Tống Tư Thần vẫn không hiểu Diệp Vũ Ca đang nói gì. Hắn vẫn đăm đăm
nhìn cô cho đến khi cô nhào đến cắn lên môi hắn. Hắn vội đẩy cô ra.
“Em... mau về phòng ngủ đi.”
“Em không muốn đi.”
“Vậy ngoan ngoãn ra kia ngồi cho anh làm việc.”
“Việc ngày mai làm, bây giờ làm việc khác.”
“Vũ Ca...”
“Bình thường nghe danh anh không từ chối thịt dâng đến miệng mà, lần này từ chối em, có phải không thương em?”
“Anh... không... Vũ Ca... chỉ là chưa thể...”
“Tư Thần, rõ ràng anh đã phản ứng, nếu lúc nãy em không cản, có lẽ anh cũng đã tiến tới luôn rồi.”
“Anh sợ em không chấp nhận được.”
“Hừ...”
Cô lại nhào đến cắn lấy môi hắn, học theo hắn thử vươn đầu lưỡi ra
thăm dò khoang miệng hắn. Tống Tư Thần ôm lấy cơ thể cô, thoả hiệp để cô làm càn. Hắn ra sức hôn cô, biến bị động thành chủ động, cánh tay rắn
rỏi gắt gao bao lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.
Chợt hắn đưa cánh tay xuống dưới vùng khuỷu chân cô, đỡ cả người bế cô đứng dậy. Diệp Vũ Ca hoảng hốt cả người ôm lấy vai hắn.
“Anh...”
“Chúng ta về phòng.”
Tim Diệp Vũ Ca run lên theo từng bước chân của hắn. Giờ có hối hận
cũng không kịp đâu, cô đã phá bỏ lớp rào chắn giới nghiêm của Tống Tư
Thần, bây giờ lật lọng cũng quá muộn rồi. Chỉ là trong chuyện này cô
hoàn toàn là một tay mơ...
Lưng cô được đặt xuống chiếc giường ngủ màu xám tro, ngay lập tức, cả người Tống Tư Thần nửa nằm đè lên người cô, tiếp tục gặm cắn cánh môi
cô.
Diệp Vũ Ca ôm lấy cổ hắn, hơi trúc trắc mà nghênh đón hắn. Tống Tư
Thần e dè đưa tay vào trong áo cô thăm dò, Diệp Vũ Ca cũng khẽ chau mày
phản kháng.
Tống Tư Thần dò đến nắm lấy một bên mềm mại của cô không ngừng xoa nắn. Diệp Vũ Ca rên ư hừ, nhẹ bấu lấy vai hắn.
Phòng chỉ bật một bóng đèn vàng leo lắt càng làm cho không khí trở
nên mờ ám, kích tình. Diệp Vũ Ca đỏ mặt nhìn hắn, Tống Tư Thần không rời khỏi khuôn mặt cô, đôi mắt ưng thâm trầm của hắn nhuốm màu dục vọng đen đặc càng khiến cô sa ngã. Hắn đỡ cô ngồi dậy, môi hôn phớt lên cánh môi cô. Bàn tay hắn vén áo phông cô lên rồi cởi ra ngoài.
Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh càng khiến cho cô thêm
thập phần ngượng ngùng, cô không mặc bra, giờ đây mọi thứ lại càng lộ rõ mồn một khiến cô e ngại mà lấy tay che chắn lại.
Hắn cởi quần đùi của cô, rồi lại trút luôn chiếc quần tây dài của
hắn. Diệp Vũ Ca mơ hồ thấy cự long trong quần hắn đã sớm ngẩng đầu, ngạo nghễ mà nằm ngang. Cô e dè run sợ, Tống Tư Thần đỡ cô nằm xuống, hôn
lên trán cô một cái thật dịu dàng.
“Có gì thì nói cho anh, biết không?”
“Ưm.”
Hắn hôn lên môi cô, tay tách mở hai cánh tay cô che chắn trước ngực, nắm lấy một bên mềm mại.
“Nơi này của em xúc cảm thật tốt, rất vừa tay anh.”
Cô ngại ngùng nghe hắn nói những lời như vậy, chỉ im lặng đánh mặt đi chỗ khác.
Tống Tư Thần một tay xoa nắn bầu ngực cô, miệng thì chăm sóc cho bên
còn lại. Diệp Vũ Ca là lần đầu bị kích thích thế này, có chút mới lạ xen lẫn khoái cảm.
“Thần... anh đừng hút như thế.... aaa...”
“Vũ Ca, nơi này thật nhạy cảm.”
Hắn trượt xuống vùng bụng phẳng nhỏ nhắn rồi lại xuống dưới vùng tam
giác vàng. Cách một lớp vải trắng mỏng, thực chất chẳng che chắn được
gì.
Hắn dùng hai ngón tay từ từ xoa nhẹ lên vùng bí mật của nữ nhân, Diệp Vũ Ca cắn ngón tay ư hừ đón nhận từng đợt khoái cảm xa lạ. Hắn chơi đùa như vậy, rồi lại giật phăng chiếc quần nhỏ của cô ra, ma sát với lớp
thịt non mềm.
Hắn tách đùi cô ra, dạng chân cô thành hình chữ M, nhuỵ hoa hồng phấn hé mở.
Diệp Vũ Ca là lần đầu bị người xa lạ nhìn chằm chằm vào vùng cấm địa như vậy, trong lòng có chút ngượng ngập mà khép chân lại.
“Để nguyên!”
Tống Tư Thần ra lệnh, cô uỷ khuất mà ngoan ngoãn nghe theo, ngón tay
hắn bắt đầu ma sát nhẹ nhàng bên ngoài vùng cấm địa, thi thoảng lại có
như không gẩy gẩy hạt châu trên miệng huyệt.
Ngón tay hắn như có ma lực, di dịch đến đâu càng khiến nơi đó bị kích thích, hắn dịu dàng chăm sóc vùng tư mật của cô, tay kia lại không tha
cho đoá hồng mai trước ngực.
Diệp Vũ Ca bị hắn dồn tới tấp, miệng cất lên mấy tiếng ngâm nga khe
khẽ, xúc cảm lan tràn trong từng tế bào khiến cả người cô căng ra, nơi
nào đó cảm nhận được dòng chảy ấm áp từ từ chực trào trước sự kích thích nhanh dần của Tống Tư Thần.
“Aaaaa...”
Cô thét một tiếng, nơi nào đó không chịu nổi kích thích mà dâng trào
một đợt thuỷ triều. Hai ngón tay của Tống Tư Thần bị đợt cao trào của cô làm cho ướt sũng. Hắn nở nụ cười ranh mãnh.
“Thật sự là một vưu vật... Vũ Ca... em thật mê người.”
Hắn rút bỏ mảnh vải cuối cùng trên người, người anh em của hắn được
thả tự do, ngạo nghễ ngang tàng. Diệp Vũ Ca nhìn cự long to lớn giữa hai chân hắn... thế này... có khi cô bị làm đến chết mất.
Hắn đặt cự long ở miệng huyệt của cô. Trải qua một lần cao trào, nơi
đó của cô ẩm ướt. Hắn mượn thế đẩy thuyền, để người anh em hắn ma sát
với bên ngoài nhuỵ hoa của cô.
Hắn là đang bị dục vọng át chế, nhưng mảnh lí trí cuối cùng lại sợ cô đau nên không dám làm càn.
“Ưmmm...”
Nơi đó của cô quá nhạy cảm, qua một lần đạt cao trào lại càng nhạy
cảm hơn. Cự long hắn nóng bỏng, từ từ ma sát càng khiến cô thêm mười
phần kích thích.
Cô nhìn hắn, mồ hôi rịn trên trán hắn, đôi mắt đen nhuốm màu dục vọng nhưng hành động với cô lại rất e dè. Cô bạo gan vươn tay lên vuốt lấy
cánh môi hắn...
“Sao anh không cho vào...?”
“Sẽ rất đau...”
“Ưm... không sao đâu mà...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT