Không có bạn thân hắc hoá, nào có nữ chủ bạch liên hoa?
Như lời Lý Huyên nói, nếu Nhược Vũ San thiệt tình với Vương Kiều An, cô có thể đứng ra làm sáng tỏ cho Vương Kiều An.
"Cảm ơn các cậu nói cho tớ." Kiều An chân thành cầm tay Lý Huyên cùng Chu Ngọc, "Chúng ta cùng đi nhà ăn ăn cơm được không?"
Tình bạn của con gái, rất nhiều thời điểm đều là do cùng nhau ăn cơm dạo phố mà thành lập.
Kiều An và Chu Ngọc, Lý Huyên vốn ở cùng một ký túc xá, ba người mỗi ngày cùng ăn cùng ở, cảm tình tăng rất nhanh.
Kiều An phát hiện, tính cách Chu Ngọc cùng Lý Huyên kỳ thật không tồi. Đặc biệt là Chu Ngọc, tuy rằng thường xuyên miệng độc làm người muốn bóp chết, nhưng không thể phủ nhận, bản chất của cô vẫn là một cô gái nhiệt huyết đầy chính nghĩa. Bằng không, trước kia cũng sẽ không nhìn Vương Kiều An đi theo Nhược Vũ San bị người bôi đen mà cảm thấy căm phẫn.
Mà ở trong mắt cô, Kiều An chính là một con dê con nhầm đường lạc lối-- hiện tại rốt cuộc biết đúng đường, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Ở lớp nhân khí của Chu Ngọc không tồi, Kiều An bởi vì cùng cô thường xuyên một chỗ, rất nhiều đồng học bắt đầu có cảm tình.
Chỉ là, hết thảy, ở lúc Nhược Vũ San về trường, chịu đả kích.
Sáng sớm, tài xế Tần gia đưa Nhược Vũ San đến trung học Nhất Trung.
Suốt một tuần Nhược Vũ San không xuất hiện, sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo. Trên mặt tuyệt mỹ có một tia động dung làm người thấy mà thương.
Nhìn thấy Kiều An, tựa như nhìn thấy chúa cứu thế, cô tiến lên, cầm tay Kiều An, "Kiều An, cậu cùng tớ nói chuyện được không?"
Kiều An sớm không phải nguyên chủ Vương Kiều An. Đối với việc làm thùng rác trút cảm xúc của người khác không hề có chút hứng thú nào.
Ngay sau đó lắc đầu, "Không được, đây là thời gian tự học."
Không nghĩ tới, dáng điệu Nhược Vũ San như không dám tin tưởng, như thể Kiều An làm sự tình trời phẫn nợ người căm giận nào đó, ngơ ngác mà nhìn Kiều An.
"Kiều An, cậu, cậu vì cái gì cự tuyệt tớ...... Cậu thay đổi!"
Cô nhẹ khóc nức nở.
Dáng điệu này, làm Kiều An nghĩ đến trong trí nhớ nguyên chủ, vì an ủi Nhược Vũ San yếu ớt lại đáng thương, nguyên chủ nhiều lần mạo hiểm bị lão sư phát hiện, cùng cô lên sân thượng, nghe cô nói cô sống ở hào môn đáng thương bao nhiêu...... Vấn đề là, rất nhiều lần, nguyên chủ đều bị phát hiện, đều bị lão sư mắng, một lần nghiêm trọng, còn viết kiểm điểm!
Sau lưng Nhược Vũ San là Tần gia, lão sư không dám đắc tội, nhưng Vương Kiều An không có.
Hơn nữa trong mắt Kiều An, lão sư giáo huấn đúng, rất có đạo lý.
Nhược Vũ San người ta thi không đậu đại học tốt cũng không có gì. Tần gia có tiền, tùy tiện vận dụng quan hệ, danh giáo nước ngoài trong nước đều tùy cô chọn; nhưng Vương Kiều An không học, định làm gì?
Kiều An cảm thấy dáng vẻ Nhược Vũ San đáng thương hề hề làm vẻ ta đây đặc biệt chướng mắt, đang muốn nói cho cô, mình cần học từ đơn tiếng Anh trong giờ tự học, không nghĩ tới, nam sinh ngồi ở hàng phía trước lại cười lạnh một tiếng, "Chưa thấy qua người tuyệt tình như vậy, còn là bạn thân!"
Sau đó, cậu ta lấy giấy ăn đưa cho Nhược Vũ San, lại dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Kiều An một cái --
Kiều An bị ánh mắt tràn ngập cảm giác ưu việt về đạo đức của cậu ta nhìn, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không có lời gì để nói.
Mà Nhược Vũ San, lau mặt, còn thút tha thút thít mà nói câu: "Cảm...... Ơn!"
Dừng trong mắt Trương Hạo, nữ thần càng thiện lương càng ôn nhu càng tri kỷ.
Vì thế cậu ta bất mãn nói với Kiều An, "Nhược Vũ San đều khóc thương tâm như vậy, cô còn không cùng cô ấy đi ra ngoài một chút sao?"
- -----
14h33 30/12/2019
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT