Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu sáng một góc ban công, gió thổi qua làm rèm cửa sổ hơi lay động.

Tạ Lệ vẫn ngồi xổm ở bên giường, đưa tay vuốt ve mái tóc Thường Tiểu Gia, nói: “Anh phải đi chỗ nào đây?”

Đôi mắt Thường Tiểu Gia hơi sưng, cậu hiếm thấy bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Muốn đi đâu thì đi chỗ đó, đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi.”

Tạ Lệ lấy tay trên trán cậu ra, cánh tay dựa vào bên giường: “Anh đi em làm sao bây giờ?”

Thường Tiểu Gia nói: “Sau này sẽ tốt thôi, nếu như anh không xuất hiện nữa, tôi sẽ chậm rãi không cần anh.”

“Nhưng anh luyến tiếc em.” Tạ Lệ nói chuyện, cảm thấy cuống họng từng trận lạnh lẽo.

Hai chân Thường Tiểu Gia cuộn lại chặt hơn, kề sát trước ngực, cậu nói: “Tôi thấy phiền, không muốn tiếp tục, không cần anh nữa.”

Tạ Lệ không lên tiếng, kỳ thực anh muốn nói chuyện, nhưng lúc anh mở miệng cảm thấy cuống họng như bị nghẹn lại, không phát ra được thanh âm nào.

Gương mặt Thường Tiểu Gia vẫn tái nhợt, không có biểu tình gì, rõ ràng nhìn Tạ Lệ, ánh mắt lại không biết trôi dạt đến nơi nào, cậu nói: “Không phải anh không muốn cùng tôi sao, muốn mượn cơ hội tiếp cận tôi tiến vào Hồng Phường sao? Anh đã làm xong, sau này không cần ở bên cạnh tôi nữa.”

Giọng nói Tạ Lệ khàn khàn: “Em thật sự nhìn anh như vậy sao?”

Thường Tiểu Gia chớp chớp mắt, nước mắt chảy ra, thế nhưng rất nhanh cậu trở mình đưa lưng về phía Tạ Lệ: “Tôi nhìn anh thế nào đã không quan trọng.”

Chăn trên giường bị anh kéo lộ ra một góc khung gỗ. Tạ Lệ kinh ngạc kéo ra, đó là một khung ảnh. Khung ảnh đó Thường Tiểu Gia thường đặt ở trên tủ đầu giường, trong đó là bức ảnh cậu chụp chung với mẹ.

Tạ Lệ nhìn bức ảnh sững sờ, nghe Thường Tiểu Gia nói: “Anh muốn đi với cha hoặc với Thường Tiểu Cát, tùy anh lựa chọn, ngược lại đừng để cho tôi thấy mặt anh.”

“Tiểu Gia.” Tạ Lệ gọi cậu, đồng thời lấy ngón tay vuốt ve ảnh Thường Tiểu Gia lúc còn nhỏ.

Thường Tiểu Gia không nói lời nào.

Tạ Lệ hít sâu một hơi, để bức ảnh qua một bên, anh nói: “Chúng ta trước tiên dùng cơm có được không? Chuyện khác sau này hãy nói.”

Thường Tiểu Gia nói: “Anh đi, tôi sẽ dùng cơm.”

Đột nhiên Tạ Lệ nghe giọng nói Thường Tiểu Gia trở nên kiên quyết, lần đầu anh thật sự không biết phải làm sao. Anh cho là sẽ không như thế này, Thường Tiểu Gia hay tức giận, nhưng không quản cậu giận thế nào chỉ cần anh chịu nghiêm túc dỗ dành Thường Tiểu Gia sẽ tha thứ cho anh. Thường Tiểu Gia không thể rời bỏ anh.

Nhưng lần này không giống như trước kia.

“Tiểu Gia.” Tạ Lệ kêu, anh đứng lên, một chân quỳ ở bên giường, đỡ vai Thường Tiểu Gia, anh muốn Thường Tiểu Gia quay lại nhìn mình.

Thế nhưng Thường Tiểu Gia không muốn, cậu quật cường quay lưng về phía Tạ Lệ.

Lúc này, Thường Tiểu Cát ở bên ngoài gõ cửa, kêu một tiếng: “Tạ Lệ?”

Tạ Lệ vốn muốn ôm Thường Tiểu Gia vào trong lồng ngực, nhưng phải dừng lại động tác, đi mở cửa cho Thường Tiểu Cát.

Thường Tiểu Cát đứng ở cửa, nhìn Thường Tiểu Gia nằm ở trên giường, hỏi Tạ Lệ: “Em tôi thế nào?”

Tạ Lệ chưa mở miệng, Thường Tiểu Gia đã nói trước: “Bảo Tạ Lệ cút!”

Thường Tiểu Cát nhìn về phía Tạ Lệ, sau đó bĩu môi nở nụ cười, hắn nhìn Tạ Lệ vung vung tay ra hiệu anh đi qua một bên, tự mình đi đến giường ngồi xuống, sờ tóc Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia bọc trong chăn không động đậy.

Thường Tiểu Cát vuốt ve cậu như sủng vật, động tác mềm nhẹ, nói: “Cả ngày không ăn cơm, không đói bụng à?”

Thường Tiểu Gia không nói lời nào.

Thường Tiểu Cát bế Thường Tiểu Gia cùng với cái chăn trên người cậu lên, giống như lúc nãy Tạ Lệ muốn làm.

Tạ Lệ nhìn thấy mặt Thường Tiểu Gia đầy nước mắt.

Thường Tiểu Cát ngẩng đầu nhìn Tạ Lệ, hơi bất mãn, sau đó hắn lấy ngón tay lau nước mắt trên mặt Thường Tiểu Gia, nói: “Đi ăn cơm với anh.”

Thường Tiểu Gia giơ tay che mặt của mình, cậu vẫn cứ nói: “Anh bảo Tạ Lệ đi đi.”

Thường Tiểu Cát dỗ dành cậu: “Được, anh sẽ bảo Tạ Lệ đi. Nhưng trước tiên em phải nói rõ ràng, lúc này muốn cậu ta đi, lần tới có đòi cậu ta trở về không?”

Thường Tiểu Gia, nói: “Không muốn.”

Thường Tiểu Cát gật gật đầu, nói: “Được, vậy hãy để cho cậu ấy thu dọn đồ đạc đi.”

Trong phòng Thường Tiểu Gia chỉ còn một mình Tạ Lệ, Thường Tiểu Cát đã cùng Thường Tiểu Gia đi xuống lầu ăn cơm. Tạ Lệ ở lại dọn quần áo mình để trong phòng Thường Tiểu Gia.

Tạ Lệ lấy điện thoại di động từ phòng Thường Tiểu Cát về, đổi sim điện thoại gọi cho Du Chính Khôn, nói cho y biết tình hình hiện tại của Nguyễn Thu Viện, yêu cầu Du Chính Khôn liên hệ với Nguyễn Thu Viện, bảo cô rút lui khỏi hành động này.

Sau đó Tạ Lệ lấy sim điện thoại ra nhét vào trong túi quần, nhìn tủ quần áo mở rộng sững sờ.

Kỳ thực anh không có bao nhiêu đồ đạc, anh chưa từng xem nơi này là nhà của mình, cho nên anh không mua những gì không cần thiết.

Nếu như nói căn phòng này có gì anh nhất định phải mang theo, vậy cũng chỉ có Thường Tiểu Gia. Thế nhưng Thường Tiểu Gia không muốn đi cùng anh. Từ lúc Tạ Lệ nhận nhiệm vụ này đến bây giờ, thời khắc này là lúc anh cảm thấy mờ mịt luống cuống nhất, anh thấy mình không thể bảo vệ được ai, cũng không cứu được ai.

Buổi chiều, Thường Quan Sơn gọi Tạ Lệ đến, bảo anh đi một chuyến Đông nam á với lão.

“Tôi nghe nói chuyện của cậu và Tiểu Gia.” Thường Quan Sơn nói với Tạ Lệ.

Tạ Lệ không lên tiếng.

Thường Quan Sơn bình tĩnh nói: “Nó chỉ quậy đòi sống đòi chết, tôi không quan tâm, tự mình xử lý tốt chuyện của mình.”

Tạ Lệ đáp: “Tôi biết.”

Liên quan đến chuyện có người chết ở Kỳ Phong sơn, đến đêm ngày mai Tạ Lệ mới thấy truyền thông đưa tin một cách đơn giản. Họ nói là có người uống nhiều rồi té xuống núi, không nói một chữ về chuyện đua xe ở Kỳ Phong, xem ra bên Hoắc Chiếu Ninh đã đem chuyện này đè xuống.

Tạ Lệ muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Hoắc Chiếu Ninh, nhưng khi đó, thậm chí chưa tìm nơi ở anh đã dọn hành lý đi với Thường Quan Sơn đến mấy quốc gia ở Đông nam á. Vừa đi là hơn nửa tháng, trước khi đi ngay cả Thường Tiểu Gia cũng không có gặp.

Thường Quan Sơn đi chuyến này là bàn chuyện làm ăn, nhiệm vụ của Tạ Lệ là bảo vệ lão suốt toàn bộ hành trình. Mặc dù Thường Quan Sơn không có nói cho Tạ Lệ mình đi bàn chuyện gì, nhưng anh đã theo Thường Quan Sơn đi thăm không ít nhà xưởng. Ngoại trừ Thường Quan Sơn phải đi tìm những nhà xưởng lớn ở Đông nam á còn đi thăm viếng một vài xưởng thuốc.

Nửa tháng trôi qua, trên máy bay trở về Hải Cảng, Thường Quan Sơn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nói với Tạ Lệ: “Chờ trở về, cậu đi tìm Tiểu Gia xem sao.”

Thời gian dài như vậy, Tạ Lệ vẫn chưa liên lạc với Thường Tiểu Gia, anh đáp: “Được.”

Thường Quan Sơn lại tiếp tục nói: “Nếu như Tiểu Gia vẫn không muốn, cậu đi tìm chỗ khác ở đi.”

Tạ Lệ nói: “Tôi hiểu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play