Cực Phẩm Lão Bà: Tống Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bí Mật

Chương 50: Giám Định Dna


...

trướctiếp

Tống Tư Thần ngồi đối diện Matthew, lại lần nữa giáp mặt kẻ điên đó, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh Diệp Vũ Ca áo quần xốc xếch vùng chạy ra, không khí như lạnh đi vài phần. Matthew im lặng không nói, gã ta thu lại cái vẻ cợt nhả thường ngày, tịch mịch mà đối diện Tống Tư Thần.

“Hôm qua là anh đến giải cứu cái cô bé kia về à?”

“Nếu tôi không đến thì sao?”

Matthew rũ mắt tự giễu, phải, không đến thì sao? Gã sẽ làm ra cái loại chuyện vô đạo lý như thế hay sao?

Steve đưa cho Matthew một tập hồ sơ, gã cầm lên rồi đặt xuống bàn, đẩy đến trước mặt của Tống Tư Thần.

Hắn nhíu mày nhìn tập hồ sơ màu tối trên bàn rồi nhướn mắt lên nhìn Matthew tỏ ý thắc mắc đây là cái gì.

“Anh mở ra đi, rồi anh sẽ hiểu.”

Tống Tư Thần thong dong cầm lấy tập hồ sơ, bên trong vỏn vẹn một tờ giấy của bệnh viện. Cái tựa đề ‘Giấy giám định thân nhân’ khiến Tống Tư Thần nhanh chóng mở to mắt bất ngờ.

‘Dựa theo quy luật di truyền gen, phối hợp với kết quả giám định quan hệ thân nhân, tổng hợp phân tích 19 cặp STR cho kết quả như sau:

Kết quả cho thấy ông Khương Trác và bà Diệp Vũ Ca là quan hệ anh em ruột thịt, huyết thống xác suất 99,97%.”

Tống Tư Thần nhìn con số xác nhận huyết thống trên tờ giấy, vẫn không thể tin được. Diệp Vũ Ca sao lại là em gái của Matthew...

“Rất bất ngờ đúng không? Tôi cũng bất ngờ.”

“Tại sao lại...”

“Tôi cũng vừa biết đây thôi, ngay hôm qua.”

Tống Tư Thần như nhớ lại điều gì đó, hắn giật mình nhìn chằm chằm vào Matthew.

“Là vết chàm hình lưỡi liềm trên bả vai của cô ấy.”

Tống Tư Thần nhớ rõ trên bả vai của Diệp Vũ Ca có một vết chàm hình lưỡi liềm rất đặc biệt, điều này khiến hắn đặc biệt nhớ rất rõ, không ngờ lại là dấu vết để Matthew nhận ra Diệp Vũ Ca chính là em gái của gã.

“Cô bé đó hôm qua trở về có bị làm sao không?”

“Không sao, rất tốt, cô ấy chưa bao giờ bị suy sụp.”

“Thật tốt...”

“Tại sao lại bỏ rơi cô ấy?”

Matthew cười giễu, gã nâng tách trà trong tay nhấp một ngụm, mi mắt rũ xuống cố che đi sự tội lỗi lan tràn trong mắt.

“Tôi không bỏ rơi cô ấy. Chỉ là... không có cách nào có thể tìm được cô ấy.”

“Thật may vì anh không tìm được cô ấy.”

Đúng vậy! Thật may, nếu không Diệp Vũ Ca sẽ không là Diệp Vũ Ca của hiện tại, sẽ không thể gặp hắn, cũng sẽ không thể là Diệp Vũ Ca người gặp người yêu.

“Cô ấy lớn lên thế nào? Anh có biết không?”

“Ba tuổi vào cô nhi viện, năm tuổi lại tiếp tục đi lạc rồi được một người đàn ông đem về nuôi đặt cho cô ấy cái tên Diệp Vũ Ca, huấn luyện cô ấy thành một điệp viên siêu trộm của một bang phái tên là Thanh Duyệt Bang...”

“Thanh Duyệt Bang sao?”

Matthew từng nghe đến cái tên này, hoá ra lão đầu đó là người đã cưu mang em gái gã... đúng là...

“Hoá ra con bé sống tốt như vậy.”

“Tôi thì thấy may mắn vì cô ấy không lớn lên bên cạnh anh.”

“Thực ra thì không hẳn...”

Gã ta trở nên điên cuồng như bây giờ là để tìm em gái của mình. Nếu tìm cô sớm hơn, gã cũng sẽ không trở thành kẻ như hiện tại.

“Anh rất yêu con bé sao? Cả hai gặp nhau như thế nào vậy?”

“Như cách anh gặp cô ấy.”

“À... con bé ban đầu chắc cũng độc miệng như vậy.”

“Cô ấy từ nhỏ đã như vậy, luôn độc miệng để bảo vệ bản thân.”

“Cuối cùng cũng tìm được con bé...”

“Anh có định nói cho cô ấy biết không?”

Thực ra Matthew vẫn đắn đo chuyện này, gã có nên cho em gái gã biết gã là kẻ đứng đầu thế giới ngầm, nguy hiểm bậc nhất hay không? Em gái gã sẽ như thế nào nếu biết anh trai mình là một kẻ trên tay đã nhuốm đầy máu tươi.

“Con bé sẽ chấp nhận sao? Nếu tôi là anh trai nó, anh nghĩ nó sẽ chấp nhận hay không?”

“Vũ Ca tuy rất ghét những kẻ như anh, nhưng cô ấy sẽ không đến nỗi ghét anh trai mình.”

“Nhưng tôi đã suýt làm tổn thương con bé.”

“Đó là thứ anh buộc phải đối mặt.”

Tống Tư Thần đứng dậy, sải bước rời khỏi, Matthew vẫn ngồi đó, suy nghĩ vẫn lan tràn trong tâm trí gã. Tìm được em gái rồi, nhưng phải làm thế nào nữa đây?

Tống Tư Thần trở về khách sạn, Diệp Vũ Ca đang nằm xem tivi trên giường, hắn thuận thế ngồi xuống một bên giường, cô thấy thế liền bổ nhào vào lòng hắn.

“Hôm nay anh đi gặp tên Matthew đó hả? Hắn ta nói cái gì? Có làm khó anh không?”

“Không đâu Vũ Ca, hắn ta chỉ nói về chuyện hôm qua.”

“Hừ, nhắc đến chuyện hôm qua em lại muốn ghê tởm hắn.”

Tống Tư Thần ôm lấy cô, trong đầu tồn tại một mảnh suy nghĩ khác.

“Vũ Ca, kể anh nghe được không?”

“Anh muốn nghe gì?”

“Về quá khứ của em, cái gì cũng được...”

“Không phải anh biết rõ rồi sao?”

“Anh muốn biết xem em có còn nhớ gì về người thân ruột thịt của mình hay không?”

“À... thực ra em không nhớ nữa rồi... cũng đã hai mươi năm, em chỉ nhớ em có một anh trai, anh ấy là người thân duy nhất của em nhưng anh ấy lại bỏ rơi em...”

“Vũ Ca, em không sao chứ?”

“Không, thật ra nếu không vì vậy em cũng không thể là em của hôm nay, cũng không thể gặp được anh.”

“Cuối tuần này về nước đến thăm lão đầu nhé, anh còn phải xin ông ấy ban hôn.”

“Ban hôn???”

“Ừm, anh muốn cướp người rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp