Bên hướng kia...
Vũ Bạch ôm cổ Lạc Thần, hai người cười nói rất vui vẻ. Lạc Thần hầu
như không có ý đẩy cô ra. Người ngoài nhìn vào lại tưởng, đây đích thực
là một cặp đôi.
Không biết họ nói gì, nhưng cứ cách một phút, Lạc Thần lại xoa đầu Vũ Bạch. Hiếm khi thấy anh có thể cười vui như vậy, quả là thanh mai trúc
mã mà. Tâm đầu ý hợp thế là cùng
Tôi nhìn cảnh tượng ấy mà lòng như thiêu như đốt. Có phải hình phạt
còn quá nhẹ nên anh đi tìm người mới rồi không? Tay tôi run, bịch bánh
cũng theo đó mà rơi xuống. Tôi gằn từng chữ
- A-Liên, mày ra đây!
- Sao đây bà chị? - A Liên từ trên trời nhảy xuống
- Nếu người yêu mày mà đi nói chuyện với thằng khác trước mặt mày, mày làm gì?
- Hmmm, em làm gì đã có người yêu mà nếu với chả như?
- Giờ mày trả lời không? - Tôi quay mặt trừng nó
- Ờm... Ờ thì... Chắc lôi xác về hành hình, chờ nó nhớ tới cái khuôn
mặt mình thì thả ra. Lúc đó con người yêu của em chắc cũng 10% cơ hội
sống
- Hành hình sao... - Tôi suy nghĩ một lát - Nghe hay đấy! Nhưng làm gì?
- Tùy sở thích mỗi người
- Thế mà làm gì?
- Đoán xem! - A Liên nở một nụ cười "ngây thơ" nhìn tôi
Nhìn nụ cười "ngây thơ" ấy mà tôi ngứa tay tát thằng nhỏ một cái. Tôi nghĩ hành hình cũng hay đấy, nhưng con gái, phải dịu dàng nết na lại.
Tôi khoác vai A Liên, thằng bé khó chịu giãy giụa
- Buông tôi ra! Bà chị chết bằm, làm gì thế hả? Thế này sao tôi có người yêu hả?
- Hừ, tên sát nhân như mày mà có người yêu tao cũng bái! Giờ mày không nghe theo tao thì đừng trách!!!
- Hừ.... - A Liên chỉ còn cách ngậm ngụi đi theo tôi
Tôi khoác vai A Liên cười nói vui vẻ đi ngang qua A Thần và Vũ Bạch.
Anh không ghen, mình chia tay! Anh thấy tôi cùng với người khác "tay
trong tay" liền đưa tay nắm lấy tôi lại. Tôi nhướn mày, cười gượng
- Em tưởng anh về rồi chứ!?
- Đây là ai? - Ba từ, anh chỉ hỏi đúng ba từ. Không hơn không bớt một từ
- Em nên hỏi anh mới đúng~ - Tôi liếc mắt về hướng Vũ Bạch.
Vũ Bạch lớn hơn tôi một tuổi nhưng vóc người nhìn gần mới thấy cũng
chỉ ngang ngửa tôi. A Thần không lẽ thích lái máy bay à? Lớn hơn một
tuổi đấy!
- Hà.... Ngọc Hy!? - Giọng nói thuần khiết vang lên làm không khí như được rửa sạch
- Hể? - A Liên trợn mắt - Này bà chị, không lẽ "đối thủ" biết chị mà chị lại không biết họ?
- Mày im! Ai nói tao không biết người ta. Nổi danh Đệ nhất mỹ nhân nước ta, sao không biết?
- Ra quen biết, vậy hành hình luôn đi. Kéo tui theo làm gì?
- Tao nói mày im! Mày chỉ việc tao nói gì, mày gật đầu là được
- Hừ...
- Vũ Bạch, chị quen à?
- Ờm, chị tưởng em quen hơn chị chứ. Đây không phải là.....um um....
Tôi biết điều không lành, trước khi chị ấy nói ra từ "hôn thê của em" cho A Thần nghe, tôi đã nhanh tay bịt miệng chị ấy rồi kéo đi. A Thần
và A Liên dường như có chút cảm thản nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT