Cực Phẩm Lão Bà: Tống Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bí Mật

Chương 55: Hèn Nhát


...

trướctiếp

Vân Hạo vẫn đến tìm Tống Tư Thần. Chuyện của ACE và Hắc Sát xong rồi, cũng đã đến lúc hắn xem xét chuyện của Vân Hạo đã từng nói.

Hắn chần chừ, thực ra hắn có thể, nhưng đang yên đang lành làm như vậy quả thực sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi, nhất là với Diệp Vũ Ca. Họ khó lắm mới trải qua chuyện gặp dữ hoá lành, quả thực không thể bị loại chuyện này làm gián đoạn thêm nữa.

“Vân Hạo, không phải tôi không muốn giúp cậu, chỉ là tôi không biết phải nói sao với Vũ Ca, cả lão đầu nữa.”

“Ba tháng... sau khi lão đại qua đời ba tháng, anh thâu tóm Thanh Duyệt Bang cũng không muộn.”

“Tại sao phải như vậy? Sao cậu lại nóng lòng muốn tôi chiếm lấy Thanh Duyệt Bang. Đó không phải là nhà của cậu sao?”

“Thanh Duyệt Bang đưa vào tay tôi cũng vô dụng...”

“Vân Hạo, cậu biết vì sao Vũ Ca không chọn cậu không?”

“Ý anh là sao?”

“Vì cậu không đủ can đảm. Cậu cứ mãi như vậy, sống nương nhờ vào người khác, cậu thấy vẻ vang? Cậu là người mà lão đầu tin tưởng nhất, thế nhưng lại là kẻ hèn nhát nhất.”

“Vậy thì tôi phải làm gì đây?”

“Lão đầu biết bệnh ông ấy chưa?”

“Chuyển biến càng ngày càng tệ, tôi e rằng không giấu được ông ấy bao lâu.”

“Cũng là đến lúc cậu cho Vũ Ca biết rồi...”

Vân Hạo trở về Thanh Duyệt Bang, Tần Gia Duyệt đang chăm cây trong vườn, thấy anh liền cười rất tươi.

“Anh về rồi hả? Lão đại từ nãy đến giờ tìm anh, người đang trong phòng, anh vào xem nhé.”

“Ừm. Anh biết rồi.”

Vân Hạo đi vào trong nhà, từ chân cầu thang anh đã lờ mờ nghe thấy tiếng ho khàn đặc sặc sụa của Hứa Tấn Phong trên lầu hai. Anh rũ mi mắt, bước chân nặng như đeo chì, đã ba tháng rồi, anh đã giữ bí mật này suốt ba tháng, đã làm hết sức mình...

Anh mở cửa phòng đi vào, Hứa Tấn Phong đang ngồi trên ghế mây, tay cầm tách trà hoa cúc. Thấy anh, ông cười ôn tồn rồi chỉ tay anh đến sofa ngồi.

“Dạo gần đây nhiều việc lắm đúng không? Mấy ngày thậm chí ta còn không thấy được mặt con.”

“Vâng, sau khi đi Nam Phi về con cũng hơi bận.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Gia Duyệt nói người tìm con, có việc gì không lão đại?”

“Hmm... thật ra cũng không có gì. Chỉ là ta muốn gặp con thôi...”

Ông xoay xoay cốc trà trong tay, từng gợn hơi nóng bốc lên...

“Vân Hạo, con đang giấu ta chuyện gì đúng không?”

Vân Hạo đứng hình, anh rũ mắt xuống che giấu đi sự bất ổn, từ đầu chí cuối anh vẫn không dám nhìn thẳng vào ông. Ông ấy là người cưu mang anh, nuôi dạy anh lớn, chút tâm tư của anh đương nhiên sẽ hiểu rất rõ, chỉ là... ông ấy hỏi như vậy là đã biết gì rồi hay đợi anh nói ra?

“Người nói gì vậy? Con thì làm gì có chuyện giấu người được.”

“Vân Hạo, không phải là ta từng dạy con dù có thể nào cũng đừng tự đem kham khổ ôm một mình, con không nhớ sao?”

“Lão đại...”

“Thực ra ta biết bệnh của ta không đơn giản chỉ là căn bệnh tuổi già, những thứ thuốc con cho ta uống cũng không phải là thuốc bổ. Có đúng không?”

“Người... con...”

“Con đang tự mình che giấu đi sự thật này để cho tất cả mọi người không khỏi lo lắng đúng không?”

“Lão đại, sao người lại biết?”

“Sức khoẻ của ta, ta rõ hơn ai hết. Con là do ta nuôi lớn, tất nhiên ta còn hiểu rõ con hơn.”

“Lão đại, con sẽ tìm cách cứu người, người phải sống, con sẽ nhờ Tống thiếu, anh ấy sẽ cứu người.”

Lão đại xua xua tay, trên môi ông vẫn là nụ cười hiền từ đặc trưng.

“Mấy ai bị bệnh này mà sống đâu con? Đây là thứ phải tới, bình tĩnh đón nhận nó thì hơn.”

“Lão đại, con xin lỗi...”

“Về Thanh Duyệt Bang, ta cũng biết con rất lo lắng nếu không may ta có mệnh hệ gì, con cũng sẽ không biết đằng nào mà xoay sở. Nhưng con là anh cả, con là người ta tin tưởng nhất, ta giao lại Thanh Duyệt Bang cho con, con sẽ đảm đương được chứ?”

Anh sẽ đảm đương được hay không? Chính anh còn nghi ngờ về năng lực của bản thân anh nữa. Anh không giỏi tính toán, cũng không giỏi giao thiệp, anh chỉ biết chế tạo mà thôi. Nhưng lão đại kì vọng anh như thế...

“Con sẽ làm...”

“Haha, ta biết được mà, thật đúng là đứa trẻ mà ta kì vọng nhiều nhất.”

Hiện tại anh không đủ năng lực, anh cũng suy nghĩ đến điều mà Tống Tư Thần đã nói, anh tìm đến hắn chính là đang phô trương sự hèn nhát của bản thân anh ra để cầu xin sự giúp đỡ của người khác. Hứa Tấn Phong chưa bao giờ dạy anh như vậy, anh cũng không thể để bản thân anh như vậy.

Anh chợt nhận ra một số chuyện, anh sẽ không hèn nhát nữa, cũng không che giấu gì nữa, anh còn Diệp Vũ Ca, còn Tần Gia Duyệt, anh còn tất cả, hà cớ gì phải hèn nhát mà cầu xin người khác?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp