Cực Phẩm Lão Bà: Tống Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bí Mật

Chương 24: Tâm Tư Của Tống Tư Thần


...

trướctiếp

Tuy Tống Tư Thần không thực sự coi trọng Vân Hạo nhưng vẫn là suy ngẫm lời anh nói. Người như Vân Hạo đúng thực là dạng chỉ biết ngày đêm cắm mặt ở phòng lab như Arthur, IQ thì cao nhưng EQ thì thấp đẹt. Nhìn sơ qua cũng biết Vân Hạo có cảm tình với Diệp Vũ Ca, còn hơn cả tình anh em đồng môn nữa. Nghĩ đến đây, Tống Tư Thần lại khó chịu.

Hắn về biệt thự lúc chín giờ tối, trái với thường ngày, hôm nay lại khá ồn ào khiến hắn không quen đến mức phải nhíu chặt mi tâm.

“Này, Arthur anh thua rồi, mau cúi xuống đây, vạch tóc ra. Nào....!”

‘Póc’ một tiếng, Arthur nhăn mặt ôm trán, Diệp Vũ Ca thì cười gian ác.

“Không chơi không chơi nữa, ma đầu như cô búng tôi sưng cả trán.”

“Này, tôi chỉ là cô gái chân yếu tay mềm, cũng tại anh chơi dở quá đó thôi, lại đi, lần này nhường anh.”

Tống Tư Thần giật giật khoé môi nhìn hai con người đang nửa quỳ nửa ngồi trước bàn trà, hai cái miệng hoạt động hết công suất. Tống Tư Thần đỡ trán, cái mà hắn sợ nhất là đây. Ngày thường bên cạnh hắn có một cái loa như Arthur đã thấy rất phiền rồi, sau đó còn thêm một Diệp Vũ Ca, trớ trêu hơn hắn lại không tính toán kĩ để hai cái loa này có dịp gặp nhau, và rồi...

Không một ai để ý đến Tống Tư Thần đã đứng trước cửa nhà nửa ngày trời cho đến khi hắn hắng giọng một cái.

Hai cái máy ngừng hoạt động, đồng loạt nhìn ra cửa. Một sự thiếu tự nhiên phảng phất qua. Arthur và Diệp Vũ Ca nhanh như chớp đứng phắt dậy, nhìn Tống Tư Thần cười gượng.

“Anh... về rồi hả?”

“Cậu sao hôm nay về trễ vậy?”

Cả hai đều sợ Tống Tư Thần mà nổi giận lên sẽ xử lý luôn hai cái mạng này. Ai cũng biết tối kị của Tống Tư Thần đó là lúc có mặt hắn, mọi người phải thực yên tĩnh, nơi công cộng không nói, nhưng đây là nhà hắn.

“Arthur đi ngủ đi, Vũ Ca về phòng tôi một lát.”

“A... được.”

Diệp Vũ Ca nhìn lén qua Arthur rồi đi theo Tống Tư Thần vào thư phòng.

“Ngày mốt chúng ta sẽ có một đơn hàng giao dịch ở Bangladesh, cô sẽ đi cùng tôi.”

“Bangladesh sao?”

“Đúng vậy, ở đó trị an không tốt nên đừng có bay nhảy lung tung.”

Diệp Vũ Ca chau chặt đầu mày, Bangladesh là nơi hỗn loạn nhất nhì thế giới, một phần là do những phần tử cực đoan, hai là chính trị nơi này thực sự lỏng lẻo, không an toàn, là nơi tụ tập đủ thứ loại người nguy hiểm của hắc đạo. Có lần năm cô còn nhỏ tuổi, Hứa Tấn Phong cùng Vân Hạo đi Bangladesh giao dịch, sau lần đó cô còn nhớ Vân Hạo bị thương do đạn bắn, là do một phần tử cực đoan ra tay xả súng, nên cô đối với cái đất nước này thực ra có chút e dè.

“A... còn có ai đi nữa không?”

“Giao dịch lần này phải diễn ra bí mật, vậy nên tôi sẽ mang rất ít vệ sĩ và tinh nhuệ đi theo, cô cũng phải chú ý không được tách ra khỏi tôi, bằng không sẽ gặp nguy hiểm.”

“Được.”

“Tâm trạng có tốt hơn chưa?”

Diệp Vũ Ca ngẩng đầu lên, Tống Tư Thần không nhìn cô, trong mắt cô chợt có xao động.

Cô từng ghét cay ghét đắng cái người tên Tống Tư Thần này, bởi hắn coi trời bằng vung, không lí lẽ, bức ép cô, nhưng lâu ngày bên cạnh hắn cô lại nhận ra bản thân hắn không xấu như cô nghĩ.

Trước khi trở thành ác quỷ, con người ta ai cũng từng là một thiên thần. Cô không biết quá khứ của hắn như thế nào, cũng không biết thứ gì đã bức ép hắn trở nên như vậy, nhưng cô biết thực tâm hắn không xấu, ít nhất là đối xử với cô. Diệp Vũ Ca từng nghĩ Tống Tư Thần không có trái tim, lúc nào cũng dùng thủ đoạn tàn độc để khiến con người ta thuần phục theo hắn, nhưng dần về sau cô cảm nhận được hắn có quan tâm cô, dung túng cô. Hoặc do cô nhạy cảm, hay bản thân hắn đối với người của mình thì đều như vậy.

“Tốt hơn rồi, cảm ơn anh...”

“Sau này có cùng Arthur chơi đùa cũng nên nói nhỏ lại, tôi còn tưởng trong biệt thự có đánh nhau.”

“A... tôi biết rồi.”

Tống Tư Thần ngồi xuống ghế da, Diệp Vũ Ca vẫn ngồi đối diện hắn.

“Vân Hạo... là người như thế nào?”

Diệp Vũ Ca ngẩng đầu nhìn hắn. Tống Tư Thần để ý đến Vân Hạo làm cái gì? Không phải hắn...

Đôi mắt Diệp Vũ Ca có chút khẩn trương, nôn nóng khi chính miệng Tống Tư Thần nói ra cái tên Vân Hạo.

“Yên tâm, ở Thanh Duyệt Bang tôi chỉ có hứng thú với cô thôi. Tôi chỉ muốn biết người tên Vân Hạo đó rốt cuộc là người như thế nào.”

“Đột nhiên anh muốn biết điều này làm gì?”

“Chỉ là thấy cô rất khẩn trương với cái tên này, là thích cậu ta sao?”

Tống Tư Thần nhìn cô, ánh mắt đen sâu thanh thuý của hắn xoáy sâu vào cô. Diệp Vũ Ca không hiểu ánh mắt của hắn ở đây có nghĩa gì, nhưng cô nhìn thấy có chút mong chờ, còn có chút... giận dữ.

“Không... anh ấy chỉ là anh trai. Khẩn trương là bởi vì không muốn ai làm hại anh ấy, anh ấy là người quan trọng nhất đời tôi.”

Tống Tư Thần thu lại ánh mắt, hắn không nói gì mà chỉ rơi vào trầm mặc.

“Về ngủ đi.”

Chỉ đến khi Diệp Vũ Ca rời đi rồi hắn mới từ từ thở dài ra. Đế Quốc, Hắc Sát là hai cái tên hắn dụng tâm nhất, hình như bây giờ còn thêm một cái tên Diệp Vũ Ca.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp