Sắp đến Tết, phía Đào Hiểu Đông đã làm tiệc cuối năm, phát một khoản tiền thưởng lớn.
Bất kể là với những thợ xăm vẫn luôn theo anh làm việc, hay với những cô bé cậu bé tàn tật kia, trước giờ Đào Hiểu Đông vẫn luôn hào phóng.
Các thợ xăm đùa anh: “Anh còn phát tiền cho bọn em cơ à? Em thấy đáng lý phải để bọn em phát cho anh mới phải, anh già tán tài tán của.”
Bọn họ đều có tiền, đối với họ mà nói, thưởng ở đây không chỉ là tiền thưởng, mà còn là món quà mừng Tết. Cửa tiệm không lấy nhiều phần trăm tiền thành phẩm của họ, nhiều cửa hàng đều cưa đôi tiền nong. Mặc dù Đào Hiểu Đông lấy tiền phần trăm, nhưng cũng cho họ tài nguyên, đây là cửa tiệm tốt nhất, đối với các thợ xăm trẻ tuổi mà nói, có thể tới đây tượng trưng cho có thực lực, ra ngoài làm việc riêng sẽ không sắp xếp được nhiều khách hàng như vậy, cũng chưa chắc có thể lấy giá mà họ muốn.
Đào Hiểu Đông đối xử với anh em và bạn bè không chê đâu vào đâu được, không có chuyện sai bảo. Anh chỉ kiêu ngạo ở bên ngoài, độc địa ki bo với người ngoài mà thôi.
Các sinh viên làm thêm lần lượt về nhà, dạo này cửa tiệm hơi vắng vẻ, không nhiều người làm việc. Đào Hiểu Đông rảnh rỗi lại đi lau nhà, mùa đông giày giẫm lên tuyết rất bẩn, một ngày phải lau đi lau lại rất nhiều lần.
Đào Hoài Nam và Trì Sính được nghỉ đông, thường xuyên ở trong cửa tiệm chơi, mặc dù Đào Hoài Nam không chịu cho anh về, nhưng thực ra cậu bé vẫn rất nhớ anh trai.
Thi thoảng Thang Sách Ngôn lại tăng ca hoặc đi công tác không trở về, Đào Hiểu Đông quay về nhà.
Hôm qua Thang Sách Ngôn đột ngột bị điều đi tỉnh bên, làm một cuộc hội chẩn. Bệnh nhân tương đối có thân phận, các chuyên gia tỉnh lân cận đều tới. Thời gian rất gấp rút, hắn tranh thủ gọi điện thoại cho Đào Hiểu Đông nói mấy câu đơn giản, còn chưa nói xong đã vội vã cúp máy, Đào Hiểu Đông về nhà mình một đêm, ngoài trời tuyết rơi, buổi sáng Thang Sách Ngôn gọi điện thoại hỏi anh dậy chưa, Đào Hiểu Đông vừa mới tỉnh ngủ, cất giọng dịu dàng bảo “Vẫn chưa”.
Ngày nào anh cũng gọi Thang Sách Ngôn dậy bằng chất giọng ấy, Thang Sách Ngôn ở đầu bên kia lắng nghe, bảo là cả đêm hắn không ngủ.
Có người thương nên bán thảm rất hữu dụng. Đào Hiểu Đông đau lòng dịu giọng an ủi nửa buổi, ngoài trời tuyết rơi nhiều bao nhiêu, lạnh cỡ mấy cũng không chịu nổi trước sự ấm áp của anh.
Đào Hoài Nam đang ngồi nghỉ trên sofa, cầm nửa quả dứa tách ra ăn. Cậu thích ăn thế này, cảm thấy ăn như vậy rất thú vị.
Đào Hiểu Đông xong công việc, lau nhà bằng một tay, Trì Sính cũng lau nhà giúp anh. Điện thoại của Trì Sính và Đào Hiểu Đông đều nằm trong tay Đào Hoài Nam, lúc điện thoại đổ chuông Đào Hoài Nam sờ vào nghe máy, cất tiếng nói “Xin chào”.
“Tiểu Nam à?” Thang Sách Ngôn nghe giọng cậu, hỏi rằng, “Anh trai em đâu?”
Đào Hoài Nam lập tức mỉm cười, gọi một tiếng “Anh Thang à”, sao đó bảo rằng: “Đợi em gọi anh ấy.”
“Anh trai em đang bận thì không cần phải gọi đâu.” Thang Sách Ngôn nói.
“Rảnh mà, anh ấy đang lau nhà.” Đào Hoài Nam cất tiếng gọi, cũng không biết gọi về hướng nào mới đúng, cậu hơi nghiêng đầu, “Anh có điện thoại này!”
Trì Sính ở phía sau nói: “Anh xuống tầng rồi.”
“Anh em xuống tầng rồi,” Đào Hoài Nam ngoan ngoãn truyền lời, “Lát nữa em bảo anh ấy gọi lại cho anh nhé? Anh Thang ơi anh về rồi à?”
Thang Sách Ngôn nói hắn đã về rồi.
Đào Hoài Nam rất hiểu chuyện, lập tức hỏi: “Vậy chừng nào anh tan tầm?”
Bởi quan hệ hiện tại của Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông, Đào Hoài Nam thường xuyên liên lạc qua điện thoại với hắn, Thang Sách Ngôn cũng đã quen tiếp chuyện rồi. Lúc nghỉ ngơi còn có thể nhắn tin qua wechat với cậu, trước đó sinh nhật của Đào Hiểu Đông cũng là Đào Hoài Nam nói cho hắn.
Thang Sách Ngôn cười bảo: “Bảy tám giờ, anh gọi điện thoại nhắc trước cho anh trai em.”
“Vâng.” Đào Hoài Nam trả lời.
Thang Sách Ngôn nói với cậu: “Giờ nghỉ học rồi hai em cũng có thể chuyển qua ở, dù sao cũng không cần phải tới trường học.
Đào Hoài Nam không thể đi được, hai người họ mới bên nhau bao lâu chứ, hai người ở với nhau là đủ rồi, nhiều người lại bất tiện.
Lúc Thang Sách Ngôn từ khu nội trú xuống tầng, lại ôm một bó hoa.
Bó thứ mấy trong khoảng thời gian này rồi.
Đào Hiểu Đông trông thấy thì mỉm cười, anh lái xe không thể nhận được, để Thang Sách Ngôn cầm giúp anh, bảo rằng: “Em đau lòng chết đi được.”
Thang Sách Ngôn chau mày: “Xót anh à?”
Đào Hiểu Đông: “Em xót tiền, kiếm tiền khó thế cơ mà.”
Thang Sách Ngôn không muốn đếm xỉa tới kẻ ki bo này, nhưng vẫn không nhịn được cười, hỏi rằng: “Em không biết hoa này không đắt à.”
“Có đắt hay không cũng quá lãng phí.” Đào Hiểu Đông nói đến là nghiêm túc, nhưng rõ ràng cũng mỉm cười.
Trong lòng thì vui khôn tả, ý cười đong đầy trong đôi mắt rồi vương ra ngoài, chỉ cố ý đùa giỡn bác sĩ vậy thôi. Đừng nói là một bó hoa, Đông Thần tiện tay xăm một hình mua cả trăm bó hoa cũng được, nhận hoa vui thế cơ mà.
Trước kia lúc còn chưa phải người yêu, tách nhau dăm bữa nửa tháng, nỗi nhớ trong lòng như đồng cỏ trải dài, nhưng so với bây giờ thì kém xa nhiều lắm. Xác định quan hệ rồi, ngày ngày ở bên nhau, một đêm không gặp cũng cảm thấy trống trải khôn cùng.
Lúc Thang Sách Ngôn nấu ăn Đào Hiểu Đông không động vào bó hoa, tạm thời để yên một bên, đứng bên cạnh bàn ăn chăm chú nhìn Thang Sách Ngôn.
Cơm nước xong xuôi anh mới bắt đầu xử lý bó hoa hôm nay. Anh mang rất nhiều lọ hoa để không ở cửa tiệm về, cửa tiệm ít con gái, không để ý nhiều điều, trước kia trong lọ toàn đựng hoa giả, sau này bẩn thì vứt đi. Vừa khéo có lọ hoa cho Đào Hiểu Đông đựng hoa phù lang của mình.
(Hoa phù lang: tên tiếng Trung của hoa đồng tiền)
Đào Hiểu Đông vừa thu thập vừa nghĩ, cái tên này hay biết bao nhiêu, lãng mạn, dịu dàng.
Cả đêm qua Thang Sách Ngôn không ngủ, hôm nay đi ngủ sớm, cánh tay đặt lên bụng Đào Hiểu Đông cách lớp áo.
Hắn thực sự mệt mỏi, ngủ say sưa, mấy hôm nay ngủ không được sâu giấc.
Dần dần sắp tới cuối năm, hắn càng ngày càng bận rộn, trách nhiệm của bác sĩ là vậy, trong khi người ta đoàn viên họ lại phải tăng ca.
Thực ra khoảng thời gian này bận rộn một chút cũng tốt, Đào Hiểu Đông còn hy vọng hắn bận rộn. Một “đao” kia của Đường Ninh đến giờ Đào Hiểu Đông nhớ lại vẫn thấy đau cho hắn. Bọn họ không hề đề cập tới Đường Ninh, không tiện nhắc tới, đây không phải chuyện có thể treo đầu môi mà nói nhiều. Có một số việc chỉ có thể giao cho thời gian.
Bận rộn thì không nghĩ tới nữa. Đối với đàn ông tầm tuổi họ mà nói, không phải có muốn nghĩ vẩn vơ, nghĩ về tình cũ hay không, mà là có thời gian hay không, chỉ riêng thời gian thôi đã là một thứ quá xa xỉ rồi.
Hai tám tháng Chạp hôm ấy, Đào Hiểu Đông tự mình lái xe tới nhà Thang Sách Ngôn, tới đưa không ít đồ. Hai người lớn muốn giữ anh ở lại dùng bữa, Đào Hiểu Đông nói anh bận rồi.
Anh bận thật, có một đống chuyện đang chờ.
Kể từ hôm nay Thang Sách Ngôn phải ở lại viện trực ban, có quá nhiều bệnh nhân tổn thương mắt, hắn không trở về được. Đào Hiểu Đông phải tới rất nhiều nhà, bản thân anh không cha không mẹ, nhưng không quên tới nhà ba mẹ của các anh em thân thiết, không thể bỏ qua được.
Anh tới nhà Điền Nghị mấy chuyến, cũng tới nhà Hạ Viễn, còn tới nhà ba mẹ của mấy anh em ít qua lại hơn. Có người lớn có trẻ nhỏ, anh chuẩn bị đầy đủ quà mừng và lì xì.
Ba mẹ Điền Nghị hỏi Đào Hiểu Đông đã có đối tượng chưa, chừng nào thì kết hôn.
Đào Hiểu Đông gật đầu cười bảo có rồi.
Người lớn tuổi không chấp nhận tình cảm đồng giới, không cần thiết phải nói nhiều, nhưng một tiếng “Có” của Đào Hiểu Đông đã khiến họ an tâm rồi. Thằng bé này vất vả, bao nhiêu năm như vậy phải nuôi em trai, bên cạnh không có người bạn cố định nào.
Mẹ Điền Nghị liên tục nói “được rồi”, rảnh thì dẫn tới nhà chơi.
Ba mươi Tết, cả ngày Đào Hiểu Đông không ra khỏi nhà, ở nhà cùng Đào Hoài Nam và Trì Sính. Ở nội thành không được bắn pháo, chỉ lác đác mấy cái không thành tiếng.
Đào Hiểu Đông hỏi Đào Hoài Nam: “Năm nay có bắn pháo không?”
Đào Hoài Nam lập tức lắc đầu: “Em không bắn đâu.”
Đào Hiểu Đông cười: “Sao vậy?”
“Anh Thang của em bận đến mức ấy rồi, em không dám chơi.” Mặc dù đốt pháo chưa chắc đã bị tổn thương mắt phải tới bệnh viện, nhưng có quan hệ với Thang Sách Ngôn như vậy rồi, cảm thấy ra ngoài đốt pháo cũng là gây phiền phức cho các bác sĩ.
Đào Hiểu Đông dỗ cậu bảo không sao đâu.
Đào Hoài Nam quyết định không chơi rồi, còn bảo với anh: “Đừng dụ dỗ em, anh có chút tự giác của người nhà bác sĩ hay không thế, không có chút ý thức an toàn nào cả.”
Đào Hiểu Đông bị dạy dỗ, cũng không hỏi nữa, nằm trên sofa chợp mắt.
Tỉnh dậy là bốn giờ chiều. Trì Sính ở trong phòng bếp trộn nhân bánh, Đào Hoài Nam ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh cậu, nói muốn có nhiều tôm. Trì Sính bốc một con tôm luộc đưa tới bên miệng cậu, Đào Hoài Nam đang định há miệng ăn, nhỏ giọng bĩu môi nói “Không có mùi”.
Đào Hiểu Đông cười cười, đứng dậy đi rửa mặt, nói với cậu: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu vậy?” Đào Hoài Nam hướng về phía anh, hỏi anh.
Đào Hiểu Đông nói: “Phải tới nhà anh Thang của em, ăn Tết.”
“À, vâng.” Đào Hoài Nam gật đầu.
Đào Hiểu Đông cầm áo khoác ra khỏi cửa.
Đã rất nhiều năm rồi Thang Sách Ngôn không ăn Tết ở nhà. Có một người con quá ưu tú, bình thường luôn bận rộn, những khi người ta nghỉ ngơi thì hắn lại bận bịu. Ngày trước ông bà của Thang Sách Ngôn vẫn còn, họ thường qua đó đón Tết, mấy năm qua ông bà lần lượt ra đi, ngày giao thừa chỉ còn hai vợ chồng lủi thủi một mình.
Giáo sư Thang ở trong bếp băm thịt làm nhân bánh, tiếng động hơi ồn ào, qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đào Hiểu Đông đứng bên ngoài gõ cửa hồi lâu, mãi mà chưa ra mở cửa, không biết có phải cảm thấy người thân nhà ai gõ nhầm nhà rồi không.
Đào Hiểu Đông đứng ngoài cửa cười bảo: “Cô chú, cuối năm vui vẻ ạ!”
Giáo sư Bạch ra mở cửa, trông thấy anh thì sửng sốt một lúc, sau đó vội đón anh vào nhà, “Lão Thang ơi, Hiểu Đông đến rồi này!” Giáo sư Bạch nói vọng vào phòng bếp.
Giáo sư Thang buông con dao phay xuống, đi ra chào hỏi mời anh ngồi.
Đào Hiểu Đông đi tay không tới, anh không đến để chúc mừng trước Tết, chỉ đơn thuần tới để ăn tất niên.
Hai người lấy hoa quả khô mời anh, Đào Hiểu Đông cười bảo: “Cháu không ăn đâu, cháu tới để ăn sủi cảo, cô không cần phải tiếp đãi cháu đâu. Có việc gì không ạ? Cô xem cháu làm được gì không ạ? Cháu không giỏi nấu nướng, nhưng giúp đỡ vẫn được ạ.”
“Tay cháu thế kia kìa! Cháu làm gì chứ!” Giáo sư Bạch cũng không bóc vỏ đậu nữa, ngồi xuống bên cạnh Đào Hiểu Đông, hỏi anh tới đây thế nào.
Đào Hiểu Đông nói: “Cháu lái xe tới, hôm nay không nhiều xe cộ, mọi người về nhà hết rồi.”
“Tay cháu lái xe được không?” Giáo sư Thang cũng đi ra, ông lấy bộ ấm chén lên, xem ra muốn uống trà với Đào Hiểu Đông.
“Không sao đâu ạ,” Đào Hiểu Đông dọn ra giúp ông, “Sắp hai tháng rồi, bây giờ chỉ không hoạt động nhiều được thôi, còn lại vẫn bình thường.
“Cháu cũng nên để ý vào.” Giáo sư Bạch nhắc anh, “Không thể xem thường đâu, không là để lại di chứng đấy.”
“Vâng ạ,” Đào Hiểu Đông gật đầu, “Cháu sẽ chú ý.”
Đã lâu lắm rồi giao thừa không được náo nhiệt như vậy, Đào Hiểu Đông ngồi uống trà với giáo sư Thang một lúc, vừa uống vừa trò chuyện. Khoảng thời gian này Thang Sách Ngôn bận rộn không trở về, hai người vẫn nhớ con trai, giáo sư Bạch nhắc cậu con mình suốt.
Dù sao Đào Hiểu Đông cũng rất thích nghe chủ đề này, anh ngồi tiếp chuyện cùng.
Căn nhà vừa ấm áp lại vừa vui vẻ, lúc ăn cơm tối thậm chí giáo sư Thang còn uống một chén rượu trắng nho nhỏ. Ông hỏi Đào Hiểu Đông có uống hay không, Đào Hiểu Đông nói bình thường anh sẽ uống một chút, nhưng hôm nay phải lái xe nên không uống được.
Giáo sư Bạch không ngừng gắp thức ăn cho anh, Đào Hiểu Đông không ăn sủi cảo, anh vẫn ăn các món khác, cuối cùng thừa một đĩa sủi cảo.
Đào Hiểu Đông hỏi: “Nhà mình có hộp giữ nhiệt không ạ?”
“Sao vậy? Hai cậu em ở nhà chưa ăn à?” Giáo sư Bạch giật nảy mình, còn tưởng anh mặc kệ hai cậu em ở nhà không quản.
Đào Hiểu Đông cười bảo: “Hai đứa nó ăn ngon no nê, cậu em nấu ăn rất ngon.”
“Thế thì tốt.” Giáo sư Bạch đứng dậy vào phòng bếp tìm hộp giữ nhiệt cho anh, hộp sạch sẽ, bà lấy tới hỏi, “Đựng gì vậy?”
Đào Hiểu Đông nói sủi cảo.
Anh không vội đi luôn, cũng không vội cất sủi cảo, đợi hơi nước trên sủi cảo đã khô, đang lúc còn ấm thì bỏ vào hộp giữ nhiệt. Đào Hiểu Đông đậy nắp cẩn thận, sau đó lại tiếp tục trò chuyện với hai người.
Thực ra hai ông bà đều là người khép mình, tính cách không hướng ngoại, nói chuyện có chừng có mực. Hôm nay xem chừng cả hai đều cởi mở hơn bình thường một chút, cười nhiều hơn, cũng nói chuyện nhiều hơn.
Đào Hiểu Đông ngồi lại cả tối, đến chín giờ hơn, anh đứng dậy bảo: “Cháu xin phép về trước, mấy hôm nữa cháu rảnh lại tới chơi, cô chú có gì cần dọn thì cứ gọi cháu ạ.”
Giáo sư Bạch vỗ cánh tay anh, “Đi đường lái xe từ tốn, tay cháu vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”
“Cháu biết rồi.” Đào Hiểu Đông nói. Dứt lời anh lấy hai bao lì xì đỏ dày cộp trong túi ra, anh cười tươi roi rói.
Giáo sư thấy anh lấy lì xì ra, ánh mắt nhìn anh không tán thành, cảm thấy anh đã quá khách sáo.
Đào Hiểu Đông trở mình đặt lì xì xuống bàn trà: “Lễ Tết nhà chúng ta cũng phải có chút bầu không khí mà.”
Giáo sư Bạch nắm tay anh bảo: “Đáng ra phải để chúng ta cho cháu.”
“Chúng ta chúng tôi gì chứ ạ, đều là nhà chúng ta cả, chỉ tặng cho có bầu không khí thôi ạ.” Đào Hiểu Đông nói, “Anh Ngôn bận rộn, bác sĩ trị liệu cứu người, công việc bận rộn không có sự lựa chọn, nên như vậy. Anh ấy bận bịu đằng anh ấy, chúng ta không có anh ấy cũng đón tất niên. Hôm nay cháu chưa gọi đã tới thẳng, cô chú đừng chê cháu không hiểu chuyện, sau này cháu sẽ thường xuyên tới.”
Đào Hiểu Đông xoay người đi giày, mang theo hộp giữ nhiệt, lúc ngẩng đầu lên trông thấy vành mắt giáo sư Bạch đỏ lên.
Đào Hiểu Đông vẫn cười, làm như không nhìn thấy: “Cháu không giúp thu dọn được, tay cháu cũng không tiện. Cô chú thu dọn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, chúc nhà chúng ta năm mới đều bình an.”
“Ừm, được rồi.” Giáo sư Bạch gật đầu nói.
Đào Hiểu Đông mở cửa đi ra, khu nhà cũ không có thang máy, Đào Hiểu Đông chạy lạch bạch xuống tầng.
Cánh cửa còn chưa đóng, hai vợ chồng già ở tầng trên dặn anh lái xe từ tốn, đi đường cẩn thận.
Đào Hiểu Đông cất tiếng đáp: “Vâng, cháu biết rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT