Tống Tư Thần về khuya, lúc trưa hắn có ra ngoài đi theo cô. Nhưng
giữa chừng Alan gọi hắn khuyên hắn nên đi về tập đoàn đi, vì Diệp Vũ Ca
đang cực kì tức giận.
Hắn nhìn biệt thự tối om, trong lòng nặng nề hồi hộp. Ai dám bảo hắn
là kẻ đáng sợ nhất cái giới này chắc cũng nên suy nghĩ lại. Giờ đây
chính bản thân hắn còn đang run sợ cơn thịnh nộ của ông trời nhà hắn đây này.
Diệp Vũ Ca nằm xem ti vi trên sofa, cô không bật đèn biệt thự. Tống
Tư Thần thấy cô liền suýt nhảy dựng lên. Xét theo ngày thường, nếu là
lúc hắn về, cô sẽ chạy như bay ra nhào vào lòng hắn, nhưng hôm nay cô
còn không liếc mắt nhìn hắn một lần.
“Anh về rồi...”
Không ai đáp lại.
“Đã ăn cơm chưa?”
Cũng không đáp lại nốt.
Diệp Vũ Ca chau mày cầm điều khiển tắt ti vi rồi đứng dậy đi vào
phòng. Haha, từ ngày chính thức yêu nhau thì đã ở phòng chung, nhưng hôm nay cô lại về phòng cũ của mình. Tống Tư Thần thở dài, cô gái này giận
dỗi cũng quá là nghiêm trọng đi.
Tống Tư Thần chau mày rồi về phòng mình, việc đầu tiên là đi tắm.
Haiz, xong chuyện của mình rồi giải quyết cô nhóc cứng đầu kia sau.
Diệp Vũ Ca nằm trong phòng, là đợi Tống Tư Thần gõ cửa xin lỗi, nhưng thế quái nào hắn lại im ắng đến như vậy? Cô tò mò mở cửa đi ra ngoài,
không có trong thư phòng, về phòng của hắn mới biết hắn đang tắm. Hừ,
không muốn xin lỗi thì cô cũng không cần.
Đợi đến chín giờ tối, vẫn không động tĩnh gì. Diệp Vũ Ca thất vọng
quyết định đi ngủ luôn. Thật ra không cần hắn xin lỗi hay nài nỉ gì mà
cô chỉ cần giải thích. Hắn vướng phải nhiều lùm xùm tình cảm như vậy thì muốn cô không để ý cũng không dễ.
Cô ngủ rồi. Tống Tư Thần dùng chìa khoá mở cửa phòng cô. Ánh trăng
vàng nhạt rọi lên người con gái đang ngủ say, cô không có thói quen kéo
rèm khi ngủ nhưng lúc sáng dậy lại hay phàn nàn vì nắng chiếu làm cô
tỉnh. Hắn kéo tấm rèm lại, cả gian phòng chìm vào trong tối.
Một bên giường lún xuống, hắn chui vào trong chăn, từ từ ôm lấy cô. Hắn hôn lên môi cô, tay cũng không an phận dò xét cơ thể cô.
“Ưm...”
Bị hắn hôn đến tỉnh, cô kháng nghị đẩy hắn ra, đôi mắt xinh đẹp mở to tràn đầy lửa giận.
“Anh vào đây làm gì? Nửa đêm lại chơi cái trò quỷ này đi doạ người ta, bộ anh hết chuyện làm rồi hả?”
“Bà xã, anh đến xin lỗi em.”
“Cút ra ngoài đi, hôm nay không muốn nghe anh nói.”
“Lúc sáng rõ ràng em nói tối nay về nói chuyện mà.”
“Nhưng bây giờ em không muốn nói chuyện với anh. Mau cút ra!”
“Anh không đi...”
Hắn cố thủ, tay ôm chặt cứng lấy người cô, mặc cho cô đánh hắn như
thế nào cũng không buông. Diệp Vũ Ca thở hắt ra một hơi, mặc kệ hắn.
“Anh muốn nói cái gì?”
“Chuyện lúc sáng ở Đế Quốc chỉ là hiểu nhầm.”
“Ồ, anh đang nói tới chuyện gì?”
“Chuyện với lễ tân anh cũng biết rồi, cũng đuổi việc cô ta rồi. Còn chuyện với cô diễn viên kia chỉ là tin đồn.”
“Cả Đế Quốc nói cô ta là tình nhân bí mật của anh chẳng lẽ anh không nghe thấy?”
“Chuyện ở Đế Quốc anh rất ít khi ra mặt, Alan thường sẽ xử lý nên anh không quản, nhưng thực ra cô ta với anh không có gì. Em cũng đừng tin
báo trên mạng, tất cả chỉ là chiêu trò PR thôi.”
“Nhiều như vậy, anh muốn em không tin cái nào? Em chưa từng nói gì với anh không có nghĩa là em không để ý.”
“Vũ Ca... anh xin lỗi mà. Anh dám đảm bảo từ khi anh gặp em đến bây giờ anh chỉ có một mình em.”
“Ai cần anh đảm bảo, em cần xác thực kìa.”
“Xác thực sao? Vậy... ngoài những lần kia cùng em thì từ khi gặp em anh chưa từng chạm vào phụ nữ khác.”
“Hừ... em mà biết được chuyện gì thì cẩn thận em phế anh.”
“Bà xã, chúng ta về phòng ngủ, ngày mai đi thử áo cưới.”
“Anh về phòng ngủ đi, hôm nay em muốn ngủ bên này.”
“Vậy anh cũng ngủ bên này.”
Cô biết rõ hắn nói như vậy là có ý gì, nhưng kịp nhận ra thì đã muộn
rồi, môi hắn đã nhanh chóng áp xuống, vội phủ lên môi cô. Tay cũng chui
vào trong áo nhanh chóng nắm lấy một bên đầy đặn rồi.
“Cút về phòng ngủ, đừng có loạn...”
“Bà xã, tinh lực chồng em dồi dào, phải đút anh ăn no thì mới không thể đi ra ngoài tìm phụ nữ khác.”
“Anh dám đi?”
“Nhưng thật ngại quá anh chỉ muốn bà xã anh thôi.”
Đêm tịch mịch, trăng cũng lên cao, trong gian phòng mờ ảo bóng dáng đôi nam nữ triền miên quấn quýt lấy nhau.
Trong phòng tràn ngập không khí ám muội, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, cả tiếng da thịt va chạm vào nhau. Tống Tư Thần chợt nhận ra một chân
lý.
“Muốn hoà giải mâu thuẫn vợ chồng thì tốt hơn nên đem lên giường mà giải quyết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT