Hơi nhăn mày. Kiều An cũng coi như tương đối quen thuộc anh. Biết ánh mắt này đại biểu cho...... Ghét bỏ.
Trừ ghét bỏ, còn có nghi vấn.
"Loại người như cô ta sao lại ở nhà cậu?"
Kiều An cảm thấy mình vẫn là một cô gái thiện lương đáng yêu.
Tỷ như hiện tại, chỉ cần Nhược Vũ San không chủ động chọc cô, cô vẫn chừa chút thể diện. Đây là giáo dưỡng của cô.
Cho nên cô chỉ cười không nói.
Nhưng, cô lại xem nhẹ thuộc tính tìm chết của Nhược Vũ San.
Nhược Vũ San tựa hồ nhận ra người này là Sở nam thần, một bộ không thể tin được, che miệng lại, lung lay sắp đổ, "Chẳng lẽ, các cậu, đã ở bên nhau?"
Nói như thể Kiều An cùng Sở Vân Phàm giống như một đôi gian phu ****......
Vấn đề trong bụng cô ta có! Có ở lúc còn chưa kết hôn lại còn nhỏ tuổi!
Rốt cuộc ai cho thể diện lớn thế, mới làm cô ta như thể mình chịu đả kích khi gặp chuyện đồi phong bại tục?
Kiều An cùng Sở Vân Phàm mắt lạnh nhìn cô ta, không phản ứng, tựa hồ cho cô ta không gian lớn phát huy.
Cô ta miễn cưỡng cười vui nói, "Kiều An là bạn tốt của tôi, nhìn hai người ở bên nhau, tôi chúc phúc cho các cậu. Các cậu mau vào, đừng đứng đó."
Này không phải nhà Kiều An sao? Nhược Vũ San rốt cuộc có dũng khí ở đâu đảo khách thành chủ? Sở Vân Phàm nhìn Nhược Vũ San, nhưng ánh mắt tò mò dừng trong mắt Nhược Vũ San, lại là Sở Vân Phàm phát hiện cô ta đẹp hơn Kiều An.
Cô ta biết mà, chỉ cần là nam sinh, hẳn sẽ phát hiện cô ta xinh đẹp hơn Kiều An.
Sở Vân Phàm này cũng thế.
Lại nói, Sở Vân Phàm hoàn toàn là loại hình cô ta thích. Ôn nhu, soái khí, học bá...... Tuy lúc này, trong đầu Nhược Vũ San còn không nghĩ "Đoạt" Sở Vân Phàm từ tay Kiều An.
Bất quá, cô ta sớm không cần thầy dạy cũng hiểu lấy lòng "Bạn trai""Bạn thân".
Trên mặt cô ta mang ý cười ảo tưởng, cười ngọt ngào.
"Cậu là bạn trai Kiều An, tôi gọi cậu Vân Phàm đi. Vân Phàm tớ gọt táo cho cậu!" Tay cũng cầm táo gọt...... Chỉ chốc lát, mảnh mai kêu lên, "A! Giống như cắt vào tay!"
Kiều An sao không nhìn ra Nhược Vũ San phát tao, đầu óc không có gì!
Cô ta rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra, cảm thấy cô sẽ chịu đựng cô ta? Hay tự tin rằng, Sở Vân Phàm sẽ coi trọng cô ta?
Cho nên, cũng đừng trách cô không khách khí, "Cô không vội, cô là thai phụ, hà tất đâu? Đừng lăn lộn đến mức chúng tôi còn phải đưa cô đi bệnh viện!"
Nhược Vũ San bị Kiều An nói, ý thức được mình đã mang thai......
Phản ứng đầu tiên, đỏ mặt lớn tiếng giải thích, "Tớ nào có...... Tớ không có......"
"Cái gì?" Phản ứng của Sở nam thần, so Kiều An dự đoán còn cho lực hơn. Anh đơn thuần không làm ra vẻ trợn tròn mắt, "Trời ơi, Nhược đồng học, cô thành niên chưa? Sao lại mang thai? Ba mẹ cô biết chứ?"
Nhược Vũ San bị thái độ này làm thương, mắt to mỹ lệ lại dâng lên hơi nước mông lung.
"Mang thai thì sao?" Mang thai, chẳng lẽ cô ta không còn là cô gái đơn thuần đáng yêu ôn nhu như nước sao? Chẳng lẽ cô ta không xinh đẹp đáng yêu hơn Kiều An sao? Anh nhìn qua dương quang soái khí, chẳng lẽ cũng là nam nhân tục tằng sao? Chẳng lẽ anh không nên dùng ôn nhu an ủi cô ta đã phải chịu thống khổ như vậy sao?
Rõ ràng hết thảy không phải cô ta tự nguyện. Cô ta bất hạnh, gặp nhiều trắc trở như vậy...... Thật vất vả gặp nam nhân làm tim đập thình thịch thế mà anh lại tục thế!
Cô ta đau thương, mở cửa chạy ra ngoài!
- -----
10h43 11/2/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT