Bọn họ cùng xuống lầu, Giang Qua mặc âu phục phẳng phiu đứng ở cửa chính, nhìn Tạ Tinh Lan từ xa, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng hiện ra một chút dịu dàng.

Thân hình hắn cao lớn, khí tràng lạnh thấu xương, chỉ đứng ở đó đã dẫn tới sự chú ý của đám người, trong đại sảnh có người nhận ra hắn.

Xì xào bàn tán với nhau: "Đây là Giang Qua CEO của Tinh Thành hả?"

Sau khi thế lực trong nước ổn định, Giang Qua cũng dần dần đi tới trước mọi người.

Tạ Hạo Bằng nhìn thấy Tạ Tinh Lan sải bước đi đến bên cạnh hắn, giờ mới hiểu được, tức khắc vẻ mặt xanh lè, trước mặt nhiều người như vậy ông không trực tiếp nổi giận.

Bây giờ quyền thế của Giang Qua không như ngày xưa, cho dù trong lòng Tạ Hạo Bằng có ngàn vạn không cam lòng, cũng bỏ mặt mũi ôn tồn chào hỏi với hắn. Mà Giang Qua xem đám người trong cuộc như không có gì, cư xử với Tạ Hạo Bằng lại chu đáo lịch sự, thậm chí ngồi thấp nâng cao, cho chủ nhà đủ mặt mũi, mặt mũi Tạ Hạo Bằng sáng sủa, biểu cảm cũng dần dần dễ nhìn hơn.

Đợi tiệc kết thúc, đám người tan cuộc, Tạ Hạo Bằng mới thối mặt gọi Giang Qua vào thư phòng.

"Cậu với Chiêu vẫn chưa từng cắt đứt." Trong tay Tạ Hạo Bằng cầm điếu thuốc, ánh mắt đóng băng nhìn chằm chằm vào Giang Qua.

"Phải."

Giang Qua mặt không đổi sắc, biểu cảm bình tĩnh: "Bắt đầu từ lớp mười một, đến bây giờ, chúng cháu chưa bao giờ tách ra."

Tạ Bạo Bằng cau mày, ngồi trên ghế, không nói một lời, cho đến khi hút hết điếu thuốc này, nói: "Hồi lớp mười hai, tôi cũng đã nói không đồng ý, bây giờ tôi vẫn có ý nghĩ đó."

Giang Qua im lặng một lát, sau đó hắn chậm rãi lùi một bước, rồi thẳng lưng, gập chân quỳ xuống về phía Tạ Hạo Bằng.

Tạ Hạo Bằng cả kinh, đứng bật dậy: "Cậu làm gì vậy!"

Giang Qua trầm giọng nói: "Cháu biết lo lắng và băn khoăn của bác trai, nhưng cháu rất chắc chắn Chiêu là bạn đời mà cháu muốn. Cháu là người tàn tật, thân thế không vẻ vang, cháu rất rõ ràng, cháu cũng vẫn luôn hiểu cháu không xứng với Chiêu, nhưng cậu ấy đã bằng lòng ở bên cháu, cháu sẽ dùng quãng đời còn lại bảo vệ cậu ấy, quý trọng cậu ấy, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy bị tổn thương, cháu cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành người tổn thương cậu ấy."

"Cháu đợi đến hôm nay mới đến xin người, không phải ỷ lại Tinh Thành ở phía sau, cũng không phải muốn dựa vào tiền tài quyền thế cháu có bây giờ để tạo áp lực với người, cháu chỉ muốn nói với người, bây giờ cháu có năng lực bảo vệ Chiêu rồi, cháu xin người, giao cậu ấy cho cháu."

Hắn rũ mắt xuống, từng chữ khẩn thiết, Tạ Hạo Bằng nhìn thiên chi kiêu tử này vứt bỏ tất cả tự tôn và kiêu ngạo, hèn mọn quỳ xuống khẩn cầu ông gật đầu, trong lúc nhất thời trong lòng rất phức tạp.

(thiên chi kiêu tử: chỉ người có tài năng có ảnh hưởng)

Tạ Hạo Bằng mơ hồ nhớ tới, bốn năm trước, ông phát hiện chuyện của Giang Qua và Tạ Tinh Lan, lúc ấy cũng trong phòng sách này, Giang Qua cắn chặt răng, chậm rãi quỳ xuống về phía ông, chân lắp chân giả không ngừng run rẩy, ước chừng đã quỳ hơn nửa tiếng, chỉ một mực thấp giọng khẩn cầu ông.

Khi đó Tạ Hạo Bằng còn có thể cứng lòng, tàn nhẫn từ chối, nhưng bây giờ, ông lại chỉ có thể im lặng nhìn.

Sau một hồi lâu, Tạ Hạo Bằng thở dài một hơi, nói: "Bây giờ cậu đã phát triển, không thiếu gì cả, từ nhỏ Chiêu đã được nuông chiều lớn lên, trọng tình cảm nhất, nếu có một ngày cậu hối hận hoặc là chán rồi, cậu từng nghĩ rằng tổn thương đối với nó lớn nhường nào chưa?"

Giang Qua ngước mắt, giọng nói bình tĩnh lại kiên định: "Không có ngày đó."

Ngay lập tức, hắn chậm rãi nói: "Trong lòng cháu, Tinh Thành cũng được, quyền thế cũng tốt, tất cả mọi thứ đều không bằng mảy may của cậu ấy. Tầm quan trọng của cậu ấy đối với cháu rộng lớn hơn cả mạng của cháu."

"..."

Tạ Hạo Bằng im lặng thật lâu, cơ thể chậm rãi còng lưng mệt mỏi, cuối cùng ngồi trên ghế, phát ra một tiếng thở dài.

***

Tạ Tinh Lan đợi trong phòng một lúc lâu, Giang Qua cuối cùng cũng mở cửa đi vào.

Cậu vội vàng tiến lên hỏi: "Sao rồi sao rồi, ba em đồng ý chưa?"

Giang Qua khẽ cười một cái, trong mắt đuôi mày đều mềm mại không tưởng nổi, hắn duỗi tay ôm Tạ Tinh Lan vào lòng, sau đó ừ một tiếng.

Tạ Tinh Lan vốn tưởng rằng còn phải lằng nhằng với ba cậu vài ngày, không ngờ cứ vậy qua cửa, ngạc nhiên quá đỗi: "Anh nói với ba em thế nào?"

Tất nhiên Giang Qua sẽ không nói rõ chi tiết, nếu Tạ Tinh Lan biết hắn quỳ hai lần với Tạ Hạo Bằng, chắc chắn sẽ đau lòng.

"Liều chết quấy rầy, may mà ba em không phải là người không nói lý lẽ." Hắn nhẹ nhàng hôn ấn đường Tạ Tinh Lan, lẩm bẩm nói: "Em là của anh."

Tạ Tinh Lan nói: "Đã là chồng già chồng già rồi, đừng cả ngày nói mấy lời hủ lậu nữa."

Giang Qua khẽ cười hai tiếng.

Ngày thứ sai sau khi nhận được sự đồng ý của Tạ Hạo Bằng, hai người đã bay ra nước ngoài nhận lấy chứng nhận kết hôn.

Lấy chứng nhận xong, lễ kết hôn cũng lập tức được đưa vào danh sách quan trọng, Tạ Tinh Lan thậm chí hoài nghi tốc độ làm việc của Giang Qua là sợ cậu lâm trận bỏ chạy, hơn nữa Giang Qua rõ ràng mắc chứng lo âu trước hôn nhân, bình thường dưới yêu cầu mãnh liệt của Tạ Tinh Lan, một tuần nhiều nhất phịch bốn năm lần, nhiều hơn Tạ Tinh Lan sẽ không làm, mà Giang Qua mắc chứng lo âu không có chỗ phát tiết úc hỏa, Tạ Tinh Lan đã gặp tai vạ.

(úc hỏa: nói về hội chứng dương khí tích tụ hóa thành hỏa)

Đó tưởng chừng như là mấy ngày bị che lấp tối tăm không thấy mặt trời.

Giang Qua bao hết một hòn đảo, lễ cưới không rực rỡ gấm hoa xa xỉ phô trương như người ngoài tưởng tượng, ngược lại, là tinh tế lại đơn giản. Toàn bộ quá trình hoàn toàn từ chối khéo truyền thông tới thăm, chỉ có người nhà của Tạ Tinh Lan và bạn bè họ quen biết được mời đến.

Khi hai người họ mặc âu phục màu trắng, dưới lời cầu nguyện của mục sư, trở thành bạn đời hợp pháp, Tạ Tinh Lan nhìn Giang Qua mắt hơi hồng, mà Giang Qua cũng thế.

Tạ Tinh Lan từng nhìn qua nhiều cảm xúc trong đôi mắt đen láy của hắn, u ám, thù hận, không cam lòng... Mà đủ loại bất kham đó đã biết mất gần như không còn vào giờ phút này, chỉ còn lại yêu thương và vui sướng sâu lắng lại nồng đậm. Dường như mọi thứ chưa hề xảy ra, kể từ khi sinh ra hắn đã chân thành đầy cõi lòng như thế, chấp nhất lại thâm tình với thế giới này.

Sau nửa đêm, trên đảo chỉ có khách khứa được mời đến, yên tĩnh giống như ngăn cách tất cả ồn ào náo động của thế giới.

Tạ Tinh Lan và Giang Qua ngồi trên tảng đá to lớn, Tạ Tinh Lan nằm trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Gió biển thổi qua mặt, rất yên tĩnh, rất an lòng.

Bỗng dưng, Tạ Tinh Lan tâm huyết dâng trào, bò dậy khỏi người Giang Qua, hỏi hắn: "Anh có tin trên thế giới này có xuyên qua thời gian không?" Giang Qua nhướng mày: "Muốn thảo luận về vật lý à?"

Tạ Tinh Lan nói: "Không phải! Em sẽ suy nghĩ về thứ đồ chơi đó á?"

Giang Qua cười, nói: "Trước kia khi học vật lý, anh tin là có."

Tạ Tinh Lan dừng một lát nói: "Vậy nếu để anh trở lại thời điểm năm tuổi, anh sẽ làm những gì?"

Giang Qua không trả lời mà hỏi lại: "Còn em?"

"Em?" Tạ Tinh Lan híp mắt, ngả ngớn cười nói, "Vậy chắc chắn là lợi dụng khi đó anh vẫn là nhi đồng vô tri, cướp anh về nhà càng sớm càng tốt." Sau đó chăm sóc thật tốt, cho hắn dịu dàng và kiên nhẫn đủ để chữa lành mọi đau thương.

Giang Qua cúi đầu cười một tiếng, thấp giọng dán vào tai cậu nói: "Không cần em cướp, chỉ cần em ngoắc ngoắc tay, anh sẽ đi theo em."

Tạ Tinh Lan ôm đầu hắn hôn loạn một hồi, sau đó ngẩng đầu nói: "Vậy còn anh?"

Giang Qua ôm cậu, im lặng một lát.

"Chưa nghĩ ra?"

Giang Qua lắc đầu, chậm rãi nói: "Anh sẽ nói với mình, đừng mất đi hy vọng với cuộc sống, trên thế giới vẫn còn người tên là Tạ Tinh Lan." Nói đoạn, hắn hôn trán Tạ Tinh Lan một cái, "Mà anh sớm muộn gì cũng gặp được em."

Tạ Tinh Lan suýt nữa bị hắn nói đến nỗi nóng mắt, vội vàng chớp mắt mấy cái, sau đó ôm cổ hắn, nghiêm túc nói:

"Nếu em nói, em đã gặp phải ngoài ý muốn vào một thời điểm khác, sau đó xuyên qua trở về năm tuổi, anh tin không?"

Hai người yên lặng đối mặt, sao trên trời như thể sáng lên, mặt biển bát ngát như vẩy mực, chỉ có ánh sao lăn tăn đang lay động.

"Anh tin."

Giang Qua từ từ nói: "Anh cũng có cảm giác, hình như ở thời gian khác, không gian khác, đã yêu em cực kỳ lâu."

Cảm giác này tới không có lý do, nhưng đối tượng là Tạ Tinh Lan, lại giống như bất kể như thế nào cũng thuyết phục.

"Cho dù em ở đâu, em như thế nào, chỉ cần anh gặp em, anh sẽ yêu em không có thuốc chữa."

"Anh hy vọng đây là số mệnh anh không thể tránh thoát."

Chân trời dần dần sáng tỏ, chùm sáng bổ ra màn đêm đậm đặc kia ngựa không ngừng vó chạy về phía bọn họ.

Giang Qua gần như mang theo lòng thành kính, trong nháy mắt trước khi ánh sáng đuổi đến hắn cúi người hôn Tạ Tinh Lan.

Em lấp lánh một cái, mà anh say cả một đời.



Em vừa tỏa sáng trong thế giới của anh, từ đó anh cam nguyện vì em vượt mọi chông gai khổ đau bôn ba.

Chỉ cần cuối cùng là em, anh bằng lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play