Đào Hiểu Đông không quá lời, bao nhiêu năm như vậy, đến giờ anh chưa từng đỏ mặt với người ta trên bàn nhậu. Đừng nói là trên bàn nhậu, ở bất kỳ chỗ nào Đào Hiểu Đông cũng không để nảy sinh xung đột trực tiếp với người ta, rất hiếm khi anh đắc tội người khác, cũng không muốn để người khác mất mặt. Trừ khi hành động của đối phương khiến người ta không lọt mắt, nhưng loại người này ngay từ đầu Đào Hiểu Đông đã không qua lại, đương nhiên cũng không có cơ hội để nảy sinh xung đột. Lần này anh tức giận, cả Điền Nghị và Hạ Viễn đều lấy làm ngạc nhiên.
Điền Nghị xem như là bạn nối khố với Đào Hiểu Đông, hai người học cùng cấp hai, lúc ấy họ đều đang trong tuổi dậy thì muốn chứng tỏ bản thân, cũng không thiếu những trận đánh nhau hòng làm màu. Sau này trưởng thành hơn, không còn trẻ trâu như vậy nữa, tính tình cũng kiềm chế lại nhiều.
Cái tên kia lải nhải khiến người ta khó chịu, ngay cả Điền Nghị nghe cũng không lọt tai, Đào Hiểu Đông không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường. Nhưng Điền Nghị không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy, với tính cách của Đào Hiểu Đông, bình thường anh sẽ đập mạnh cốc xuống bàn, nói một tiếng: “Thôi, nói rồi coi như xong.” Nhắc đến đây là dừng lại, tình cảnh không đến mức khó xử như vậy.
Hôm nay anh lại nổi giận đùng đùng, anh đi rồi cả căn phòng im lặng hồi lâu. Hạ Viễn và Điền Nghị nhìn nhau, không biết hôm nay Đào Hiểu Đông ăn phải thuốc nổ hay gì. Hai người trao đổi ánh mắt, đều muốn bỏ đi theo cùng. Nhưng dù sao đây cũng không phải trò chơi trẻ con mà phân chia nhóm, như vậy quá khó xử. Nhất là Hạ Viễn lại càng không thể đi được, anh phải ở lại đây xoa dịu bầu không khí.
Chỉ có Đường Ninh đứng dậy, lạnh lùng nhìn qua người vừa nói mấy lời kia, cầm áo khoác xoay người bỏ đi, không nói lời nào cả.
Yên tĩnh nửa phút, có người trên bàn nói: “Hôm nay ông đụng vào họng súng rồi… Ông có biết trên bàn này có người có quan hệ với người ta không mà dám ăn nói lung tung.”
“Cái người vừa bỏ đi kia, hai người họ là một cặp đấy.”
Trên bàn có người không biết chuyện, nghe câu này thì không nhịn được chửi thề một tiếng “Ôi vãi”.
Người nói chuyện cũng cảm thấy khó xử thay cho vị bác sĩ bồi dưỡng kia, vẻ mặt cạn lời: “Tôi đã lảng sang chuyện khác rồi mà ông vẫn cứ cố kể tiếp, Tiểu Ninh bên bác sĩ Thang hơn mười năm rồi. Lát nữa người ta về nhà kể chuyện thì làm sao đây?”
Dù sao cũng có người biết Đường Ninh có quan hệ với Thang Sách Ngôn, đây không phải bí mật gì cả. Nhưng bọn họ thực sự không biết Đào Hiểu Đông cũng có quen biết với Thang Sách Ngôn, người khác không biết họ có giao tình thế nào, dù sao Đào Hiểu Đông cũng không phải người trong giới này. Bọn họ cứ nghĩ Đường Ninh sẽ mở miệng trước, kết quả thế mà Đào Hiểu Đông lại tức giận trước tiên.
Hai người ban nãy nói chuyện lung tung bấy giờ sắc mặt đều hết sức khó coi, đúng là một chuyện rất khó xử.
Điền Nghị không có tâm tình đâu để xem chuyện này, đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Đi ra đóng cửa lại, anh ta gọi điện thoại cho Đào Hiểu Đông, hỏi anh: “Ông đi đến đâu rồi.”
Đào Hiểu Đông nói: “Bãi đậu xe.”
“Đợi tôi một lát.” Điền Nghị nói với anh.
Bãi đậu xe, Điền Nghị chui vào trong xe của Đào Hiểu Đông, lúc chui vào mỉm cười, nói rằng: “Được lắm anh Đông, tôi còn tưởng bây giờ ông không cáu kỉnh gì nữa, xem ra vẫn còn.”
Đào Hiểu Đông cũng nhoẻn cười theo, thở dài bảo: “Bọn ngu đấy.”
“Tôi cũng tức, chẳng hiểu ở đâu ra cái loại này.” Điền Nghị thắt dây an toàn cho mình, “Bây giờ đang ở trong đó tái mét mặt mày sốt hết cả ruột, nực cười thật.”
“Lão Hạ đâu?” Đào Hiểu Đông nghĩ tới Hạ Viễn, trong lòng có chút áy náy.
“Lão Hạ ổn lắm, đang hóng hớt vui thế cơ mà.” Điền Nghị cười nhạo, “Ông còn không biết ông ấy hay sao? Xem trò vui không chê chuyện lớn, ngoài mặt thì hòa giải thực chất câu nào câu nấy đều xéo xắt không tha.”
Hai người lái xe đi, thực ra ban nãy Đào Hiểu Đông cố ý chờ anh ta, nhất định Điền Nghị sẽ đi ra tìm anh, anh đi rồi nhất định Điền Nghị không muốn ở lại.
“Ông vừa đi thì Đường Ninh cũng đi theo, chắc trong đó vẫn đang nói về Đường Ninh đấy. Nghe nói Đường Ninh là một cặp với đàn anh mà mấy người họ sợ chết khiếp, khác nào nói xấu sau lưng bị người ta bắt gặp đâu.” Điền Nghị nói đến đấy cũng thấy ngu người hộ, “Làm bác sĩ ở viện nhỏ mấy năm, lăn lộn không ra hình người, chuyện ngu học như thế mà cũng làm được. Còn muốn ở lại viện 03 nữa chứ, viện 03 cần người như vậy sao? Thích thì đi ngủ đi, trong mơ cái quái gì mà chẳng có.”
Điền Nghị ngồi bên cạnh nói dông nói dài, Đào Hiểu Đông nghe anh nói, thi thoảng cũng chửi thêm vào hai câu. Hai người như kẻ hâm mà chửi suốt cả dọc đường, hả giận thì hả giận thật đấy, chỉ là có cảm giác ngu ngốc không phù hợp lứa tuổi hiện tại.
Sắp đến nơi, hai người chửi suốt cả dọc đường, cũng sảng khoái hơn nhiều. Chửi chán chê rồi Điền Nghị mới nhớ ra: “Thực ra ban nãy không cần ông lên tiếng chuyện này, Đường Ninh vừa mới mở miệng thì bị ông ắt tiếng rồi, không to tiếng bằng ông.”
Điều này Đào Hiểu Đông thực sự không biết, kẻ kia nói đến thành tựu của Thang Sách Ngôn không sạch sẽ anh liền tức lên. Trước đó anh đã sắp không kiềm chế được, vẫn cứ cố gắng uống nước để kìm hãm. Đường Ninh thực sự có thân phận hơn anh, Đào Hiểu Đông nhìn anh ta mấy lần, đợi anh ta lên tiếng, vậy mà mãi anh ta không nói gì.
“Lúc ấy tôi đang nhìn cậu ta, cậu ta vừa lên tiếng thì phía ông bộp một cái, ông nói xem ông giành với người ta làm gì hả?” Điền Nghị nói.
Đào Hiểu Đông trầm mặc một hồi mới nói: “Tôi không muốn giành, thật sự không nhìn thấy.”
“Ông nói nhanh quá.”
Đào Hiểu Đông lắc đầu: “Là anh ta nói quá muộn.”
Trước đó Thang Sách Ngôn nói tính cách hắn và Đường Ninh đều lạnh lùng, khi đó Đào Hiểu Đông còn không có khái niệm gì, hôm nay anh thấy rồi, đúng là rất lạnh lùng.
“Lần trước lúc chúng ta đi ăn không thấy đàn anh nhắc gì tới Đường Ninh, có lẽ là giận dỗi nhau thật rồi, không biết giờ đã làm lành chưa. Nếu làm lành rồi lát nữa Đường Ninh về nhà kể chuyện, Hiểu Đông vừa tức sùi bọt mép vì anh đấy, chắc đàn anh ngạc nhiên lắm cho coi, cái cậu Hiểu Đông này để ý thế cơ à?” Điền Nghị là một người ngoài cuộc ngốc bạch ngọt không hay biết gì, cái miệng lải nhải hoài không dứt.
Đào Hiểu Đông có phần nghe không vô, nói với anh ta: “Hai người họ chia tay rồi.”
Trước đó lúc Hạ Viễn nói bọn họ đều không tin, lần này Đào Hiểu Đông nói Điền Nghị mới tin một chút, hỏi rằng: “Sao ông biết?”
“Chia tay một thời gian rồi.”
Hiện tại quan hệ của Đào Hiểu Đông với Thang Sách Ngôn đã rất gần gũi, từ lần đi chữa bệnh từ thiện đến nay hai người họ đã thân quen hơn rồi. Nhưng đã hơn ba tháng rồi mới gặp nhau có một lần, cho nên nếu nói mối quan hệ này thân thiết tới nhường nào thì chắc chắn Điền Nghị không biết rồi, trong mắt anh ta hai người này ngoài việc cùng tham gia hai hoạt động và ngồi ăn với nhau một bữa thì gần như không gặp nhau.
Điền Nghị hỏi sao Đào Hiểu Đông biết được, được nhiên anh biết rồi, anh nói chuyện với Thang Sách Ngôn hơn ba tiếng, đêm hôm đó nhắc tới Đường Ninh không ít lần. Nhưng lời này không tiện nói, nếu dõng dạc nói “Bây giờ tôi với bác sĩ Thang thân nhau lắm” nghe hơi khó xử. Cuối cùng Đào Hiểu Đông chỉ bảo: “Lúc đi từ thiện nói chuyện với nhau một chút.”
“Ôi, nếu chia tay thật thì tiếc quá.” Điền Nghị không khỏi cảm thán, “Hơn mười năm cơ mà.”
Dù là ai nghe chuyện cũng đều nói thật đáng tiếc, Đào Hiểu Đông dừng xe ở cửa tiệm, tắt máy nói: “Đúng là đáng tiếc thật.”
Chuyện này Thang Sách Ngôn không hề hay biết, nếu Đường Ninh và Đào Hiểu Đông không nói, người khác không nói với hắn được. Cái người bồi dưỡng ở viện 03 thứ hai đi làm thấy Thang Sách Ngôn thì căng thẳng, không nhìn ra được hắn đã biết chuyện hay chưa. Vốn là Thang Sách Ngôn cũng không qua lại gần gũi với anh ta, không nói với nhau được mấy câu, qua biểu cảm thì không nhìn ra được điều gì.
Xảy ra chuyện này rồi anh ta cũng không còn ý định ở lại đây nữa, nhất định anh ta không ở lại viện 03 được rồi.
Thang Sách Ngôn hẹn Đào Hiểu Đông cuối tuần, nhưng mà hắn lại bận việc rồi, thứ bảy phải đi công tác, chủ nhật phải về bệnh viện nghiên cứu và thảo luận cho một ca bệnh khẩn cấp, không gặp được rồi.
Mấy hôm nay mưa rả rích, mưa xong trời trở lạnh, mưa thu lạnh se. Hai trận mưa xuống Đào Hiểu Đông bị cảm nhẹ, anh nói qua điện thoại: “Đúng lúc em cũng không muốn đi ăn với anh, em bị cảm lây cho anh mất.”
“Bị cảm à?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
“Hôm qua đi đón hai đứa em, sợ hai đứa nó không thấy xe nên xuống một lát, chắc là bị cảm lạnh rồi.” Đào Hiểu Đông nói.
“Không lây cho người khác đâu, cậu đâu phải bị cảm cúm.” Thang Sách Ngôn nói với anh, dặn anh nghỉ ngơi thật tốt.
“Được rồi.” Đào Hiểu Đông cười bảo, “Anh cũng chú ý đấy nhé, mấy ngày này hết nóng rồi lại lạnh, mệt người.”
Lúc Đào Hiểu Đông gọi điện thoại Hoàng Nghĩa Đạt đang ngồi bên cạnh anh uống trà, nghe cú điện thoại này liền khiến người ta cảm thấy có gì đó không thích hợp. Khác với mọi khi Đào Hiểu Đông nghe máy của người khác, nghe uyển chuyển hơn, giọng điệu cũng khác biệt.
Đào Hiểu Đông cúp máy xong, Đại Hoàng hỏi anh: “Có gì hot?”
“Có gì đâu.” Đào Hiểu Đông đặt điện thoại xuống, kéo khẩu trang lên che miệng mình, “Anh tránh xa em ra một chút, lây sang anh bây giờ.”
“Ban nãy gọi điện thoại bạn cậu nói rồi còn gì? Không phải cảm cúm thì không lây sang người ta đâu, cậu có chút kiến thức đi được không.” Đại Hoàng lại nhấp một ngụm trà, “Bác sĩ Thang à?”
Đào Hiểu Đông cũng không phủ nhận, “Ừ” một tiếng.
“Bảo sao nghe điện thoại ăn nói như thế?” Hoàng Nghĩa Đạt tai thính nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn Đào Hiểu Đông, “Sến sẩm thế cơ mà.”
“Đừng có nói lung tung, chỉ nói chuyện bình thường thôi.” Đào Hiểu Đông tháo khẩu trang xuống, không biết ban nãy ai bưng nước nóng đặt lên bàn cho anh, anh bưng lên bắt đầu uống, hơi nóng ẩm phả lên mặt.
“Người kia không tồi, anh nhìn người không sai đâu.” Đại Hoàng nhớ lại hai lần tới sân bay đón anh gặp người kia, khẽ gật đầu, “Được đấy.”
Đào Hiểu Đông bị lời anh ta nói làm cho bật cười: “Anh phán lung tung cái gì thế, gì mà được với chẳng không được, nghĩ xa quá.”
Trước giờ Đào Hiểu Đông vốn là một người thẳng thắn, nhưng đến phiên Thang Sách Ngôn cũng có vẻ che che giấu giấu. Không còn vô tư nữa, ai hỏi đến cũng không muốn nói.
Nhưng trước mặt Thang Sách Ngôn ngược lại rất bình thường, cần đùa giỡn thì đùa giỡn, không ai thản nhiên được bằng anh.
Đào Hiểu Đông gặp mưa cảm lạnh mấy ngày, chẳng mấy thì khỏi. Cũng không biết có phải miệng anh thiêng quá hay không, lần này quá tam ba bận, anh khỏe rồi lại đến lượt Thang Sách Ngôn bị bệnh. Đào Hiểu Đông nghe điện thoại thấy giọng hắn là lạ, âm mũi rất nặng.
Đào Hiểu Đông vốn định tới chỗ Điền Nghị lấy đồ, đã tới bệnh viện 03 rồi, tiện thể tới chỗ đấy xem Thang Sách Ngôn. Anh nhờ nhà bếp chuẩn bị canh, mang theo tới bệnh viện. Cố ý chọn đi vào buổi trưa, giờ mọi người nghỉ ngơi.
Có nhiều người ở khoa mắt biết Đào Hiểu Đông, thấy anh thì chủ động chào hỏi: “Sếp Đào tới đấy à? Tìm chủ nhiệm bọn em ạ?”
“Ừ, anh ấy ở đây không?” Đào Hiểu Đông hỏi.
“Ở văn phòng đấy, anh qua đó đi.” Đối phương nói với anh.
Đào Hiểu Đông gõ cửa, nghe thấy bên trong nói mời vào. Đào Hiểu Đông nhẹ nhàng đẩy cửa ra, anh nhìn thoáng qua bên trong, Thang Sách Ngôn vốn đang gục xuống bàn, có người đẩy cửa mới ngồi dậy, sắc mặt thực sự khó coi, xem chừng không thoải mái trong người thật.
Ngẩng đầu lên trông thấy người tới, Thang Sách Ngôn còn rất ngạc nhiên.
“Trông đáng thương thế.” Đào Hiểu Đông đi vào, trở tay đóng cửa lại.
“Sao lại tới đây?” Thang Sách Ngôn cười, “Dẫn Tiểu Nam tới khám à?”
“Mang đồ ăn tới cho anh.” Đào Hiểu Đông ngồi đối diện với hắn, “Ăn trưa chưa?”
Thang Sách Ngôn lắc đầu, “Chưa xuống ăn.”
“Thế húp chút canh đi, đầu bếp em trả lương cao thuê về đấy, cừ lắm.” Đào Hiểu Đông mở hộp canh ra, trong đó còn có một tầng đựng bánh, bột mì lên men, xốp mềm. Anh đẩy về phía Thang Sách Ngôn, “Lúc mang cho anh còn thừa một bát em uống rồi, ngon lắm, uống đi.”
Cảnh này thực ra hơi buồn cười, Đào Hiểu Đông tới quá bất ngờ, đột nhiên mang canh tới quan tâm, hai người nhìn đối phương đều muốn cười.
“Uống nhanh đi, không bỏ gừng vào đâu.” Đào Hiểu Đông lại đẩy về phía trước.
Thang Sách Ngôn cúi đầu cười, cầm thìa nhấp một ngụm, bảo rằng: “Có thể để chuyện gừng qua đi không?”
“Sao lại bỏ qua?” Đào Hiểu Đông ngồi ở đó nói, “Không thích ăn thì không thích ăn, yên tâm, không qua được.”
Bình thường hai người ở với nhau khí thế đều tương đương, ngang hàng nhau. Nhưng hôm nay Thang Sách Ngôn bị ốm, nên có vẻ yếu đuối, Đào Hiểu Đông mang canh tới, lời trong lời ngoài đều có vẻ mạnh mẽ hơn một chút.
Đào Hiểu Đông biết làm bác sĩ không dễ dàng gì, nhưng mỗi lần nhìn họ trong lòng cũng đều cảm thấy xót xa.
Ngay từ đầu anh đã không định làm trễ nải thời gian của Thang Sách Ngôn, thấy hắn uống canh xong thì mang hộp giữ nhiệt đi.
“Thế anh ngủ một lát đi, anh Ngôn.”
Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Không có chuyện gì à? Đến một chuyến đưa canh thôi à?”
“Mới đầu em định tới chỗ Điền Nghị lấy đồ, nên tiện đường ghé qua đây xem anh thế nào, lâu lắm không rồi gặp, sợ anh quên mất em tên gì.” Đào Hiểu Đông rất thẳng thắn, mở cửa đi ra ngay, trước khi đóng cửa bảo, “Nếu anh muốn uống gì khác cứ gọi điện thoại bảo cho em, em dặn phòng bếp làm cho.”
Thang Sách Ngôn bật cười “Ừ” một tiếng.
Người này hôm nay quả thật hơi khác thường, thẳng thắn đến độ không giống anh.
Anh từ chỗ Thang Sách Ngôn tới chỗ Điền Nghị, Điền Nghị đang ngồi ở vị trí của mình ăn cơm hộp, trông thấy anh xách hộp tới thì trố mắt ra: “Còn mang canh tới cho tôi nữa á?”
Đào Hiểu Đông lắc hộp rỗng trong tay mình, “Hiểu lầm rồi, trống không.”
Đào Hiểu Đông cũng không tiện nói người ta uống hết canh rồi, chỉ bảo: “Vừa mới mua.”
“Thế ông không thể tìm cửa hàng mua canh à? Không thì đừng mang hộp theo nữa.” Điền Nghị tức đến bật cười, “Cố ý mang tới cho tôi xem à?”
Điền Nghị chỉ là một bác sĩ nhỏ, nhất định không có phòng riêng, sáu bảy người trong phòng đều đang dùng cơm, cười bảo với Điền Nghị: “Đừng lải nhải nữa, mai tôi mua cho ông một hộp canh rong biển.”
Lúc nấu canh đúng là còn thừa, nhưng khi ấy Đào Hiểu Đông vốn không nhớ tới Điền Nghị, bấy giờ anh cũng cười theo, cảm thấy hơi có lỗi với người anh em của mình, bảo rằng: “Hôm nay mua hộp mai mang canh tới cho ông, mau lên, đưa đồ cho tôi đi, tôi còn có việc nữa.”
Điền Nghị đưa túi hoa quả khô cho anh, là ba mẹ anh ta chuẩn bị cho Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam thích ăn mấy loại hoa quả khô, hải đường khô, năm nào mẹ Điền Nghị cũng phơi rất nhiều cho Đào Hoài Nam.
Điền Nghị nghe thấy Đào Hiểu Đông bảo ngày mai, nhướng mày lên: “Mai ông lại tới à?”
“Chưa chắc, xem thế nào đã.” Đào Hiểu Đông ngẫm nghĩ rồi nói.
“Ông còn tới làm gì nữa? Tôi đưa túi cho ông rồi.” Điền Nghị tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Đào Hiểu Đông nói: “Đưa canh cho ông.”
Đào Hiểu Đông nói đưa canh, Điền Nghị đinh ninh anh đùa, ai ngờ hôm sau anh tới thật.
Lần này còn rất ra dáng, không những mang canh còn mang cơm theo, một suất cơm tiêu chuẩn cao của nhà bếp bọn họ, Điền Nghị được sủng mà sợ.
“Tới đây một chuyến để đưa cơm cho tôi à?” Điền Nghị chớp mắt mấy cái, “Chuyện gì ta.”
“Ông ăn đi.” Đào Hiểu Đông không đoái hoài tới anh ta, cũng mặc kệ hộp cơm, xoay người bỏ đi, “Về rửa hộp, lần sau tới chỗ tôi trả lại hộp.”
Điền Nghị gật đầu chưa kịp nói, Đào Hiểu Đông đã đi rồi.
Thang Sách Ngôn bị cảm sáu ngày, Đào Hiểu Đông đưa năm ngày liên tục.
Một người chăm chỉ đưa canh, một người không nói cậu đừng đưa canh nữa, hôm sau Đào Hiểu Đông thử thăm dò: “Mai em lại đến nhé?”
Lúc ấy Thang Sách Ngôn bảo: “Cậu bận thì không cần phải đến, làm việc của cậu đi.”
“Khoảng thời gian này em rảnh lắm.” Đào Hiểu Đông nói.
Thang Sách Ngôn bảo: “Thế tùy ý cậu.”
Thế là mấy ngày sau đó trưa nào hai người cũng gặp nhau, Thang Sách Ngôn tới viện làm việc bao nhiêu năm, trừ bệnh nhân và người nhà ngỏ ý muốn cảm ơn ra, về cơ bản không có ai tới văn phòng đưa đồ cho hắn. Bị ốm có người đưa cơm tới lại càng không có, nghe cũng không dám tin.
Ngày cuối cùng, bệnh cảm của Thang Sách Ngôn đỡ hơn nhiều, dùng bữa xong hắn nhìn Đào Hiểu Đông nói: “Chắc là tôi đỡ rồi.”
“Hôm qua anh đã gần khỏi rồi,” Đào Hiểu Đông cười nói, “Anh không thấy cơm hôm nay không còn thanh đạm nữa à?”
“Mấy ngày này vất vả rồi, sếp Đào.” Thang Sách Ngôn rút giấy ra lau miệng, động tác từ tốn, tay áo blouse trắng rủ xuống, trên cổ tay có một nốt ruồi nhỏ xíu.
“Vất vả gì đâu, anh khỏe là được rồi.” Đào Hiểu Đông vẫn cười, “Thế mai em không tới nữa nhé?”
“Ừm.” Thang Sách Ngôn nhìn Đào Hiểu Đông, trong mắt vương ý cười, “Cậu mang cơm tới mấy hôm như vậy, mai tôi mời cậu ăn một bữa nhé?”
Đào Hiểu Đông trả lời rất dứt khoát: “Được rồi.”
Tuần này trưa nào Đào Hiểu Đông cũng tới bệnh viện quẹt thẻ, đi bên bờ sông nhiều giày ắt ướt.
Lúc anh mang hộp cơm ra cổng đụng phải Đường Ninh, trong lòng thầm nhủ xem ra đây là ý trời rồi.
Đường Ninh trông thấy anh, hiển nhiên cũng thấy đồ trong tay anh.
Đường Ninh chủ động bắt chuyện, hỏi một câu: “Đến khám bệnh à?”
Đào Hiểu Đông suy nghĩ nhanh trong đầu, cuối cùng vẫn lắc đầu, bảo rằng: “Không.”
Không cần nói tiếp, Đường Ninh cũng hiểu rồi.
Không ngờ anh ta hỏi rất thẳng thắn: “Tới gặp anh Ngôn à?”
Đào Hiểu Đông cũng không ngờ Đường Ninh có thể hỏi như vậy, anh ngạc nhiên, nhưng không thể hiện rõ trên mặt, chỉ cười bảo: “Ừm.”
Đường Ninh khẽ gật đầu, nói: “Tôi tới tham gia một hội thảo nghiên cứu.”
Hai người cùng ra ngoài, Đào Hiểu Đông hỏi: “Bác sĩ Đường tới đây thế nào?”
Đường Ninh nói: “Tôi lái xe.”
Đào Hiểu Đông nói: “Thế hẹn gặp lại sau, anh đi trước đi.”
Đường Ninh gọi anh lại, gọi một tiếng “Sếp Đào à”.
Đào Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, đợi anh ta nói tiếp.
“Hôm nào ngồi ăn một bữa chứ?” Đường Ninh cười nhẹ nhàng, “Dạo này có rảnh không?”
Đào Hiểu Đông im lặng hai giây, sau đó đáp: “Dạo này tôi rảnh, anh rảnh thì liên lạc với tôi là được rồi.”
Đường Ninh hỏi tiếp: “Hay là ngày mai đi. Có được không?”
“Mai thì không được rồi,” Đào Hiểu Đông nói xin lỗi, “Mai có việc rồi.”
Đường Ninh gật đầu: “Thế hẹn sau vậy.”M:Đây là chương nhập vip. Bình thường nhập vip các tác giả sẽ đăng 3 chương, hoặc là 10k chữ. Chương này 39 viết được 5000 chữ và xin khất, nói là để sau này có thời gian rảnh sẽ bù. 39 cũng tâm sự là dạo này sức khỏe chị ấy không tốt, hôm nọ (24/2) chị mới thực hiện một tiểu phẫu, (chị ấy bảo tiểu phẫu đơn giản thôi mọi người không cần phải lo) nên có thể tới đây sẽ đăng chương không đều, nhưng đến giờ chị ấy vẫn đăng chăm chỉ lắm, chỉ là hơi muộn thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT