Cực Phẩm Lão Bà: Tống Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bí Mật

Chương 52: Hội Ngộ


...

trướctiếp

Matthew nhìn cô, gã rũ mắt xuống, cảm giác tội lỗi dâng tràn khoả lấp trái tim gã, nghẹn ngào. Em gái gã đang đứng đây, ngay trước mặt gã, đứa em gái gã muốn lật tung cả Trái đất cũng phải tìm được đang đứng đây, nhưng gã đau đớn, hèn hạ nhận ra gã không xứng đáng.

Gã muốn quyền lực, gã muốn có mọi thứ trong tay, gã muốn có tất cả chỉ để củng cố năng lực và nâng cao xác suất để gã tìm được em gái, nhưng gã là không thể khống chế dã tâm của bản thân, không thể kìm hãm được con người tham lam trong cơ thể gã.

“Tin nổi không? Anh nói hai mươi năm nay anh luôn đi tìm tôi.”

“Em không tin cũng được.”

“Tìm được tôi rồi anh muốn làm cái gì đây? Tính toán với người đàn ông của tôi, muốn diệt trừ anh ấy, hay muốn đẩy tôi lên giường?”

Viền mắt cô đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên lại không khóc. Cô quật cường đến đáng thương, bởi vì cô từng nhớ trong quá khứ có một người anh trai nào đó từng nói với cô rằng:

‘Không được khóc, khóc càng khiến con người ta hèn hạ rối trí chứ không giải quyết được việc gì’

Đó là đức tin và lẽ sống của cô, cô vẫn luôn nhớ như in, người đó đứng trước mặt cô, thứ đức tin ấy lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cô thậm chí từng nghĩ đến việc bản thân sau này nếu tìm được anh trai, cô sẽ nói với anh rằng

‘Em không khóc, em rất ngoan, rất nghe lời anh’

Nhưng kẻ đó không ai khác lại là kẻ nguy hiểm bậc nhất, kẻ có dã tâm và máu lạnh, kẻ luôn rắp tâm đe doạ cuộc sống cô.

“Vũ Ca, anh vốn không biết... cho đến khi nhìn vết chàm trên vai em... Lúc đó anh bị đứng hình, anh không biết phải làm như thế nào...”

Diệp Vũ Ca gật gật đầu, cô có thể hiểu được, nhưng còn chuyện gã bặt vô âm tín mất hai mươi năm, ai trả lời cho cô đây?

“Còn... tại sao... hai mươi năm trước lại không nói lời nào rời đi?”

“Năm đó anh bị bắt cóc.”

Trái tim cô chùng xuống, cô không biết mình có nên tin hay không, nhưng trong trí nhớ và cảm nhận của cô, anh trai sẽ không bao giờ bỏ cô như vậy.

“Có gì để tôi tin anh không?”

“Năm đó anh đi làm chui ở công trường xây dựng, vì không đủ tuổi lao động nên anh được trả rất ít lương, thậm chí nhiều hôm còn bị cắt xén. Một ngày, có một người đến nói với anh rằng đi làm chạy vặt chỗ ông ấy, anh sẽ có nhiều tiền hơn, anh đã nghĩ bản thân anh phải cố gắng để em có thể có cuộc sống tốt hơn nên anh đã chấp nhận. Nào ngờ ông ta là kẻ buôn người, anh bị bán sang Nam Phi làm nô lệ, lưu lạc đến tận bây giờ.”

Đau lòng quá! Trái tim cô như bị ai đó cứa vào, từng lời nói của Matthew như những nhát dao đâm vào tim cô. Gò má cô nóng hổi, cuối cùng cũng không thể khống chế mình mà bật khóc.

“Anh không phải không nghĩ đến em, anh luôn luôn nghĩ đến em. Ngay cả khi anh lưu lạc ở nơi đất khách, anh vẫn luôn nghĩ đến em.”

“Vậy tại sao anh lại đi đến con đường này? Tại sao? Không phải anh luôn dạy tôi phải sống thật minh bạch sao? Tại sao anh lại biến thành kẻ như thế này? Tại sao lại là kẻ tham lam đáng ghét tới như vậy?”

“Anh phải làm vậy... anh phải có quyền lực. Có quyền lực, anh mới có thể tìm được em.”

“Anh biết thời gian anh rời bỏ đi không nói tiếng nào khiến tôi sợ hãi đến mức nào không? Người thân duy nhất bỏ tôi đi mất, bỏ tôi bơ vơ lạc lõng ở lại, anh biết tôi đã phải vượt qua bóng ma tâm lý đó cực khổ đến mức nào không?”

Cô khóc gần như là gào lên. Bao nhiêu sự tủi hờn mà bản thân nếm trải theo dòng nước mắt cứ vậy mà tuôn trào ra hết. Mảnh kí ức đã đóng bụi của cô có kẻ rạch mở, đem mọi thứ yếu ớt, đau khổ của cô phơi bày ra hết. Cô thất thố bật khóc, cả người ngồi thụp xuống mà nức nở.

Matthew tiến đến ôm lấy vai cô, gã vòng tay vỗ lên vai cô dỗ dành. Đã rất lâu rồi, gã trông chờ giây phút này trong mơ đã hai mươi năm rồi.

“Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải tìm em sớm hơn...”

“Anh trai...”

Cô gục đầu vào vai gã nức nở thành tiếng, đem mọi uất ức phơi bày, trở thành em gái bẻ nhỏ của gã như xưa. Matthew cũng phá lệ, gã trút bỏ bộ dạng điên cuồng của tên lão đại hằng ngày, lại trở về là một người đàn ông ôn nhu ôm lấy em gái bé bỏng của mình.

“Tiểu Nhu, anh xin lỗi...”

Diệp Vũ Ca muốn trách cứ cũng đã trách cứ, muốn hỏi cũng đã hỏi. Hoá ra hai mươi năm nay cô cứ mãi oán trách anh trai mình bỏ đi biền biệt không nói một lời nào, nhưng lại không thể ngờ được anh trai cô lại phải trải qua nhiều biến cố tới như vậy. Cô hiểu thứ đạo lý của người đời rằng ‘Không có kẻ nào thực sự xấu xa vì trước khi thành ác quỷ, ai cũng từng là thiên thần’. Matthew là một tên ác quỷ, nhưng trong thâm tâm gã lại vì một nguyện vọng nhỏ nhoi đó là tìm được cô, chỉ trách gã đi quá xa mà thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp