Nàng sẽ không phụ hắn, sẽ không phụ nghĩa phụ nghĩa mẫu vì nàng mà mất kia, cũng sẽ chẳng phụ nghĩa tỷ mệnh ngắn kia
Khanh Khanh đá cửa đi vào trong
Quỷ y ngồi bên cạnh giường vẻ mặt nghiêm trọng, "Lão muốn ta bên cạnh làm
cái quái gì?". Lão buông cánh tay Liễu An Nhiên ra bĩu môi "Muội Muội
ngươi không có ở đây thì ngươi phải giúp ta nha"
Nàng khoanh tay
trước ngực tựa người vào cột nhà "Tại sao ta phải giúp ngươi nhỉ, nàng
cũng không phải thân nhân của ta". "Ngươi là đồ đệ của ta nha, vả lại
trong doanh trại còn có ai khác có thể nhờ cậy ngoài ngươi sao?"
"Ta khi nào..." chưa để nàng nói hết thì đã nghe một tràn ho khan của nữ tử cắt đứt. Liễu An Nhiên trên giường vẫn mơ màng nhưng tình hình nguy
hiểm đến cực điểm.
Lão Quỷ y lau vết máu chảy ra từ khóe miệng Liễu An Nhiên "Đấy ngươi xem người ta gấp đến vậy rồi, ngươi thật nhẫn tâm mà"
Khanh Khanh chau mày đi tới giật lấy khăn lau từ trong tay Quỷ Y, nàng ngồi
phía đầu nằm đỡ Liễu An Nhiên ngồi dậy để nàng ta tựa vào nàng, "Coi như kiếp trước ta nợ nàng ta"
Lão Quỷ Y nhẽo miệng cười "Có khi kiếp trước ngươi nợ nàng cũng nên". Lam Khanh Khanh có chút giật mình, cái
tên Liễu An Nhiên nàng quả thật không quen nhưng linh cảm cho nàng biết
nàng đã từng gặp người này. Cảm giác rất quen thuộc, chỉ là nàng không
nhận ra
Chẳng lẽ kiếp trước nàng nợ nàng ta thật?
Không phải chứ?
"Nàng ta tại sao lâu như vậy lại không tỉnh?"
Lão Quỷ Y bưng lại một chén thuốc đặt vào tay nàng "Nàng ta trước đây bị
thương quá nặng còn bị phế hết cả võ công, cơ thể đã vô cùng yếu ớt hiện lại còn dùng độc thì làm sao mà dậy nỗi được"
Khanh Khanh chau
mày "Trúng độc? Không phải bị bệnh truyền nhiễm sao?". Lão thở dài lắc
đầu "Các ngươi đúng là ngốc thật, ngươi đã bao giờ thấy ôn dịch nào mà
đáng sợ như vậy không? Loại độc dịch này tương khắc với thuốc chữa ôn
dịch, vào lúc thiên tai giáng xuống ôn dịch bắt đầu chính là thời cơ tốt nhất thực hiện chuyện xấu người không biết quỷ không hay"
"Đã là độc dịch thì một khi lan truyền sẽ không có thuốc trị, đến lúc đó dịch
chết hết binh sĩ, tướng sĩ ngươi nói xem ai sẽ được lợi?"
Quả
thật không đơn giản như vậy! Khanh Khanh chau mày "Vậy tại sao Liễu An
Nhiên lại trúng độc nặng như vậy?". "Cô ấy à, không phải bị trúng độc
dịch mà là thử độc, cô ấy dùng tất cả các loại thuốc giải ôn dịch khắc
lẫn giải lên bản thân để tìm ra thuốc giải đúng nhất. Nhiều loại độc
xung khắc như vậy không mất mạng đã là mạng lớn lắm rồi"
Khanh
Khanh nhìn lại nử tử trong lòng một lần nữa, nàng không biết có cảm giác gì chỉ cảm thấy nữ tử này có thể tôn thành thánh mẫu được rồi
Lão Quỷ Y sờ trán Liễu An Nhiên thở dài "Nếu nàng ta không qua khỏi đêm nay thì... Thật đáng tiếc". Lão lại nhìn Khanh Khanh cười cười "Nhưng yên
tâm có quỷ y đại nhân ta ở đây chút việc nhỏ này có là gì. Đêm nay khổ
cho ngươi rồi"
Khanh Khanh liếc xéo lão một cái lầm bầm "Nói với ta làm gì đi mà nói với tên vương gia thối kia"
Quả thật đêm nay là một đêm khó khăn, nữ tử trên giường kia buổi chiều vốn
chỉ ho ra máu thì hiện tại liền sốt cao không giảm, đôi lúc còn mơ hồ
tỉnh dậy rồi lại ngất. Vết thương trên người nàng ta vốn đã kết vảy bỗng nhiên lại rỉ ra máu.
Quỷ Y châm cứu cho nàng ta, máu đã ngừng
chảy nhưng người nàng ta càng ngày càng nóng, sốt càng ngày càng cao.
Thuốc Khanh Khanh bón cho nàng cũng bị nàng mơ hồ nôn ra rồi bất tỉnh
nhân sự
Lão Quỷ Y thấy tình trạng không ổn liền dùng nội lực điều chỉnh lại luồng nọc độc trong cơ thể Liễu An Nhiên. Lão muốn dùng nội
lực bức độc ra ngoài nhưng lại lực bất tòng tâm.
"Khanh Khanh lấy cho ta chậu nước nóng"
Khanh Khanh bưng một chậu nước ấm gần đó đến, lão Quỷ Y nhìn nàng "Tiểu Oa
nhi ngươi thật sự không có nội lực sao?". Nàng gật đầu
Lão đã
biết trước cũng không ngạc nhiên là bao. Liễu An Nhiên trên giường nhợt
nhạt đến cực điểm đã bắt đầu có dấu hiện co giật, lão bình tĩnh nói "Lát ta vận công ép độc ra trước ngươi nhìn xem đến khi nào ấn đường Liễu An Nhiên có một đóa hoa màu đen ngươi liền cắt một đường ở cổ tay nàng đặt khăn ướt nóng lên. Ta sẽ dẫn độc ra"
Tuy nàng không hiểu lắm nhung vẫn ngoan ngoãn gật đầu
Lão đỡ Liễu An Nhiên dậy từ phía sau bắt đầu vận công ép độc tố còn sót lại trong người nàng ta ra.
Khanh Khanh chăm chú nhìn, nàng không dám lơ là một chút nào, đã hơn một canh giờ trôi qua nhưng Liễu An Nhiên vẫn như một cái xác chết ngồi đó chẳng có phản ứng gì, ấn đường cũng chẳng có đóa hoa nào. Ngoài trời cũng đã
sáng hơn một chút, bên ngoài đã gõ mõ canh ba
Lại thêm một khắc
qua đi nàng phát hiện trên ấn đường Liễu An Nhiên đã mơ hồ có vài vệt
đen đen nhưng phía lão Quỷ Y chẳng tốt đẹp là bao, trên trán lão đã lấm
tấm mồ hôi, tay lão run rẩy dường như chẳng chịu đựng được bao lâu
Khanh Khanh cắn môi do dự một chút, nàng tìm kiếm trong kí ức những gì nàng
học được từ những quyển sách luyện công của Phong Nguyệt Vô Thần và Dạ
Nguyệt cho nàng. Khanh Khanh leo lên giường ngồi xếp bằng bắt đầu vận
khí
Đoạn ảnh nàng bị thương lúc đánh nhau cùng Bạch Kết bỗng lướt qua, lần đó nàng cũng dùng nội lực? Nàng vẫn còn nhớ cái cơn đau lạnh
băng mà Khổng Y kiếm gây nên kia. Nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ tạp niệm trong đầu tiếp tục vận khí, nàng không biết dũng khí từ đâu ra để nàng
làm như vậy cũng chẳng biết tại sao nàng trở nên thánh mẫu như vậy
Ngay lúc Khanh Khanh cảm thấy mình đã thất bại thì xung quanh nàng xuất hiện ánh sáng màu lam quay xung quanh, nàng cảm nhận được trong cơ thể có
luồng khí thức tỉnh đang chạy loạn lên
Bên dưới bụng nàng tỏ ra
luồng nhiệt nỏng bỏng nhưng bên trong cơ thể nàng lại lạnh băng. Nàng
biết sức mạnh của Khổng Y kiếm đang hỗ trợ nàng, nhưng phải làm sao để
khống chế nó đây?
Lão Quỷ Y đang cầm cự ngay lúc tưởng chừng bị
phản phệ công lực thì cảm thấy cơ thể... Không phải chính xác hơn là
linh hồn được bao bọc bởi luồng khí lạnh băng. Luồng nội lực này cũng
dung hợp với nội lực của lão đi vào cơ thể Liễu An Nhiên
Khanh
Khanh vì phải chịu đựng hai luồng nóng lạnh trong cơ thể mà trán đổ mồ
hôi. Nàng nhắm mắt, linh hồn nàng như lạc vào một khoảng trống không có ý thức cũng không có cảm giác chỉ mặc cho luồng nội lực xa lạ đưa đẩy.
Lão Quỷ Y mở mắt kinh ngạc nhìn Khanh Khanh đang ngồi một bên, ấn đường của Liễu An Nhiên cơ hồ đã dần hiện rõ đó hoa màu đen. Lão cầm lấy cây chủy thủ bên cạnh rạch một đường trên cổ tay Liễu An Nhiên rồi đặt một tấm
khăn ẩm nóng lên. Lão nhắm lại dùng nội lực của mình khống chế nội lực
của Khanh Khanh bức ép độc tố
Ấn đường Liễu An Nhiên nhạt dần,
trên cánh tay trắng nõn của nàng ta xuất hiện sợi tơ nhỏ màu đen chạy về phía vết thương nơi cổ tay. Máu từ động mạch, mao mạch bị cắt đứt thấm
ra khăn ẩm đỏ rực dần dần chuyển sang màu màu đen. Đến khi đóa hoa trên
ấn đường cùng những sợi tơ biến mất thì khăn ẩm đã biến hoàn toàn sang
màu đen
Những luồng ánh sáng xung quanh ba người dần mất đi, Khanh Khanh mất hết ý thức như con rối vô hồn ngã xuống bên cạnh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT