Ngay khi Diệp Vũ Ca vừa bình phục, Tống Tư Thần liền đem cô về nước, giới nghiêm luôn ở trong biệt thự.
“Em ở ngoan trong nhà, có gì có thể gọi cho tôi, trong nhà cái gì cũng có đủ, em muốn làm gì thì làm.”
“Trông giống như đang nuôi con vậy Tống Tư Thần.”
“Vết thương của em chưa lành tôi lại sợ em lại ra ngoài bay nhảy.”
Diệp Vũ Ca bĩu môi. Phì! Làm như lúc nào cô cũng đi bay nhảy như hắn nói vậy.
“Tôi được về Thanh Duyệt Bang không? Cũng đã gần một tháng chưa quay về, tôi nhớ lão đại.”
“Em muốn thì đến tối tôi về sẽ đưa em đi.”
“Xuỳ...”
“Ngoan ngoãn ở nhà đi, cần gì cứ bảo cho dì Thẩm.”
Tống Tư Thần rời đi, Diệp Vũ Ca cảm thấy đỡ ngột ngạt, nhưng ở mãi
trong biệt thự thì hơi chán. Dạo gần đây vết thương cũng đã không còn
chảy máu nhưng vẫn âm ỉ đau, thật khiến người ta bức bối.
“Tiểu thư, dâu tây tôi rửa sạch để đây, cô nghỉ ngơi, có gì gọi cho tôi nhé.”
“Dì Thẩm, con thấy chán, hay dì kể chuyện cho con nghe đi.”
“Tôi nào biết chuyện gì để kể cho tiểu thư.”
“Dì kể về Tống Tư Thần đi.”
“Tống thiếu sao? Tiểu thư muốn tôi kể cái gì?”
“Ví dụ như Tống Tư Thần có đời tư hỗn loạn thế nào, tật xấu tính xấu gì?”
Dì Thẩm ngồi xuống sofa bồi chuyện cho Diệp Vũ Ca. Tống thiếu đã căn
dặn bà rằng không được cho cô đi đâu, còn ở nhà cô muốn gì thì đều cho
cô.
“Thực ra tôi cũng chỉ là một người làm công thôi, chuyện của Tống
thiếu tôi biết không nhiều. Nhưng đời tư của cậu ấy thì loạn, tôi kể cho cô đừng kể lại cho cậu ấy, kẻo cậu ấy lại nổi giận thì khổ tôi.”
“Dì yên tâm, con sẽ bảo vệ dì.”
“Tống thiếu không có tình nhân cố định, cậu ấy thay mỗi lần một cô
gái, đều là những minh tinh xinh đẹp. Các cô gái kia cũng quá quắt lắm,
đến đây được một lần là vênh mặt lên sai tôi làm cái này cái kia như bà
chủ nơi này vậy. Nhưng Tống thiếu có quy tắc không chạm vào ai hai lần,
nên mỗi lần về đây cậu ấy đều đem theo một người phụ nữ khác.”
“Chậc.”
Diệp Vũ Ca lắc đầu ngao ngán, trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Nhưng tôi biết Tống thiếu là không có tình cảm gì với các cô ta đâu, duy nhất chỉ có Diệp tiểu thư là tôi lại có suy nghĩ khác.”
“Suy nghĩ gì vậy dì?”
“Cậu ấy đối xử với cô rất tốt, luôn căn dặn tôi phải phục vụ cô, lần
nào trước khi rời đi cũng đều hỏi cô đã tỉnh dậy hay chưa. Tôi hơi quá
đáng khi hỏi xâm phạm vào đời tư của chủ nhân nhưng quan hệ của cô và
cậu ấy là gì vậy?”
“Con hả? Con cũng chỉ là một nữ đạo chích bình thường bị anh ấy đem về thôi.”
“Nhiều lúc tôi cũng thật mong Tống thiếu có một người phụ nữ lo cho cậu ấy, chứ cứ lẻ bóng thế này thì cũng không tốt.”
Diệp Vũ Ca cắn môi, thật không biết tâm trạng của cô là gì nữa. Cô
chưa từng yêu ai, thậm chí tình cảm với Vân Hạo cũng là tình cảm anh em
trong sáng. Nhưng dạo gần đây cô bị ảnh hưởng bởi Tống Tư Thần rất
nhiều, cô nghĩ về hắn, bị hắn làm cho cảm động, nhiều lúc cô cũng cảm
thấy thương xót hắn, nhưng loại tư vị này chính cô cũng không rõ nữa.
“Tiểu thư, cô là cô gái tốt nhất đã từng đến đây, cô không kiêu căng
ngạo mạn, không lạm quyền, Tống thiếu lại thương cô nữa, cô không có
tình cảm với Tống thiếu sao?”
“Dì Thẩm, kể cả khi con yêu anh ấy thì anh ấy cũng đâu có yêu con.”
“Tôi hơn cô cũng ba mươi bốn mươi tuổi nên nhìn đời rộng hơn cô
nhiều. Tôi làm cho Tống thiếu cũng mười năm, hiểu rõ cậu ấy, cậu ấy
không đơn thuần tốt với cô thôi đâu.”
“Dì biết không, thế giới của Tống Tư Thần rất nguy hiểm...”
Đúng, cô sợ. Thế giới của hắn là thế giới của đế chế, quyền lực đầy
mùi tanh tưởi của máu tươi, cô sợ bản thân không đủ can đảm dung nạp
hắn, cũng sợ phải bước vào thế giới đó. Tống Tư Thần nguy hiểm, ai yêu
hắn sẽ lại càng nguy hiểm, vậy nên thứ dồn ép tình cảm cô lại chính là
rào cản này.
“Cuộc đời này chỉ có một thôi, nếu có chết cũng được yêu hết mình thì còn gì để hối tiếc nữa đúng không?”
Dì Thẩm cười rồi xin phép cô đi làm việc nhà. Diệp Vũ Ca thơ thẩn
trên ghế rất lâu, trong đầu phát đi phát lại câu dì Thẩm nói. Trong cuộc sống này, tình yêu không dành cho kẻ yếu hèn, cô nhận ra điều đó, cô
lại nhận ra tự bao giờ trong tim cô lại chứa hình bóng của một Tống Tư
Thần mà cô từng ghét cay ghét đắng.
Tình cảm thú vị lắm, đến khi nào con người ta cũng không hề hay biết, nhưng lại âm thầm lớn lên, bền bỉ, đẹp đẽ lạ thường. Có lẽ thứ tình cảm này đã bén rễ rồi lớn lên trong những lần hắn quan tâm cô, hay đơn giản là một chiếc áo vest đặt lên vai cô khi cô thật lạnh...
Diệp Vũ Ca thơ thẩn, chiều hôm nay, khi Tống Tư Thần về, cô sẽ đường
hoàng dõng dạc mà nói cho hắn rằng cô yêu hắn, cô không sợ thế giới của
hắn, cô sẵn sàng đồng hành cùng hắn.
Điện thoại trên bàn cô đổ chuông, từng hồi chuông réo rắt gấp rút khiến tim cô cũng rung lên, là Arthur.
“Vũ Ca, Thần bị tai nạn...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT