Có lẽ do thói quen ngày trước luôn thức dậy sớm đến ngự thư phòng quét
tước, Khanh Khanh tỉnh dậy hơi cự người cảm giác có gì đó không đúng
lắm. Nàng chợt nhớ hôm qua hình như còn một người đang ngủ trên giường
nàng
Khanh Khanh mở mắt, từ trong ngực Phong Nguyệt Vô Thần nàng
ngẩn cái đầu nhỏ lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang nhìn nàng "Tỉnh?".
"Ah.." nàng giật mình ngồi bật dậy trợn mắt nhìn hắn "Sao ngươi còn ở
đây?", Phong Nguyệt Vô Thần vén loạn tóc ra sau chậm rãi ngồi dậy "Ta
vừa tỉnh dậy... thật đau đầu nha" hắn xoa xoa thái dương chớp chớp mắt
nhìn nàng.
Khanh Khanh hít mắt thành một đường nguy hiểm "Ngươi
lại muốn gì?", "Ta đói" mỗ nam tử nào đó nghiên nghiên cái đầu dụi dụi
đôi mắt, cái này có tính là sắc dụ không ah? "Về phủ ngươi mà ăn" Nàng
cau mày muốn xuống giường lại nghe sột soạc, một lực đạo mạnh mẽ kéo
nàng về phía sau
Đương lúc còn kinh ngạc nàng đã yên vị ngồi trên đùi hắn, cánh tay vòng qua eo ôm chặt nàng. Phong Nguyệt Vô Thần nhẹ
cười giọng nói tràn đầy ý cười vang lên bên tai "Ta muốn ăn nàng"
_Bốp_
Khoa học đã chứng minh chưa? Hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, và Lam
Khanh Khanh đã chứng minh điều đó bởi dấu năm ngón tay yên vị bên má
trái Phong Nguyệt Vô Thần. Hắn cũng bất ngờ bởi hành động của nàng, vốn
chỉ muốn đùa một chút nàng đã hung hăn "để lại dấu ấn" trên mặt hắn
Hắn buông nàng ra sờ sờ bên má đỏ ửng một mảnh "Nha ta chỉ đùa một chút mà
nàng đã hung dữ vậy rồi", Phong Nguyệt Vô Thần nâng cằm nàng lên, ý cười nồng đượm "Có phải ta cũng nên để lại thứ gì trên mặt nàng không?"
Không phải hắn định đánh người chứ? Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Khanh Khanh chính là hắn sẽ trả thù lại một cái tát kia, nói thật nàng cũng
không thể tin được nàng sẽ đánh hắn nha
"Ta..." lời còn chưa nói
môi nàng đã bị hắn chặn lại, lần này không giống như lần trước chuồn
chuồn lướt nước mà là mạnh mẽ chiếm đoạt. Khanh Khanh bị hắn hôn đến hít thở khó khăn, nàng trợn mắt nhìn mỗ nam tử đang gặm nhắm môi mình.
Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ cố ý ở bên môi nàng cắn nhẹ. Mùi vị máu
tươi tràn khắp khoan miệng khiến nàng giật mình, Khanh Khanh đẩy hắn ra
lùi người ra mép giường
Phong Nguyệt Vô Thần hài lòng nhìn đôi
môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, nha đầu này cũng thật tình, dường như chưa
trải qua phong hoa tuyết nguyệt "Ngươi lần sau đừng có mở to mắt ra như
thế". Hắn xoa xoa đầu nàng leo xuống giường rời đi
Lam Khanh
Khanh ngơ ngác nhìn hắn một hồi, nàng đưa tay sờ sờ môi bị sưng đỏ. Chốc lát nhiệt độ xung quanh bỗng hạ như mất phanh, chẳng biết từ đâu vang
lên tiếng hét của nữ nhân rung chuyển cả Túy Linh cung
"Phong Nguyệt Vô Thần"
_Trúc Yên cung_
"Chiêu Nghi gọi ta có việc gì sao?" Lam Khanh Khanh không khách khí ngồi xuống bàn đá trong đình, màn che bằng lụa theo gió bay nhẹ ẩn hiện thân hình
nữ tử xinh đẹp. Lương Chiêu Nghi nhẹ cười phiến phiến ly trà trong tay
"Bổn cung nghe nói ngươi mấy hôm trước bị thương nặng, chỉ muốn xem một
chút"
Ánh nhìn lướt qua đôi môi có chút sưng đỏ của Khanh Khanh
rồi nhanh chóng thu lại, Lương Chiêu Nghi hơi cuối người môi kéo ra một
nụ cười tựa như vui cũng tựa như buồn. Lam Khanh Khanh lúng túng cuối
đầu thầm mắng tên vương gia thối tha nào đó "Ngươi có việc gì? Ta không
thích vòng vo"
Lương Chiêu Nghi thả nhẹ ly trà xuồng "Bổn cung
muốn người giúp nhưng có lẽ ngươi sớm đã theo phe địch rồi", "Phe địch?
Ta chẳng ở bên phe nào cả". Lam Khanh Khanh nghĩ đến hắc y nhân nguy
hiểm lần trước liền không nhịn được hỏi "Chẳng lẽ ngươi cam chịu như
vậy? Buông bỏ thứ mình có để giành thứ không thuộc về mình?"
Lương Chiêu Nghi có chút giật mình nhưng lại nhanh chóng thu hồi vẻ bình thản như nước, nàng ta cười nhẹ trong mắt nhuộm một mảnh ưu thương "Vốn ta
chẳng có thứ gì cả, kể cả trái tim chàng".
"Không có được thì đoạt lấy, nhưng nếu hắn chỉ coi ngươi là một quân cờ thì hắn không đáng để ngươi nhớ mong"
Cả Khanh Khanh và Lương Chiêu Nghi đều biết người nàng ta nhắc là ai,
không phải là nam nhân đang ngồi trên ngai vàng kia mà là một người
khác. Lam Khanh Khanh lắc lắc đầu, Phong Nguyệt Phủ Hàn ah, ngươi ăn ở
thế nào mà trong hậu cung không lấy một người thật lòng với ngươi thế
này
Lương Chiêu Nghi ngẩn đầu lên nhìn nàng, cười "Vậy bổn cung
nên làm sao cho đúng đây?". Lam Khanh Khanh lắc đầu đứng dậy đưa ngón
trỏ chỉ lên đầu rồi lại chỉ ngực bên trái nơi trái tim đang đập "Lý trí
hay trái tim, chỉ ngươi mới rõ".
Nhìn theo bóng dáng Khanh Khanh
rời đi Lương Chiêu Nghi thở dài, có nỗi đau nào đau hơn thân bất do kỉ
sao? "Ta thật ngưỡng mộ cô, Khanh Khanh"
Lam Khanh Khanh rời khỏi Trúc Yên cung, nàng đi ngang qua Hồ Bích Lam bỗng dừng lại. Mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, dưới nước cá bảy màu xinh xắn bơi lội, dường như
chúng cảm nhận được có người tới liền ngoi lên mặt nước. Mùa đông đang
dần đến, sen không hồ cũng không còn nở rộ rực rỡ như lần trước nàng đến
Khanh Khanh ngồi bên hồ nhìn cá bảy mày cứ thành một đàn bơi lội trong nước,
hậu cung hình như đang rất yên tĩnh ngày trứuc nàng còn thấy phi tử thấp hèn bị bắt nạt.
"Khanh Khanh có nhã hứng như vậy?" Nàng ngẩn đầu nhìn qua cây bạch quả bên cạnh, nam nhân một thân bạch y đứng đó tự
thiên tiên lạc cõi trần, nhà Phong Nguyệt đúng là ổ mỹ nhân mà. "Ngũ
Vương Gia tìm ta có việc?", Phong Nguyệt Quân Y lắc lắc đầu "Không có,
chỉ là ta vừa đến Bình Tước cung không thấy nàng mới biết nàng đã chuyển đến Túy Linh cung"
Phong Nguyệt Quân Y khẽ cười "Nàng bị hoàng
huynh phát hiện khuôn mặt thật rồi?", Lam Khanh Khanh cau mày đẩy hắn
đang chặn phía trước "Khuôn mặt thật? Ta vốn chưa bao giờ giấu khuôn mặt thật...", "Chỉ giấu đi cái cuồng ngạo?"
Nàng cũng chẳng màn so
đo với hắn cất bứuc đi trước, "Hoàng huynh đã nói cho ta biết nàng là
người của tam ca" Khanh Khanh cũng chẳng kinh ngạc, Phong Nguyệt Vô Thần e là đã bị người khác nghi ngờ, nàng từ lúc vào cung đến nay cũng chẳng nhận được nhiệm vụ gì. Hay nói cách khác nhiệm vụ của nàng chỉ là ở
trong cung, bên cạnh hoàng thượng, hẳn là hắn muốn bảo vệ vị huynh
trưởng kia đi
"Nàng thật sự là nữ nhân của tam ca sao?" Nghe đến
câu này Khanh Khanh cảm thấy có gì đó không đúng, nàng xoay người đối
diện cặp mát lúng túng kia. "Ta chỉ thuận tiện hỏi thôi" Tam ca làm thế
nào lại lười được người mưu mô như nàng vào nhà
"Ta là thuộc hạ
của Phong Nguyệt Vô Thần" Phong Nguyệt Quân Y giật mình "Không phải nữ
nhân của hắn sao? Ta còn chuẩn bị gọi nàng một tiếng tam tẩu". Lam Khanh Khanh trừng mắt, không để ý đến hắn nữa trực tiếp phất tay rời đi
Nàng và Phong Nguyệt Vô Thần rất bình thường nha, tại sao rơi vào mắt người khác lại thành ra nàng là tình nhân của hắn
Đáng chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT