tần phụ không ra tay với mẹ con họ Nhược cũng nhờ tình cảm trước kia, sao có thể bồi thường cho tài sản?
Trong một đêm, mẹ con họ Nhược lại quay về ngày tháng trước kia; không, phải nói, so trước kia càng kém.
Ít nhất trước kia, không có phóng viên chật như nêm cối, muốn khai quật "Mẹ con tâm cơ" trong mắt thế nhân bò lên giường phú hào như thế nào......
Ít nhất trước kia, đối với Nhược Vũ San, mẹ ôn nhu lại ưu nhã, mà không giống như bây giờ, dùng ánh mắt cừu hận sâu kín trừng cô ta, làm cô ta sởn tóc gáy.
Mà cô ta muốn phá thai, lại bị Nhược mẫu phản đối. Trực tiếp nói, nếu cô ta dám đi, đánh gãy chân còn lại của cô ta.
Nhược Vũ San khóc thút thít, cầu xin, nhưng Nhược mẫu không mủi lòng.
Nhưng cô ta bị mẹ khống chế quen, không dám phản kháng.
Vì thế, cưa chân cô ta, bởi vì không có tiền thuốc men, thực mau Nhược mẫu mang về nhà.
Nhược mẫu vốn dĩ tức cô ta, sao có thể tận tâm chiếu cố?
Mang thai lại đứt chân, cô ta hành động gian nan, dinh dưỡng theo không kịp, cuối cùng, sinh hạ một đứa nhỏ dúm dó......
Rất nhiều năm sau, Nhược Vũ San mới biết được, nguyên nhân mẹ cưỡng bách cô ta lưu lại con.
Lúc bà ta thu được giấy thoả thuận ly hôn, liền hạ dược Tần phụ, đoạn tuyệt khả năng ông ta sinh con cùng người đàn bà khác.
Cho nên, đứa cháu ngoại này, sẽ trở thành con nối dõi duy nhất của Tần gia. Ngày sau, kế thừa toàn bộ Tần gia, làm bà ta hưởng vinh hoa phú quý.
Đáng tiếc, bà ta tính hết thảy, lại không tính đến, không đợi cháu ngoại lớn lên, Tần thị liền hoàn toàn phá sản.
Bà ta tính kế, hết thảy thành không......
- -----
18h37 11/2/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT