Tâm hắn co rút đau đớn, rống giận, "Hoắc Thiệu Quân! Cô thật to gan!"
Hoắc Thiệu Quân kinh hoảng.
"Tần Luyên, sao anh lại tới đây...... Anh......"
"Ha, người phụ nữ của tôi cũng dám động? Hoắc Thiệu Quân, cô chán sống sao?"
Nhìn nam nhân bá đạo, nhìn tiểu tiện nhân bị trói trên ghế, lộ ra nhu tình, trong lòng Hoắc Thiệu Quân như bị mèo cào.
Hoắc Thiệu Quân tuy ngoan độc, nhưng không ngốc nghếch. Làm chuyện như vậy, cũng dự đoán kết quả xấu nhất.
Mà lúc này, kết quả xấu nhất xảy ra.
Mặt cô ta lộ ra tuyệt vọng, cùng điên cuồng mãnh liệt.
Cô ta cầm dao, đặt trên cổ Nhược Vũ San.
"Anh không được lại đây. Anh qua đây, em giết cô ta!"
Tần Luyên ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ có thể bất động.
Nhưng hành động của Hoắc Thiệu Quân hoàn toàn chọc giận hắn, hắn nhìn cô ta như một người chết.
"Tần Luyên, em yêu anh, em như vậy, đều vì anh! Anh có biết, Nhược Vũ San người phụ nữ này, tiện ngầm lại không biết xấu hổ sao không, cô ta giống mẹ cô ta. Cha con hai người đều bị hai mẹ con cô ta lừa rồi, hai người này căn bản không giống bề ngoài...... Tần Luyên, anh sẽ bị cô ta hủy diệt!"
Tần Luyên không kiên nhẫn, "Cô muốn thế nào, mới bằng lòng buông tha cô ấy?"
"Hoắc Thiệu Quân, tôi hy vọng đầu óc cô suy nghĩ -- nếu, cô không muốn toàn bộ Hoắc gia vì cô chôn cùng!"
Ngụ ý, Hoắc Thiệu Quân khẳng định chết.
Hắn lạnh nhạt, vô tình, làm cô ta si mê không thôi.
Nhưng đồng thời, lại làm lòng cô ta tràn ngập tuyệt vọng.
Nguyên lai, hắn thật sự không yêu cô ta.
Cô ta so với một sợi tóc của tiểu tiện nhân trong lòng hắn kém xa.
Cô yêu, là một chuyện đáng chê cười.
"Nếu như vậy, em cùng cô ta chết, làm anh cả đời đều nhớ kỹ em!" Trong lòng Hoắc Thiệu Quân tất cả đều là điên cuồng hận ý. Giờ khắc này, cô ta không màng người nhà, không màng tánh mạng, chỉ nghĩ dùng tánh mạng trả thù Tần Luyên.
Cô ta cười lạnh, lấy bom trong túi!
Mà Nhược Vũ San, hai mắt đẫm lệ mê mang, nhìn nam nhân trước mắt.
Anh, nguyên lai yêu cô ta!
Nguyện ý vì cô ta lấy thân mạo hiểm.
Vì cái gì, tới lúc này, cô ta mới phát hiện, hóa ra cô ta cũng thích anh......
Sớm biết, cô ta không rời nhà ra ngoài.
Nếu không rời nhà trốn đi, cũng không phát sinh hết thảy.
"Anh, đi mau......"
Một màn cảm động cỡ nào!
Nhược Vũ San muốn Tần Luyên chạy, mà Tần Luyên lại không chịu rời đi.
"Không, Tiểu San Nhi, anh sẽ không bỏ em!"
"Anh, không đáng, thật sự không đáng...... Ô ô ô...... Em yêu anh......"
Nhìn hai người tâm sự, nhìn Tần Luyên tình nguyện chết không muốn đi, trong lòng Hoắc Thiệu Quân càng vặn vẹo, "Được, vậy cùng chết đi! Tần Luyên, có anh chôn cùng, em chết cũng vui vẻ!"
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, lúc Hoắc Thiệu Quân đắc ý, Tần Luyên đá cô ta, lại nhanh chóng giải quyết mấy người yếu ớt bên cô ta.
Hắn ôm Nhược Vũ San trong ngực, xoay người nhanh chóng rời đi --
Mắt thấy, ánh rạng đông thắng lợi trước mắt.
Mắt thấy, người yêu đối hắn thổ lộ cõi lòng.
Tần Luyên cảm thấy mình hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Lúc này, biến cố phát sinh!
- -----
16h47 11/2/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT