Lạc Thần cố ý ko đi vào để xem khi đi ra sẽ nghe câu chửi nào từ tôi, biểu hiện của tôi ra sao. Anh ta cười thầm, bao nhiêu hình ảnh hài hước anh ta nghĩ ra về tôi toàn nằm trong đầu. Tôi mà bik được là anh chết
dưới tay tôi. Lạc Thần đi về lối ra của nhà ma, khoanh tay dựa tường.
Những người khách dần dần đi ra. Một phút... Hai phút... Bây giờ đã 10
phút trôi qua, Lạc Thần vẫn chưa thấy bóng dáng của tôi. Những người đi
vào sau tôi cũng đã ra ngoài rồi. Cảm giác ko lành, anh ta liền đi hỏi
họ xem có thấy tôi ko. Nhưng những câu trả lời đều là "ko thấy". Lạc
Thần tức giận: " Con nhỏ ngốc này làm gì trong đó vậy chứ!?! " rồi chạy
đi tìm tôi.
10 phút trước...
Tôi nhắm mắt nhắm mũi cố
chạy thoát ra khỏi đây, vô tình vấp phải dây điện. Vết thương lần trước
vẫn chưa khỏi hẳn, còn bị té nữa. Thế là tôi trật chân, ko đi được.
Nhưng chỗ tôi đang ngồi tuy ko thấy con ma nào đã thế nó còn tối hơn mấy chỗ khác. Chỉ còn cách chờ khách rồi nhờ họ đưa ra. Tôi càng chờ thì
càng ko thấy ai. Tôi nắm chặt tay, tôi từng rất sợ bóng tối. Bởi nó mang lại cảm giác bất an cho tôi, đặc biệt hơn là nó làm tôi cảm giác đơn
độc. Chẳng lẽ mình mắc kẹt trong đây mãi mãi??? Tôi gục đầu xuống. Ở đây ko thấy gì cả, cũng ko thấy ai. Nó giống cảm giác lúc đó, 1 mình 1
thân, ko có ai ở bên. Những kí ức lúc đó là những thứ tôi ko muốn nhớ
đến. Cũng ko muốn trải nghiệm lại. Nó đáng sợ hơn bây giờ nhiều. Nước
mắt chảy xuống ko bik vì điều gì....
Lạc Thần sau khi kiểm tra camera an ninh thì chạy ngay tới chỗ tôi. Các chú bảo vệ dường như thoát chết, mồ hôi chạy như mưa.
- Ngọc Hy! Cô đang ở đâu? Trả lời tôi mau! Con nhỏ này...
Anh ta cuối cùng cũng thấy tôi, nhưng tôi lại ko thấy anh ta. Chỉ nghe mỗi
bước chân, tôi phát giác là có người. Nhanh chóng nhờ giúp đỡ :
- Làm ơn đưa tôi ra khỏi đây!
- Cô ăn nói thế với bổn thiếu gia đó hả?
- Lạc Thần? Thế tôi nói thế nào anh ms giúp tôi?
- Quỳ xuống van xin tôi đi. Ko làm được thì thôi
- Quỳ xuống.....
Tôi suy nghĩ vài giây rồi đưa ra quyết định cuối của mình. Tôi thà mất thể diện còn hơn sống lại cái quá khứ khủng khiếp ấy.
- Được! Tôi xin anh giúp tôi ra khỏi đây.
- Cô....
Tôi ngẩng mặt lên, Lạc Thần nhìn thấy rõ (???) những dòng nước mắt chảy của tôi.
- Tôi thực hiện đúng yêu cầu của anh rồi. Đừng thất hứa đấ...y..
Tôi lại ngất đi lần nữa :))). Tôi ko thể chịu được cảnh cô độc lần nữa..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT