Qua tết Dương Lịch, Đào Hiểu Đông không cần truyền nữa, đến khi tay không còn đau nữa anh lại không chịu ngồi yên, gần như khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Buổi sáng Thang Sách Ngôn đi làm anh lái xe tới cửa tiệm, nếu không làm việc thì buổi trưa đưa cơm tới bệnh viện. Buổi chiều Thang Sách Ngôn tan làm anh lại tới đón, hai người cùng nhau trở về.

Thang Sách Ngôn không mấy đồng ý việc để anh lái xe, thế nhưng bình thường Đào Hiểu Đông cũng chỉ lái xe bằng một tay, tay lái thuần thục, lái bằng một tay không thành vấn đề.

Cậu bé trợ lý trong tiệm phối hợp với Đào Hiểu Đông nhiều rồi cũng thuần thục, Đào Hiểu Đông thuận tay hơn nhiều. Cậu ấy làm cánh tay trái cho Đào Hiểu Đông cũng rất mệt mỏi, phải cúi đầu liên tục, chỉ khi nào Đào Hiểu Đông xong việc cậu mới có thể đứng dậy. Vả lại bởi vì trước đó chưa từng làm việc như vậy, sợ mình không phối hợp được, cho nên vẫn luôn căng thẳng.

Cậu chàng mới hai mươi tuổi, chẳng lớn hơn Đào Hoài Nam là bao, Đào Hiểu Đông coi họ như em trai mình. Có một lần cậu bé đứng dậy, đụng vào tay trái của Đào Hiểu Đông một chút, Đào Hiểu Đông còn chưa cử động mà cậu đã bị dọa sợ, ngồi xổm ở đó nhìn bàn tay Đào Hiểu Đông bị thương.

Đào Hiểu Đông đưa tay đặt lên đầu cậu, lòng bàn tay khẽ xoa đầu an ủi cậu. Cậu không nghe được, cho nên nhiều lúc chỉ có thể giao lưu bằng động tác. Cậu vừa căng thẳng vừa lo lắng nhìn anh, Đào Hiểu Đông bảo với cậu rằng không sao đâu.

Dạo này nhóm nhân viên trẻ trong tiệm tới mùa thi cử, đáng lý các em ấy không thể ra ngoài, phải ở lại trường chuẩn bị cho kỳ thi. Một nhóm câm điếc, ở trường thường xuyên không giành chỗ được, không nói được, không thể ầm ĩ đòi chỗ với người ta. Sau đó Đào Hiểu Đông bảo các em tới cửa hàng, lên tầng bốn yên tĩnh học tập, đến giờ ăn thì xuống dùng bữa, thời gian còn lại thì ngoan ngoãn học hành. Tầng bốn không được sử dụng nhiều, bình thường chỉ khi mở lớp dạy mới dùng tới, bây giờ trở thành phòng tự học cho sinh viên đi làm thêm.

Hoan Qua cũng mới thi nghiên cứu xong, cảm thấy mình thi không được tốt lắm, có lẽ năm nay không đỗ được rồi. Bởi vậy mấy hôm nay tinh thần không được tốt lắm, không vui vẻ gì. Các anh thợ xăm trong tiệm thấy cậu thì xoa đầu cậu dỗ dành, được xoa ba ngày trời, cũng quên sạch mấy chuyện không vui kia.

Đào Hiểu Đông cầm cơm hộp, lúc ra tới cửa Hoan Qua đang đứng ở chỗ cửa ra vào hỏi anh: “Tới bệnh viện hả anh Đông?” Đào Hiểu Đông gật đầu, Hoan Qua lại hỏi: “Chiều anh có về không?”

Trông thấy Đào Hiểu Đông nói sẽ quay trở lại, Hoan Qua cười hì hì mở cửa giúp anh: “Anh đi đi!”

Cậu bé rầu rĩ suốt mấy ngày trời, Đào Hiểu Đông cười cười, đi ra ngoài.

Dạo này bệnh viện cũng bận rộn, Thang Sách Ngôn không ngồi khám bệnh, hắn phải tham gia các cuộc họp, phẫu thuật, trao đổi, khoảng thời gian cuối năm cũ đầu năm mới mà các bác sĩ không được rảnh rang gì.

Lúc Đào Hiểu Đông tới hắn mới ra khỏi phòng phẫu thuật, còn chưa thay quần áo, hai người gặp nhau trước cửa phòng làm việc, Thang Sách Ngôn nói với anh: “Đã bảo em đừng tới đây, tôi xuống tầng ăn là được rồi, em dùng một tay nên hạn chế lái xe.”

“Không sao đâu.” Đào Hiểu Đông cũng theo hắn đi vào, “Không ảnh hưởng gì.”

Sau lưng Thang Sách Ngôn còn có bác sĩ khác, là bác sĩ Tiểu Trần lần trước tham gia hoạt động ngồi cạnh trên máy bay, cậu đùa rằng: “Sếp Đào à, anh không thể chỉ tới đưa cơm cho mỗi chủ nhiệm bọn em, khoa bọn em bao nhiêu người như vậy, thi thoảng anh mang tới cho bọn em không được à?”

Đào Hiểu Đông mỉm cười gật đầu: “Được rồi.”

Bác sĩ Tiểu Trần qua chỗ Thang Sách Ngôn lấy đồ, lấy xong rồi đi ngay. Người ta đi rồi Thang Sách Ngôn lại bảo: “Mai đừng tới nữa, tay em không tiện, đừng để tôi phải bận lòng.”

“Dù sao em ở không cũng chán, ra đi dạo.” Đào Hiểu Đông thấy bình giữ nhiệt trên bàn làm việc của Thang Sách Ngôn đã hết nước, ra ngoài lấy nước cho hắn rồi quay trở lại.

Buổi trưa Thang Sách Ngôn bận rộn thường xuyên không ăn gì, hoặc là có người mang cơm tới cho hắn, đợi hắn ăn thì không biết là bao giờ, đã nguội ngắt từ lâu rồi. Bác sĩ có quá nhiều bệnh nghề nghiệp, những lúc có thể chú ý Đào Hiểu Đông cũng cố gắng quan tâm hơn.

“Chắc tuần này tôi phải tăng ca.” Thang Sách Ngôn nói với Đào Hiểu Đông, đã bàn giao hết các công việc sau đó, “Có lẽ từ giờ đến Tết, tôi không được nghỉ nhiều.”

“Vất vả như vậy.” Đào Hiểu Đông cười bảo, “Nhưng mà em rảnh, năm nay em ít công chuyện, anh không nghỉ được cũng không sao, dù sao ngày nào cũng có thể gặp nhau.”

Đào Hiểu Đông đã quyết định kỹ rồi, trưa tới đưa cơm, tối lại tới đón, tay mỏi còn có thể giúp đỡ. Bác sĩ Thang làm mấy chuyện lớn chữa bệnh cứu người, Đào Hiểu Đông không thể giúp được, chỉ có thể lo được mấy chuyện nhỏ này mà thôi.

Thang Sách Ngôn nhìn anh, Đào Hiểu Đông hỏi: “Sao vậy?”

Không biết Thang Sách Ngôn nghĩ tới điều gì, cuối cùng chỉ lắc đầu cười nói không có gì, sau đó lại hỏi anh: “Không cảm thấy tôi bận rộn suốt ngày phiền quá à?”

Đào Hiểu Đông xua tay, “Ai mà chẳng có lúc bận rộn chứ, mỗi lần em đi công chuyện cũng đi rất lâu. Mấy ai rảnh đâu, chuyện này không thể tránh được mà.”

Bây giờ đã tới nhà người ta ở rồi, Đào Hiểu Đông cũng không còn tâm tư kia, tới đưa cơm rồi cũng không vội đi ngay, còn ngồi thêm một lúc.

Hai người trò chuyện, có người tới gõ cửa.

Thang Sách Ngôn mời vào, là y tá trưởng.

“Chị Trần.” Thang Sách Ngôn cất tiếng chào hỏi.

“Ôi, vẫn chưa ăn xong à?” Y tá trưởng là vợ của chủ nhiệm Dương bên khoa tai mũi họng, làm việc trong viện nhiều năm rồi, cũng rất thân với Thang Sách Ngôn.

Thang Sách Ngôn nói hắn ăn xong rồi.

Đào Hiểu Đông thường xuyên tới đây, y tá trưởng cũng biết anh, hai người gật đầu xem như chào hỏi. Đào Hiểu Đông đứng dậy để chị ngồi xuống.

Chị xua tay, cười bảo: “Chị đứng một lúc, ngồi lâu mệt mỏi.”

Chị tới là có chuyện muốn nói: “Sách Ngôn à, sáng nay ở khu phòng bệnh có người làm ầm ĩ, có một người nhà bệnh nhân nói cậu bảo nhận, phía chị không còn giường bệnh, mà tình hình bà ấy lại như vậy,” Y tá trưởng lắc đầu, “Không nhận nổi.”

Thang Sách Ngôn nói tên bệnh nhân, y tá trưởng gật đầu, “Đúng, chính là bà ấy.”

Thang Sách Ngôn nói: “Em biết trường hợp này.”

“Mệt mỏi lắm, người nhà cứ đến chỗ y tá khóc lóc om sòm, có cô bé mới tới để thực tập mà bị ông ta dọa bật khóc.”

Bất kể là kiểu người nhà gì, y tá trưởng cũng đã gặp nhiều rồi, không coi đây là chuyện to tát. Chị nói với Thang Sách Ngôn: “Các y tá cũng không nghe thấy cậu thông báo với họ, nên chị bảo họ đưa đi. Ca bệnh này khoa chúng ta không nhận được, mà thực sự không có giường bệnh, bây giờ một phòng bệnh phải nhét thêm hai cái giường, cậu cũng biết mà.”

Thang Sách Ngôn lắc đầu nói: “Không cần phải nói với em chuyện này đâu, chị Trần, em rõ mà.”

Ca bệnh này ngay từ đầu Thang Sách Ngôn đã không nhận, không có phương án chữa. Bệnh viện có quy tắc của bệnh viện, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đã không còn phương án chữa trị, gần như không cho phép nhập viện. Tài nguyên chữa trị thì có hạn, ở viện 03 thì khoa mắt là căng nhất. Có bệnh nhân phải xếp hàng mấy tháng để đợi phẫu thuật, đợi giường ngủ, tài nguyên có hạn, không thể uổng phí.

Cho nên tiếp nhận ca bệnh không có phương án chữa trị là chiếm tài nguyên, mặt khác cũng khiến các bệnh nhân trong khu nội trú sợ hãi. Bình thường bệnh viện đều chủ trương theo hướng tích cực, để họ tận mắt thấy bệnh nhân sắp không qua khỏi với những bệnh nhân cùng chứng bệnh mà nói là một sự đả kích lớn.

“Chị bảo họ tới khoa u bướu thử, bên khoa u bướu cũng không nhận. Khoa ngoại tim, thần kinh, huyết quản, không ai nhận. Sáng nay người nhà đứng trước chỗ y tá đòi tự sát, còn ầm ĩ đòi gặp em, vất vả lắm chị mới đuổi đi được.”

Thang Sách Ngôn bất đắc dĩ nói: “Hồi đầu tuần còn chặn ở nhà em, chầu chực trước xe em đấy.”

“Ôi trời ơi..” Y tá trưởng giật mình, “Hai người quen nhau à?”

“Không quen.” Thang Sách Ngôn thở dài, lại hỏi, “Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?”

“Cũng chỉ được ngày một ngày hai.” Trong mắt y tá cũng có chút tiếc nuối, “Không thở bình thường được, bản thân tự đi đứng cũng không nổi, tim phổi không chống đỡ được nữa.”

Y tá trưởng đi rồi, Đào Hiểu Đông lo lắng hỏi: “Là cái người lần trước à?”

Thang Sách Ngôn đáp “Ừ”.

“Vậy là…” Đào Hiểu Đông chớp chớp mắt, “Chờ chết à?”

Thang Sách Ngôn cúi đầu, không nói gì.

Trước mặt sinh tử, con người thực sự nhỏ bé, vô phương cứu chữa. Y học vẫn đang phát triển, nhưng hiện tại hẵng còn quá non trẻ, những điều làm được thực sự có hạn.

Đào Hiểu Đông ngồi một lúc, bảo rằng: “Tối em tới đón anh.”

Thang Sách Ngôn nói: “Tôi không biết sẽ tăng ca đến mấy giờ, em chờ điện thoại của tôi nhé? Nếu muộn quá thì về trước.”

“Không.” Đào Hiểu Đông có phần không yên lòng, chuyện người nhà lần trước khiến anh không thể lơ là được, “Bất kể mấy giờ cũng phải tới đón anh, anh tăng ca thì em đợi ở văn phòng.”

Thang Sách Ngôn bật cười, “Làm gì vậy?”

“Dù sao em cũng phải tới đón anh.” Đào Hiểu Đông cũng cảm thấy mình quá khoa trương, anh khẽ cười, “Có phải em hành động hơi quá rồi không?”

“Có thể hiểu được.” Thang Sách Ngôn cũng cười, bảo anh, “Chưa tiếp xúc nhiều, qua thời gian dài em sẽ quen thôi, không cần phải bận lòng.”

“Vừa mới lên làm người nhà bác sĩ, em vẫn còn chưa quen.” Đào Hiểu Đông nói.

Anh vừa dứt lời, Thang Sách Ngôn lập tức ngước mắt lên nhìn anh: “Trời.”

Đào Hiểu Đông nói gì mà ngông quá, không chịu nổi, Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Em làm người nhà của bác sĩ rồi cơ à?”

Đào Hiểu Đông cười không biết xấu hổ, chớp mắt hỏi: “Thế không phải à?”

Thang Sách Ngôn nở nụ cười dịu dàng, chiếc áo blouse trắng trên người cũng toát lên vẻ ôn hòa: “Tôi không biết nữa.”

Đào Hiểu Đông nhìn vị bác sĩ trước mặt, cảm thấy trái tim như tan chảy nhưng cũng rất an lòng. Anh đứng dậy, đoạn hỏi: “Thế em đi nhé?”

Thang Sách Ngôn ngẩng đầu: “Vì không cho em làm người nhà?”

“Ừ, không còn mặt mũi ngồi lại đây nữa.” Đào Hiểu Đông dọn hộp cơm trên bàn, xoay người muốn đi.

Thang Sách Ngôn đứng lên tiễn anh, lúc Đào Hiểu Đông mở cửa, Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Có nói em không phải đâu.”

Đào Hiểu Đông mỉm cười quay đầu véo tay hắn, đóng cửa lại, trước khi đi anh nói: “Tối đợi em tới đón.”

Thực tế chứng minh Thang Sách Ngôn dày dặn kinh nghiệm hơn cả, điều mà Đào Hiểu Đông lo lắng không xảy ra. Đào Hiểu Đông cẩn thận suốt mấy ngày, mà Thang Sách Ngôn ngược lại rất thong dong.

Chuyện người nhà bệnh nhân không gây phiền phức gì, nhưng mấy hôm nay Đường Ninh không được yên tĩnh như vậy.

Anh gọi điện thoại cho Thang Sách Ngôn hai lần. Cả hai lần Đào Hiểu Đông đều ở bên cạnh, Thang Sách Ngôn nghe một lần, hắn không tránh Đào Hiểu Đông, anh nghe thấy hết. Đường Ninh nói xa nói gần muốn được nói chuyện với Thang Sách Ngôn, Thang Sách Ngôn nói dạo này bận rộn, không rảnh.

Sau đó anh ấy lại gọi tới, Thang Sách Ngôn không nghe máy.

Chuyện này rất khó xử, lần nào Đường Ninh tìm Thang Sách Ngôn, cả ba người đều không thoải mái.

Thang Sách Ngôn và Đường Ninh xem như chia tay trong hòa bình, hai người nói chuyện hảo tụ hảo tán. Điều này rất hợp với tính cách của hai người họ, để mối quan hệ này không kết thúc một cách khó coi.

Lúc gặp lại thì khách sáo chào hỏi, có lẽ xa cách, hoặc cũng hơi lạnh lùng, nhưng không đến mức phải giả vờ như không biết nhau.

Bản thân chuyện này cũng nhờ vào sự ăn ý giữa hai người, hai người đều nhất trí, nên mới có thể giữ trạng thái này.

Nhưng hiển nhiên bây giờ Đường Ninh không muốn duy trì trạng thái hiện tại nữa, giống như anh mới phát hiện ra, lần này Thang Sách Ngôn không còn ở vị trí cũ nữa, quay đầu lại nhưng không còn thấy hắn đâu.

Tính cách của Đào Hiểu Đông khác với Đường Ninh, có đôi lúc nghĩ tới Đường Ninh, Đào Hiểu Đông thực sự không hiểu anh ấy nghĩ gì. Chuyện này nếu đổi lại là Đào Hiểu Đông, chưa nói anh sẽ không buông tay một người như Thang Sách Ngôn, dù có chia tay, đến khi hối hận anh cũng không gọi qua điện thoại, nhất định phải chặn lại nói trước mặt người ta.

Thẳng thắn lưu loát nói rõ suy nghĩ trong lòng mình: Em hối hận rồi, em muốn quay lại với anh, hai chúng ta quay lại được không?

Có những lời không thể nói qua điện thoại, nhất định phải mặt đối mặt, mắt chạm mắt.

Đến bây giờ Đào Hiểu Đông vẫn không biết họ chia tay vì lý do gì, nhưng Đường Ninh có thể nói rằng anh hối hận, như vậy nhất định là anh ấy là người đề xuất chuyện chia tay. Nói ra rồi mà không thể nói hối hận ngay trước mặt người ta, nghĩ đến đây Đào Hiểu Đông chợt cảm thấy không đáng thay cho Thang Sách Ngôn.

“Nghĩ gì vậy?” Thang Sách Ngôn cầm khăn nóng tới, tay Đào Hiểu Đông cần chườm nóng thường xuyên.

Đào Hiểu Đông đưa tay cho hắn, anh khoanh chân ngồi trên sofa, cũng không nói anh đang mải đăm chiêu chuyện của Đường Ninh. Hiếm khi Đường Ninh yên ắng, không nên nhắc cái tên này giữa hai người.

Đào Hiểu Đông bảo: “Nghĩ thứ bảy tới là sinh nhật em, vẫn phải nói với anh một tiếng.”

Vậy mà Thang Sách Ngôn lại rất bình tĩnh, chỉ bảo: “Tôi biết.”

“Anh biết à?” Đào Hiểu Đông mới là người ngạc nhiên ở đây.

Thang Sách Ngôn cũng không nói sao mà hắn biết được, hắn nâng tay chườm nóng cho anh, trước đó toàn là Đào Hiểu Đông làm vậy với hắn. Ngón trỏ Đào Hiểu Đông vô thức gãi lên cổ tay Thang Sách Ngôn, bởi mải nghĩ ngợi nên cũng không để ý.

Thang Sách Ngôn bị anh gãi ngưa ngứa, khẽ cười rồi nói: “Cái tay đang làm gì vậy.”

Bấy giờ Đào Hiểu Đông mới lấy lại phản ứng, bảo rằng: “Em không chú ý.”

Nói rồi ngón cái xoa lên tay Thang Sách Ngôn hai cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play