Đợi khi Tạ Tinh Lan vào phòng, Giang Qua đã xóa bỏ tin nhắn Hứa Đỉnh gửi tới kèm theo tên của hắn ta trong danh sách. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, động tác đặt điện thoại Tạ Tinh Lan xuống cũng không có bất kỳ chột dạ và hoảng loạn nào.
Tạ Tinh Lan thuận miệng hỏi một câu: "Xem gì thế?"
Giang Qua dừng một giây, cúi đầu nhìn bài thi: "Hứa Đỉnh gửi tin nhắn."
Tạ Tinh Lan à một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm điện thoại lên: "Chắc chắn không có chuyện đứng đắn."
Kéo danh sách ra không nhìn thấy, Tạ Tinh Lan quay đầu hỏi: "Anh xóa rồi?"
"Không phải, xóa tùy ý, vốn là em cũng thấy hắn phiền." Tạ Tinh Lan xoay điện thoại trong tay, cậu nhìn ra chút mùi vị không giống bình thường từ trong ánh mắt nhìn chằm chằm cậu của Giang Qua, hình như nếu cậu nói một câu không cho Giang Qua xóa, Giang Qua sẽ như thế nào, vì vậy tỉnh táo lại, lại cười hì hì giống như rút xương cốt xiêu vẹo lên người Giang Qua.
"Tiểu Giang cưa cưa, ghen nha." Tạ Tinh Lan cong mắt cười, tràn đầy trêu chọc và trêu tức, tay chân cũng không thành thật đụng Giang Qua ở bên dưới, cố ý gãi hắn ngứa, ngoài miệng vẫn nói vớ nói vẩn, "Sao dễ ghen thế chứ, còn không bằng anh giam em lại là được rồi, để khỏi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt..."
Vốn chỉ là trêu chọc, sau đó phát giác cơ thể Giang Qua hơi cứng, ánh mắt nhìn cậu cũng sâu thẳm, Tạ Tinh Lan không hiểu sao cảm thấy gáy hơi mát lạnh, gượng cười hai tiếng: "Coi như em chưa nói."
Lúc Tạ Tinh Lan dựa vào, tay Giang Qua đã vòng lên eo của cậu, ôm người sát vào, khẽ cúi đầu, hôn từng chút từ mặt mày đến má Tạ Tinh Lan.
Hiếm khi có lần Giang Qua hôn cậu không có tính xâm lược gì, Tạ Tinh Lan híp mắt hưởng thụ lẩm bẩm một tiếng, sau đó cảm giác vành tai bị cắn, còn bị người dùng răng mài, đau cũng không phải rất đau, chỉ là hơi nóng phả bên tai, rất ngứa.
Tạ Tinh Lan tránh ra: "Cắn tai em làm gì."
"Chiêu à, " Tiếng nói chuyện của Giang Qua trầm thấp, dường như rất chân thành, nói: "Đừng tùy tiện nói đùa... Đừng khiến anh coi là thật."
Tạ Tinh Lan nói: "Được thôi, nhưng có một câu anh có thể coi là thật."
Giang Qua nói: "Cái gì?"
Tạ Tinh Lan khẽ nhếch khóe miệng, mắt xán lạn như sao trời, ngậm lấy ý cười nói: "Thích anh."
Giang Qua hơi thất thần, nhìn chằm chằm Tạ Tinh Lan một lúc lâu, mới tiếp tục duỗi tay ôm chặt lấy cậu.
Buổi tối, cuối cùng Giang Qua không ngủ lại, nói còn có cuộc thi chưa xong. Sắp lên lớp mười hai rồi, gần đây Giang Qua tham gia cuộc thi vật lý cấp quốc gia, trước mắt thành tích giành được đều rất ấn tượng, đương nhiên Tạ Tinh Lan biết chuyện gì quan trọng hơn, thế là để hắn về nhà.
Mặc dù cậu sờ miếng mỏng dính trong túi vẫn có chút thất vọng nhỏ.
Nhưng mà vẫn kịp!
Vẫn nên đợi trẻ em lớn hai tuổi nữa, lại làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi!
Ngày hôm sau là chủ nhật, buổi chiều các học sinh trọ ở trường phải lần lượt trở lại trường tham gia tự học buổi tối.
Tạ Tinh Lan ăn cơm chiều ở nhà mới lề mà lề mề đến trường, bởi vì mỗi tối chủ nhật đều do lớp trưởng đại nhân Giang Qua trông giờ tự học tối, cho nên mỗi lần cậu đến muộn về sớm, Giang Qua cũng sẽ làm như không thấy.
Hôm nay trong tòa nhà dạy học dường như hơi ồn ào, lúc Tạ Tinh Lan đi ngang qua tầng hai nhìn thấy Vương Trung Hải đang trong lớp mười, từ xa đã truyền đến "Các cô cậu học vì thầy cô vì cha me hả balabala", cậu cấp tốc xách cặp ba bước làm hai lên tầng ba.
Đi vào lớp mình, Giang Qua ngẩng đầu nhìn cậu, mãi cho đến khi Tạ Tinh Lan ngồi xuống ghế, nhìn về phía bục giảng, Giang Qua mới giả dối thu hồi sự chú ý nhìn bài thi của mình.
Tạ Tinh Lan cười khì khì trong lòng, chống cằm cũng nhìn Giang Qua, sau gần nửa phút, Giang Qua cũng không động tới bút, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giương mắt đối mặt với Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan cong mắt lên, dùng tay che nửa gương mặt, mặt mày vô sỉ dẩu môi về phía Giang Qua.
Sau đó các bạn ngồi bàn trước nghe thấy âm thanh lớp trưởng làm rơi bút xuống đất.
Tạ Tinh Lan nhìn Giang Qua mím chặt môi khom lưng xuống nhặt bút, vui vẻ quá chừng, thế là gục xuống bàn, nén cười đến mức mặt đỏ rần.
Đã ôm ôm hôn hôn nhiều lần như vậy, Giang Qua vẫn vẫn không chịu được thính như thế!
Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp đi vào dạo quanh một vòng, Tạ Tinh Lan lôi sách bài tập ra, cũng không đi quấy Giang Qua nữa.
Đợi chủ nhiệm lớp vừa đi, Tạ Tinh Lan xé tờ giấy ghi chú, sau đó dán lên lưng Lý Tiểu Bân.
Lý Tiểu Bân vòng tay ra sau lưng kéo xuống nhìn, bên trên thình lình viết câu: "Tiểu Bân Bân, có cảm thấy dạo này bạn trai tao ngày càng đẹp trai không, sao bây giờ tao nhìn cậu ấy đâu đâu cũng thuận mắt thế nhỉ". Lý Tiểu Bân không nhịn được vò giấy thành một cục.
Nhưng xét theo hiểu biết của Lý Tiểu Bân về Tạ Tinh Lan, nếu Tạ Tinh Lan không nhận được trả lời, sẽ không dễ dàng bỏ qua, Lý Tiểu Bân đành phải bị ép nói dóc với chó yêu đương.
Lý Tiểu Bân: "Vẫn luôn rất đẹp trai, mày không chú ý."
Tạ Tinh Lan: "Ầy, tao nên ăn cỏ non sớm hơn."
Lý Tiểu Bân sợ trò chuyện tiếp lại không dứt được, đành phải đổi chủ đề: "Mày xem diễn đàn của trường chưa, Hứa Đỉnh game over rồi."
Tạ Tinh Lan nhận được tờ giấy, nghĩ, game over cái gì? Là lại đi quấy rối bạn học, bị người khác đánh nhập viện rồi?
Cậu không để ý lắm mở diễn đàn của trường ra, bài đăng màu đỏ ngay trang đầu, hai chữ "Hứa Đỉnh" sáng loáng, còn đánh dấu đỏ đánh dấu đậm.
Trong lòng Tạ Tinh Lan khó hiểu, tên chó chết Hứa Đỉnh này tác phong bất chính, ỷ vào trong nhà có quyền thế, làm không ít chuyện ức hiếp nhỏ yếu, đã đắc tội rất nhiều người ở trường. Chỉ có điều phần lớn người đều giận mà không dám nói gì, trong nhà Hứa Đỉnh cũng tồn tại quan hệ thiên ti vạn lũ với nhà trường, có chuyện gì, cũng không cần người nhà Hứa Đỉnh chào hỏi, phía nhà trường cũng sẽ đè xuống.
(thiên ti vạn lũ: mô tả mối quan hệ phức tạp)
Cũng ví như sự kiện ở nhà vệ sinh rất lâu trước đó, Hứa Đỉnh không có việc gì cả, em gái kia lại bị thôi học.
Trong diễn đàn trường học xem như nơi khá là tự do ngôn luận, cũng có rất nhiều người đã ám chỉ Hứa Đỉnh, trong bóng tối lên án hành vi hoành hành bá đạo ỷ thế hiếp người của hắn, nhưng hầu như không ai dám trắng trợn treo tên hắn trên tiêu đề như thế.
Tạ Tinh Lan cũng dám, chỉ có điều cậu lười tiếp xúc với Hứa Đỉnh, cũng không thích làm "Mặt trận truyền thông", nói đúng ra, cậu căn bản chướng mắt Hứa Đỉnh, cũng không thèm đối nghịch với hắn.
Tạ Tinh Lan nhấn vào bài đăng. Người đăng bài lời ít ý nhiều, không nói thừa nửa câu, đăng rất nhiều lời nói của Hứa Đỉnh trong Wechat, nhục mạ mỉa mai đều tính là nhỏ, ngay cả giáo viên, lãnh đạo nhà trường cũng mắng, hơn nữa dùng từ rất dơ bẩn khó coi, thậm chí còn cười nhạo với bạn bè rằng em gái lúc đó vì không có bối cảnh mà bị nghỉ học.
Nếu như chỉ là mắng nhiếc, các bạn cũng không rất kinh ngạc, bởi vì Hứa Đỉnh luôn luôn ỷ thế khinh người như vậy, nhưng chuyện khi đó của hắn và nữ sinh kia là bị nhà trường đè xuống, mặc dù mọi người đã nghe đôi câu vài lời, nhưng cũng không ai biết chân tướng cụ thể.
Sau đó để phòng ngừa lời đồn đại truyền bá, dưới sự tỏ ý của Hứa gia nhà trường đã đẩy nồi cho nữ sinh kia, nghiễm nhiên bóp méo sự tình thành nữ sinh điên cuồng đuổi theo Hứa Đỉnh vào nhà vệ sinh, đang lúc lôi kéo bị giáo viên bắt gặp.
(nồi nghĩa bóng là lỗi)
Nhưng bây giờ, Hứa Đỉnh tự bưng chân tướng sự tình ra, hơn nữa hoàn toàn không có cách nào phủ nhận, bởi vì người đăng bài đào ID mạng của hắn ra sạch sành sanh, làm thế nào cũng không khống chế được.
Chỉ vạch trần Hứa Đỉnh, đã gây ra sóng to gió lớn, sau đó chủ topic vẫn ngữ bất kinh nhân tử bất hưu, vươn tay về phía công ty Hứa gia, các hành vi phạm pháp trốn thuế lậu thuế, đút lót giả sổ sách, thao túng cổ phiếu đã biến thành tài liệu chứng cứ như ván đã đóng thuyền, những con số trên trời kia đủ để cho một người không hiểu nghề cũng nhìn ra được tình huống tồi tệ cỡ nào.
(ngữ bất kinh nhân tử bất hưu: lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi)
Cuối cùng, người đăng bài để lại một câu "Tất cả chứng cứ đã chuyển cho truyền thông là đơn vị liên quan", rồi biến mất không còn tăm tích, để lại tất cả bạn học bị dưa lớn kinh thiên nện há hốc mồm.
Tạ Tinh Lan lướt hết thảy chứng cứ, không khỏi kinh ngạc, đây rốt cuộc là nhân sĩ nhanh nhẹn dũng mãnh nào làm chuyện nhanh nhẹn dũng mãnh, sao có thể lấy được tài liệu mật của một công ty lớn dễ như trở bàn tay vậy, rốt cuộc là thù với Hứa gia lớn nhường nào? Hay nói đơn thuần là có thù với Hứa Đỉnh, liên lụy cả nhà của hắn cùng xúi quẩy?
Cậu kéo lên nhìn ID người đăng bài, nhưng trống không, chẳng nhìn thấy gì hết.
Tạ Tinh Lan nghĩ ngợi, truyền giấy cho Lý Tiểu Bân: "Hứa Đỉnh đã đắc tội thần tiên nào, bị chỉnh thảm như thế? Nghỉ học còn nhẹ, đoán chừng hắn sẽ bị ba hắn đánh chết nhỉ."
Lý Tiểu Bân: "Không biết, chắc chắn không phải người trong trường chúng ta, có đại thần trâu bò thế còn học cấp ba làm chi."
Tạ Tinh Lan ngẫm lại cũng đúng, cậu đã ăn dưa, đã xem tin sốt dẻo, cũng không chú ý nữa.
Hai ngày sau, trong trường học đã không còn bóng dáng của Hứa Đỉnh.
Trường học giáo dục kiểu khép kín, tin tức và tiếng đồn lưu truyền cũng rất nhanh, chẳng bao lâu Tạ Tinh Lan đã nghe được tin Hứa Đỉnh bị thôi học.
Buổi tối trước khi tắt đèn, Tạ Tinh Lan nằm trong chăn Giang Qua chơi điện thoại, Cố Lãng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn miệng tiện muốn tranh luận với cậu: "Lão Tạ, mày không có giường à, nhất định phải chen chúc ngủ chung, mù mắt của tao rồi."
Tạ Tinh Lan túm gối lên ném hắn: "Mày ngủ giường trên, bọn tao ngủ bên dưới, chặn mắt của mày ở đâu?"
Cố Lãng bị gối nện trúng, thế là ném chậu rửa mặt muốn nhào tới đánh nhau với Tạ Tinh Lan: "Mỗi lúc trời tối tao đều sợ nghe được âm thanh gì không nên nghe, kinh hồn táng đảm không dám ngủ!"
Tạ Tinh Lan cười ha ha: "Lão Cố, rõ ràng là tư tưởng mày quá không thuần khiến, tao với Giang Qua chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ được không?"
Hai người chơi đùa một trận, Giang Qua đẩy cửa đi vào, hai người không chơi nữa.
Sau khi lần lượt tắm rửa, đến thời gian tắt đèn, đèn phòng ngủ tự động tắt. Bên ngoài còn có dì trông coi ký túc kiểm tra phòng ngủ, không ngừng quát lớn: "Còn chạy trong hành lang làm gì, đã tắt đèn rồi!..."
Hôm nay sau giờ tự học tối bọn họ còn đi ăn khuya, cho nên về muộn, Giang Qua vẫn đang tắm ở phòng tắm.
Đèn phòng tắm đang bật, trên hành lang là thấy được, phải trừ điểm, cho nên chắc chắn lại phải bị chủ nhiệm lớp càm ràm.
Tạ Tinh Lan vén chăn lên xuống giường, mở cửa thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc dì trông ký túc đi ra từ phòng ngủ sát vách, Tạ Tinh Lan cười híp mắt giơ tay chào dì: "Dì Tiểu Trương, sắp thi cuối kỳ rồi, cháu còn hai tờ bài thi chưa làm xong đây, đèn bàn sáng quá ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của cháu, cháu ngồi trong nhà vệ sinh một lát. Đừng trừ điểm của chúng cháu nha, được không ạ?"
Tạ Tinh Lan đẹp trai, lại biết khoe tài chọc vui, dì trông ký túc thân với cậu, cũng không so đo, cười nói: "Sức khỏe quan trọng, đừng ngủ muộn quá, trước mười hai giờ nhất định phải tắt đèn."
Tạ Tinh Lan: "Vâng, cảm ơn chị Tiểu Trương."
Dì trông ký túc bị cậu chọc cười ra mấy nếp nhăn.
Đóng cửa lại, Tạ Tinh Lan đi gõ cửa nhà vệ sinh hai lần, thấp giọng nói: "Giang Qua, anh tắm xong chưa?"
Không trả lời...
Tạ Tinh Lan gõ hai lần nữa, vẫn không có động tĩnh.
Chẳng lẽ trượt chân rồi?
Giang Qua tắm rửa chắc chắn phải tháo chân giả xuống, đứng một chân vốn cũng không vững, trong phòng tắm lại trơn ướt. Hơn nữa tính tình của hắn, cho dù bị ngã xuống, cũng sẽ không thốt một tiếng gọi người đến giúp đỡ.
Tạ Tinh Lan càng nghĩ càng lo lắng, trực tiếp mở cửa đi vào —— khóa cửa phòng tắm của bọn họ hỏng rồi, vẫn chưa kịp thay mới, cậu thoáng cái đã mở ra.
"Giang Qua..." Tiếng nói đột ngột im bặt.
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, trong một mảng mờ mịt, Giang Qua đột nhiên quay đầu lại, nước chảy xuống từ mái tóc ướt. Hai mắt đen láy dường như gặp phải sự vật gì cực kỳ khủng bố hơi trợn to, sắc mặt cũng trắng đến đáng sợ.
Tạ Tinh Lan vẫn chưa kịp phân biệt rõ ẩn ý trong biểu cảm của hắn, vô thức cúi đầu nhìn, thấy ngay... chân phải kia chỉ có bắp đùi.
Mỗi ngày lắp chân giả đi lại, đầu tàn chắc chắn sẽ bị mài mòn, lúc này bộ phận đó còn hiện ra màu máu mờ nhạt.
Mà đầu gối trở xuống, thì trống rỗng.
Một giây sau, bắp thịt cả người Giang Qua kéo căng, hoảng hốt vội vàng đóng sập cửa lại, dùng hết sức lực, phát ra một tiếng "Rầm" đinh tai chức óc.
Tạ Tinh Lan đờ ra, đứng ở cửa, hồi lâu không nói gì.
Phía sau cửa, Giang Qua chống trán lên vách cửa, hai tay siết chặt thành đấm, im lặng đấm mạnh vào bức tường gốm sứ, nhưng đau đớn khoan tim thấu xương này không thể làm cho hắn tỉnh táo lại.
Toàn thân đang run lên, hít thở dồn dập khó khăn.
Bị nhìn thấy rồi... Bị Chiêu nhìn thấy rồi.
Hắn xấu xí, khó coi, bẩn thỉu như vậy...
Hắn vẫn luôn che giấu rất tốt, chịu đựng cơn đau chân giả ma sát đầu tàn, kiên quyết từ chối chống gậy và xe lăn, còn cắn chặt răng tham gia tiết thể dục, chỉ muốn ngụy trang thành một người bình thường.
Có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng bên cạnh Tạ Tinh Lan, mà không phải dựa vào sự giúp đỡ của Tạ Tinh Lan, niềm an ủi cho hắn này đã vượt xa đau đớn và tra tấn của việc đeo chân giả.
Nhưng bây giờ...
Giang Qua nhắm chặt hai mắt, trái tim trong lồng ngực đang điên cuồng kêu gào, bên tai nổ vang từng đợt. Hắn có thể để bất kỳ kẻ nào biết khiếm khuyết của hắn, chỉ có Tạ Tinh Lan không được, hắn quá muốn làm một người bình thường, hắn quá muốn từ lúc vừa bắt đầu Tạ Tinh Lan không biết hắn là kẻ tàn phế.
Tạ Tinh Lan từng nói, sẽ không chia tay với hắn.
Nhưng tận mắt thấy bạn trai mình trông như thế nào... Tạ Tinh Lan có còn ở bên hắn không?
Ngủ cùng nhau, cũng cảm thấy rất đáng sợ nhỉ.
Khuất nhục, đau khổ, sợ hãi, đều hóa thành thực thể, ngăn chặn tai mũi của hắn, hết thảy cảm xúc không kiềm chế được dường như thoáng cái dâng lên, sắp ép điên cả người hắn.
Không biết qua bao lâu, Giang Qua ngước mắt nhìn mình trong gương.
Trong mắt toàn là tơ máu, mặt trắng bệch, đáng sợ lại âm trầm.
Nếu như Tạ Tinh Lan thật sự đề nghị chia tay với hắn, nếu thật sự muốn trốn khỏi hắn – tên ác ma này...
Hắn sẽ...
Hắn bình tĩnh mặc quần áo xong, lắp chân giả vào, tay hơi run mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra được một nửa, người bên ngoài đã bước nhanh đến, nhào vào trong lòng Giang Qua.
Chậu rửa mặt trong tay Giang Qua rơi xuống đất, đồ tắm rửa lăn đầy đất, người cũng bị ép lùi một bước, dựa vào bồn rửa mặt.
Tạ Tinh Lan ôm chặt Giang Qua toàn thân lạnh như băng, liên tục nói: "Em thích anh, Giang Qua. Em thích anh."
Giang Qua như bị sét đánh, đứng trơ ra.
Tạ Tinh Lan lại nói: "Cho nên, không cần biết anh trông như thế nào, em cũng sẽ không không cần anh."
Cho nên, anh đừng sợ hãi như thế khi bị em nhìn thấy được không?
Một lúc lâu sau, Giang Qua mới nửa tin nửa ngờ, cẩn thận thăm dò di chuyển cánh tay cứng ngắc, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Tinh Lan, dường nhự sợ Tạ Tinh Lan bị hắn ôm không thoải mái sẽ đẩy hắn ra.
Hắn không dám nói lời nào, chỉ dám nghe Tạ Tinh Lan nói chuyện.
Trong lòng Tạ Tinh Lan chua xót cũng không giải thích được, cơ thể khiếm khuyết là lỗi của Giang Qua à? Hắn đã đủ ưu tú rồi, đã đủ cố gắng rồi, Tạ Tinh Lan thấp giọng nói: "Em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh."
Thật lâu, cuối cùng cảm thấy tay Giang Qua ôm cậu không cẩn thận đến thế nữa.
"Em nói đấy." Giang Qua nhẹ giọng than thở, đôi mắt tĩnh mịch giống như có thể nuốt chửng hết thảy. Hắn nói trong lòng: Chiêu ngốc của anh... Cho dù em muốn rời khỏi anh, anh vốn cũng không có ý định buông tha em. Cho dù bị em ghét, bị em sợ hãi, cũng phải khóa em ở bên cạnh anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT