Bàn làm việc trong phòng của Tống Tư Thần là loại bàn dài tương tự
như bàn của tổng tài ở công ty. Mặt bàn rất rộng, gầm bàn là loại kín.
Diệp Vũ Ca ngồi trên đùi Tống Tư Thần, áo phông xốc xếch bị vén lên.
Bàn tay Tống Tư Thần di dịch lung tung trong áo cô. Hai đôi môi vẫn cuốn lấy nhau, triền miên, ướt át.
Tay cô chống lên ngực hắn, đôi môi tê dại bị hắn gặm cắn, hô hấp đôi
phần khó khăn, bàn tay hắn lại không an phận lướt ngang lướt dọc cơ thể
cô, di dịch đến đâu liền tê dại đến đó.
“Ưm... anh... khó thở...”
Hắn mặc kệ, vẫn ra sức hôn cô. Đôi môi anh đào căng mọng ngọt lịm,
như một chất kích thích, gây nghiện khiến hắn quyến luyến không muốn
rời. Bàn tay hư hỏng cũng dịch xuống vỗ vỗ lên chiếc mông cong vểnh như
quả mật đào.
Đôi đồi núi tuyết trong áo cô bị hắn nắm lấy bóp nắn thành đủ thứ
hình dạng. Đôi lúc có hay không hắn còn cố tình gẩy lên điểm hồng mai
trên đó khiến trong người cô vô thức sản sinh ra một luồn điện kích
thích.
Áo sơ mi hắn mở ba cúc, làn da màu đồng ẩn hiện phập phồng lên xuống, Diệp Vũ Ca chống lên đó, cảm nhận nhiệt độ cực đại trên làn da hắn.
Chợt hắn buông môi cô ra, nhìn ánh mắt mông lung ướt át của cô, đôi
môi đỏ hồng bị hắn gặm cắn có chút sưng lên, tóc tai rối loạn. Người con gái cực phẩm này, dùng một lần là nghiện, cơ thể cô mềm mại như thế,
môi lại ngọt đến thế, là một báu vật thâm tàng bất lộ mà ông trời ưu ái
gửi đến cho hắn, thuộc quyền sở hữu của riêng hắn.
Lần trước cùng cô triền miên vì trong phòng tối quá rốt cuộc vẫn
không thể chiêm ngưỡng hết được làn da mịn màng trắng như tuyết của cô.
Áo phông bị hắn cởi bỏ vứt xuống sàn. Người con gái nửa quỳ nửa ngồi
trên đùi hắn xinh đẹp thập phần. Bộ ngực sữa no đủ đầy đặn, thân thể
ngọc ngà cân đối, phần bụng thon nhỏ, xương quai xanh tinh tế, cầu vai
quyến rũ. Hắn mải ngắm nhìn như thế, là chìm đắm vào vẻ đẹp này mất rồi.
Hắn ba mươi mốt tuổi, tinh lực dồi dào, không có loại phụ nữ nào chưa từng nếm qua, nhưng đối với cô gái trước mặt lại dâng lên một loại ham
muốn chiếm hữu mãnh liệt. Càng nghĩ hắn càng muốn, hắn há miệng ngậm lấy một bên đỉnh núi tuyết không ngừng cắn mút.
Diệp Vũ Ca thoải mái ưỡn người nghênh đón hắn, lưỡi hắn linh hoạt
cuốn lấy nhuỵ anh đào trước ngực cô. Thật tốt, loại xúc cảm này khiến
hắn thập phần tham muốn.
“Aaa... anh... nhẹ một chút... đừng cắn...”
“Bảo bối, nơi này sao lại mềm như thế, ăn ngon như thế?”
Ngượng ngùng nghe hắn nói như thế, Diệp Vũ Ca rũ mắt tỏ ý hờn dỗi hắn.
Tống Tư Thần là kẻ chiếm thế thượng phong, ngay cả trong công việc
hay trên giường đều như vậy. Hắn có nhiều thủ đoạn làm phụ nữ sướng đến
phát điên, phải cầu xin hắn. Diệp Vũ Ca hoàn toàn là một tay mơ, làm sao cô có thể chịu đựng những chiêu trò của hắn được.
Quần cô cũng bị cởi ra, hiện tại cô đang hoàn toàn loã thề ngồi trên
bàn làm việc của hắn. Xấu hổ. Phải, cực kì xấu hổ, phòng làm việc sao có thể lại thành nơi như thế này.
Tống Tư Thần đứng dậy đối diện với cô, môi bất ngờ ngậm lấy cánh môi
cô, ngón tay lại linh hoạt chen vào giữa hai chân cô, tách hai bắp đùi
cô thật rộng ra.
Nhuỵ hoa sau nhiều đợt kích thích đã sớm trở nên ướt át, ngón tay hắn dễ dàng thâm nhập. Ban đầu là khẽ mơn trớn phía bên ngoài, sau lại vùi
cả hai đốt tay hắn vào trong.
Diệp Vũ Ca bấu lấy vai hắn, lần thứ hai làm chuyện đó vẫn thấy không
được tự nhiên, hơn nữa lại còn khó khăn. Tay hắn khuấy đảo huyệt nhỏ của cô, không ngừng ma sát khiến cô sinh ra kích thích.
“Ưm... anh... không được.”
Đây là trên bàn làm việc, xung quanh cô là hàng dài những văn kiện, thật không thể a. Lỡ có làm hỏng thì thế nào?
“Không sao...”
Hắn trầm thấp nói vào tai cô như một liều thuốc mê, khiến cô rơi vào
mê loạn của dục vọng. Nơi nào đó dưới thân chảy ra dòng nước ấm nóng,
trút cô vô lực.
Tống Tư Thần khẽ cười, ngón tay hắn thanh mảnh cởi từng cúc áo sơmi
rồi đến quần tây, giải phóng cho dục vọng ngang tàng trong đũng quần
hắn. Cô gái nhỏ sau một lần cao trào vô lực nằm trên bàn làm việc, làn
da trắng tuyết, ánh sáng chiếu vào càng làm cô như toả sáng hơn. Ánh mắt cô mông lung, cánh môi đỏ hồng, hai quả cherry trước ngực như mời gọi
hắn, cả nhuỵ hoa giữa hai chân vẫn còn đang ướt át.
Hắn đem thân thể cô bế lên, thuận thế ngồi xuống ghế da, đặt cô ngồi
trên đùi hắn, chẳng có chút vải vóc nào chặn giữa mà trực tiếp ma sát.
“Ah... thế này...”
“Sao? Thử trò mới, em không thích sao?”
“Em không biết...”
“Rướn người lên.”
Hắn ra lệnh, nâng mông cô lên, đặt hạ bộ đã dựng đứng vào hoa tâm của cô rồi nhấn người chôn vùi vào huyệt đạo. Diệp Vũ Ca bị hắn tấn công
bất ngờ chỉ biết há miệng mà nghênh đón, nơi đó thật sự trướng, còn có
cảm giác rất đau.
Hắn chế trụ eo cô từ từ nhấn thả lên xuống, tư thế này, chậc, một
công đôi việc. Vừa có thể nhìn ngắm cô, trêu đùa với hai con thỏ trắng
không ngừng nảy lên trước ngực mà lại còn mang lại cho cô cảm giác dục
tiên dục tử.
Được một lúc lâu, hắn rút hạ bộ ra, xoay lưng cô lại đè cả người cô
nằm sấp xuống bàn làm việc, tay vỗ mông cô một cái thật kêu. Hắn nâng
một chân cô gác lên bàn, tách nhuỵ hoa đang sưng đỏ ra, lại thô bạo mà
tiến vào.
Diệp Vũ Ca trong đầu là một mảng trắng xoá, cô nghênh đón từng đợt
sóng trào hắn mang lại, cảm nhận thứ thô bạo kia đang ra vào thân thể
cô, miệng không khống chế lại cất tiếng rên rỉ yêu kiều.
Cô không biết mình được đem về phòng bằng cách nào nữa, thực sự rất
mệt, Tống Tư Thần không có ở bên cạnh, chắc là đang ở trong thư phòng mà dọn tàn tích.
Trên cổ là mấy dấu hôn xanh tím, cả trước ngực cũng vậy, cô thầm mắng tên ôn thần nào đó khiến cả người cô lại đau nhức, hai chân cũng run
rẩy đến rã rời.
Hừ, lần sau không có chuyện cô hùa theo ý hắn mà chơi trò tình thú
trong thư phòng nữa đâu. Tất nhiên là cô nói vậy, nhưng tương lai thì
không vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT