Lam Khanh Khanh và Hàm Mộc Vân phóng hỏa căn nhà các nàng bị nhốt liền rời đi.
Mộc Vân nhìn bóng lưng Khanh Khanh có chút cảm thấy khó hiểu, có lẽ hơn nữa năm không gặp Khanh Khanh nàng cảm thấy nàng không thể nắm bắt được
Khanh Khanh rồi. Khanh Khanh bỗng dưng dừng bước quay đầu "Đừng cảm thấy tò mò quá"
Lam Khanh đưa mắt nhìn xung quanh hẳn là các nàng
đang ở trong rừng đi. "Khanh Khanh giờ phải đi hướng nào đây?" Các nàng
bốn mắt nhìn nhau bỗng dưng bật cười, vốn dĩ hai nàng đều là kẻ mù đường chính hiệu.
Mộc Vân nhìn lên trời chỉ "Hay đi theo mặt trời đi"
Khanh Khanh nhìn nàng khó hiểu, Mộc Vân rụt vai "Ta thấy người ta bị lạc đều đi vè phía tây". "Vậy đi thôi" Khanh Khanh nhìn một chút rồi đi
theo hướng Mộc Vân chỉ, các nàng chính là hai kẻ mù đường dũng cảm, một
kẻ dám chỉ và một kẻ dám đi
Hai nàng lết bộ hơn một canh giờ trời đã nắng gắt nhưng hai người vẫn chẳng thể ra khỏi rừng. Cơ hồ nghe
tiếng hô toán từ bên kia truyền đến, Mộc Vân và Khanh Khanh nấp sau một
cây đại thụ, "Chẳng lẽ đuổi kịp rồi sao?". Đi một vòng lớn lại quay về
chỗ cũ đúng thật không ai ngốc bằng các nàng, cũng đành thôi các nàng
người hiện đại không biết đường thì có Smartphone chỉ làm sao phân biệt
được cái đông tây ở đây
Lam Khanh Khanh trầm mặt một chút nghe
tiếng động càng ngày càng gần dường như có rất nhiều người, trong số đó
có một hơi thở rất nặng nếu đoán không lầm thì Bạch Kết đi. "Ngươi nấp ở đây, Phong Nguyệt Phủ Hàn đến tức sẽ cho người lục soát khu rừng này,
hắn sẽ tìm thấy ngươi", Mộc Vân níu vạt áo Khanh Khanh lại "Sao muội lại ở đây muốn đi tỷ và muội cùng đi"
"Ngươi biết kinh công sao? Hay ngươi biết nội lực? Bọn họ rất đông. Ta sẽ đánh lạc hướng họ, ngươi
ngoan ngoãn ở đây đi" nói trắng ra là nàng dụ bọn họ đi chỗ khác để Mộc
Vân an toàn đi. Hàm Mộc Vân biết rõ ý đồ của nàng liền phản bác "Ta
không cho tỷ đi, tỷ đâu có nộp lực nhỡ gặp Bạch Kết phải làm sao?"
Lam Khanh Khanh vừa định nói thêm gì liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn chạy đi.
Nàng thầm mắng Mộc Vân một tiếng, Khanh Khanh xé vạt váy của nàng ném về hướng Mộc Vân vừa chạy đi. Nàng chạy về phía ngược lại cố ý để dấu chân dưới đất lộ rõ, có lẽ hắn sẽ không trúng kế nhưng có thể sẽ chia ra làm hai nhóm mà đuổi theo.
Chạy một đoạn đường khá dài Lam Khanh
Khanh lại bắt gặp một ngã rẽ, nàng nhìn hai con đường mòn thật phân vân
rốt cuộc phải đi đường nào cho đúng. Chưa đợi nàng nghĩ xong đã nghe
thấy cây trong rừng rung rẩy, có lẽ không chạy được nữa rồi
Lam
Khanh Khanh xoay người nghênh chiến quả thật người tới là Bạch Kết, nói
vậy xem ra Mộc Vân tương đối an toàn đi. "Sao? Không chạy nữa?", nàng
nhếch môi "Chạy liệu có thoát sao?". Phía sau Bạch Kết xuất hiện thêm
vài hắn y nhân nữa, xem ra lần này là quyết tâm giết chết nàng rồi.
Hắn rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra chiêu đánh tới nàng, Khanh Khanh xoay người né chiêu hiểm đồng thời cũng rút ra thanh Khổng Y kiếm chặn một
chiêu tiếp tới. Trên tay nàng là danh kiếm linh khí mạnh mẽ chỉ hận nàng không chăm chú học kiếm pháp thành ra cho dù là danh kiếm uy lực mạnh
mẻ giờ trên tay nàng chỉ là thanh sắt bình thường
Khanh Khanh đối phó một Bạch Kết vẫn có thể thắng được nhưng mà bọn hắc y nhân xung
quanh không cho nàng thoát. Mắt thấy bọn hắn y nhân từ đâu trong tay
xuất hiện xích sắt dài liền hô không ổn, dùng kiếm đẩy Bạch Kết ra nàng
tung người lên vừa vặn trách khỏi dây xích đang hướng nàng đánh đến.
Bạch Kết nhếch môi lùi lại mấy bước bọn hắc y nhân tiến lên tay linh hoạt mà dùng xích đánh về phía nàng. Trước đây Khanh Khanh chưa bao giờ thấy
người dùng xích dài như vậy, cho dù dùng được cũng không linh hoạt như
bọn hắc y nhân này. Xích sắt tựa như những con rắn độc điên cuồng quấn
lấy nàng, bọn họ bao quây bốn phương tám hướng rõ không để cơ hội nàng
thoát
Khanh Khanh thu kiếm lại sữ dụng thân linh hoạt né tránh
đòn của đối phương, giằn co chưa được bao lâu Khanh Khanh đã bị một dây
xích dài quấn lấy chân. Khanh Khanh chau mày cố né vài chiêu nhưng rốt
cuộc lại thêm một xích dài quấn lấy eo, cánh tay, chế trụ nàng. Bọn hắc y nhân được thế liền dùng xích sắt riết chặt khiến Lam Khanh Khanh đau
điến người, cơ hồ thấy vết máu ứa đỏ phí sau lớp y phục mỏng manh
Bạch Kết cuồng ngạo cười lớn nhìn Khanh Khanh như con dã thú bị người bắt mà thuần phục, xích quấn lấy toàn thân chế trụ đứng giữ đám hắn y nhân.
"Ngươi rất cường hãn đáng tiếc lại là một nữ nhân, đáng tiếc lại xuất hiện ở
hoàng cung, là người của Phong Nguyệt Phủ Hàn". Khanh Khanh nhếch môi
không vì bản thân nhếch nhác mà mất đi vẻ quật cường lạnh lùng, nàng vẫn vậy cao ngạo mà lãnh đạm "Tại sao không thể là nữ nhân, ngươi phải biết nữ nhân ra tay tàn độc dứt khoát hơn nam nhân nhiều"
Bạch Kết
cười lớn "Lam Khanh Khanh nếu ngươi là thuộc hạ của chủ nhân chắc chắn
sẽ được trọng dụng". Nàng nhúng nhúng vai "Ta không ham", Khanh Khanh
nhìn Bạch Kết cười nhẹ bàn tay giấu dưới tay áo khẽ động ba ngân châm
cùng lúc xuất ra, chẳng nghi ngờ gì ngân châm có độc. Bạc Kết trầm xuống nghiên người né tránh ám khí của nàng nhưng vẫn bị một ngân châm nàng
bắn tới mà bị thương.
Nhân lúc bọn hắc y nhân lơ là Khanh Khanh
nắm lấy một đoạn xích kéo tới chân đá vào chỗ hiểm của người đó, xoay
người một chút đá bay ra xa. Xích trên người nới lỏng ra được một chút
Khanh Khanh liền trở người kéo dây xích về phía nàng đồng thời đánh luôn đám hắc y nhân đang cầm đầu xích bên kia. Bạch Kết hừ một tiếng trong
tay xuất hiện một cây cung, hắn giương cung hướng nàng mà bắn "Là ngươi
tìm đường chết"
Khanh Khanh chay mày vừa phải đối phó bọn hắc y
nhân vừa phải tránh né mũi tên của Bạch Kết có chút khó khăn. Thuận theo dây xích trói phía sau lưng Khanh Khanh ngã người ra phía sau chạm vào
một dây xích phía dưới né một mũi tên. Bạch Kết nào đâu cho nàng cơ hội
nghỉ ngơi, một mũi tên đi ra nhắm thẳng chân phải nàng mà bắn. Chân phải vẫn bị xích trói Khanh Khanh không thể nào né được, mũi tên gắm thẳng
vào bắp đùi.
Dường như không đau như nàng tưởng tượng hay là tình huống lúc đó không cho phép nàng nghĩ nhiều, máu lan ra thấm đỏ một
vùng lớn Khanh Khanh vẫn mặc kệ cố lê chân đánh bọn hắc y nhân đang đánh đến kia.
"Nha các người có phải ức hiếp người quá đáng không
nhiều nam tử như vậy lại đánh một nữ tử, không biết xấu hỗ nhục nhã
sao?" Lời chưa dứt năm sáu tên hắn y nhân liền ngã xuống, Bạch Kết chau
mày nhìn lão đầu tóc bạc từ đấu xuất hiện. Lão đầu nhìn thoáng qua Khanh Khanh chau mày "Ơ hay ngươi không phải Tiểu Mộc Vân à?"
Dây xích trên người Khanh Khanh không còn bị ai khống chế mất hết sức sống rơi
xuống đất. Bạch Kết hừ lạnh một tiếng trên tay tụ chưởng lực, Lão đầu
tóc bạc kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi bỗng cười ha ha "Thì ra là oán
khí của linh hồn mà thành nha". Lão đầu kia vừa nói xong tay đã tạo mội
chưởng lực phá vỡ chưởng lực yếu kém của Bạch Kết còn kiến hắn bị phản
lực văng ra xa
Bạch Kết nhìn tình hình không ổn liền gượng thân thể bị thương dậy, phi thân rời đi.
"Này ta còn chưa chơi xong" Lão đầu bĩu môi nhìn qua Khanh Khanh có chút
thất vọng "Ta cứ tưởng là Tiểu Mộc Vân, không phải nó bị bắt cóc sao?
Ngươi có thấy tiểu Mộc Vân đâu không?"
Tiểu Mộc Vân trong miệng
ông ta hẳn là Hàm Mộc Vân đi, Hàm Mộc Vân? Nàng giật mình nhớ ra Mộc Vân vẫn không biết đã chạy đi đâu, nếu nàng gặp bọn hắc y nhân dùng xích ắt hẳn Mộc Vân cũng bắt gặp đi.
Khanh Khanh không nói một lời quay
người đi, "Tiểu oa nhi, chân ngươi..." Khanh Khanh nhìn đùi mình có găm
một mũi tên, máu đã thấm đỏ vạt váy phía trước. Nàng không do dự rút mũi tên ra xé vạt áo luồn vào trong buộc vết thương lại.
Lão đầu
nhìn thấy động tác của nàng liền xoay người "Tiểu oa nhi ngươi là nữ tử
sao lại...". "Cảm ơn" một tiếng vừa dứt xoay người đã không thấy nàng
đâu
"Này ngươi chưa nói cho ta biết có gặp qua Tiểu Mộc Vân hay chưa"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT