Thiều Nhiễm chưa từ bỏ ý định lại đi tìm cả đêm, không thu hoạch được gì, nghĩ nghĩ, suốt đêm chạy tới đoàn phim kì quái kia.
Nơi đó trống rỗng, im phăng phắc, giống như không hề có đoàn phim nào tồn tại. Tất cả giống như nằm mơ, nói biến mất là biến mất.
Cuộc sống rốt cục khôi phục bình thường, không có yêu quái kỳ quái, cũng không có hồ ly chú ý cả ngày, không có lông xù xoa tới xoa lui, cũng không bị lông xù quấy rầy.
Thiều Nhiễm ngồi trên sàn nhà, giống như tự ngược mà ăn kem ô mai, quá khứ ở trong đầu Thiều Nhiễm giống như một bộ phim điện ảnh được tua đi tua lại nhiều lần. gối ôm hồ ly mập mạp sau khi được phơi nắng, cùng gối ôm người vô cùng thân thiết dựa vào nhau. Trong tủ lạnh trống trơn, bởi vì ngày chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến đã bị hồ lý ngốc lãng phí hết nguyên liệu nấu ăn.
[Nhiễm Nhiễm tôi không trắng như cậu, không tin cậu nhìn xem.]
Đây là lúc trước thừa dịp Du Khinh Trần uống rượu đã lén thu âm lại, Thiều Nhiễm nghe đi nghe lại vô số lần, mỗi lần nghe đều muốn cười, giống như về tới thời điểm hồ ly say rượu tỏ tình.
Lúc ấy người này rất là lãnh diễm, còn rụt rè thẹn thùng, ăn cái gì thì sẽ bị ngất, đông ghét tây cũng ghét, cũng không thổ lộ, cũng không viết thư tình, cũng không có thói quen lấy đuôi trói người.
Miệng ngậm kem đắng đến khó nuốt xuống, Thiều Nhiễm lộ ra một nụ cười, tiện tay kéo lấy thảm bao lấy mình.
Hồ ly ngốc thật vất vả quen với nhân giới, chơi trốn tìm với mình, mình lại làm mất hắn.
Tiếng chuông di động vang lên, là Bạch Hi gọi tới. Thiều Nhiễm điều chỉnh tốt cảm xúc, nhận điện thoại.
Thanh âm kích động của Bạch Hi truyền tới: “Nhiễm Nhiễm!”
Thiều Nhiễm nhíu mày, nghiêng đầu, bảo vệ màng nhĩ của mình không bị tổn thương.
Bạch Hi thật vất vả mới bình tĩnh lại, thanh âm vẫn cao dọa người: “Không được, tôi rất kích động! thế giới này có phải điên rồi không?”
Thiều Nhiễm: “….”
Bạch Hi khó tin nói: “Cậu cũng quá bình tĩnh rồi đấy?”
Thiều Nhiễm: “Làm sao vậy?”
Bạch Hi rất kích động, suýt nữa bị sặc nước miếng: “Tôi cảm thấy cậu phải phát hỏa!”
Thiều Nhiễm: “Hả.”
Bạch Hi hưng phấn mà hét lớn: “Thật mà, tôi nói thật! gần đây có phải cậu quen với nhân vật cấp đại thần phải không? Tôi biết cậu chắc chắc là ôm được một cái đùi vàng…..”
“Nhàm chán.” Thiều Nhiễm nói xong liền chuẩn bị tắt điện thoại.
“Đừng tắt….” Bạch Hi lập tức nói, “Ở trong nhà đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng ra cửa! tôi lập tức tới liền.”
Thiều Nhiễm: “…..”
Mười phút sau, Bạch Hi hấp tấp chạy tới, bao mình kín mít, hơn nữa còn lén lút nhìn trước nhìn sau.
Thiều Nhiễm: “…..”
Bạch Hi giải thích: “Tôi sợ có người theo dõi.”
“Thật biết diễn.” Thiều Nhiễm kéo người vào trong, bịch một tiếng đóng cửa lại.
Sau khi Bạch Hi vào nhà liền ngây người, miệng mở to như ngậm trứng chim: “Mấy ngày nay cậu làm gì ở nhà vậy?”
Thiều Nhiễm: “Ngủ.”
Bạch Hi nhìn người này một lúc, hoàn toàn buông tha cho chuyện nói chuyện với người này, chạy tới giơ tay kéo màn ra.
Ánh sáng chói mắt tiến vào, Thiều Nhiễm hơi không thích ứng được giơ tay che.
“Trong nhà có vị gì vậy?” Bạch Hi vừa ồn ào vừa giúp người này thu dọn sô pha, “Đang tốt lành sao lại biến thành như vậy?”
Thiều Nhiễm không nói lời nào, tựa vào trên tường, thất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Bạch Hi lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của người này nhịn không được rùng mình, khiếp sợ nói: “Cậu đặc biệt đổi tính sao…?”
Thiều Nhiễm không để ý tới người này, giống như tượng điêu khắc đứng trước cửa sổ, trong mắt toàn là buồn rầu, tầm mắt tập trung vào một chỗ. Đột nhiên ánh mắt sáng lên, từ từ vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm vào thủy tinh.
Bạch Hi nhìn thấy người này hành động kì lạ, nhịn không được đoán: “Cậu có phải trúng tà không?”
Ở kẽ hở khe cửa sổ có màu hồng nhạt như ẩn như hiện, Thiều Nhiễm ngừng thở, thật cẩn thận mở cửa sổ ra. không khí mới mẻ thổi vào mặt, gió nhẹ thổi bay tờ giấy màu hồng ở cửa sổ.
Trên tờ giấy vẽ một khuôn mặt cười cực xấu, còn viết mấy chữ: Nhiễm Nhiễm.
Thiều Nhiễm cười khẽ, nhìn chằm chằm tớ giấy nhỏ thật lâu, lại lật đi lật lại, không hề thấy phiền mà đọc đi đọc lại vài lần.
Bạch Hi: “….”
“Này!” Bạch Hi rón ra rón rén đi qua, lớn tiếng nói.
Thiều Nhiễm lấy lại tinh thần, nhìn người này sửng sốt một lát, đem tờ giấy nhỏ giấu đi: “Cậu tới khi nào?”
Bạch Hi ai oán nhìn người này.
Thiều Nhiễm: “À, Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Bạch Hi: “….”
Thiều Nhiễm nhìn quanh phòng: “Cậu dọn sao?”
Bạch Hi: “….” Thật muốn tuyệt giao.
Thiều Nhiễm hơi không yên lòng, không tự giác giấu tay đi, nhịn không được nắm chặt tờ giấy nhỏ, nghĩ thầm ở nơi khác trong phòng chắc cũng có kinh hỉ.
Trầm mặc một lát, Bạch Hi rốt cục mở miệng: “Cậu bao lâu rồi không sử dụng máy móc?”
“Cũng không lâu lắm,” Thiều Nhiễm nhìn quanh phòng, suy đoán chỗ nào sẽ có giấy nhỏ, miệng có lệ nói, “Bỏ lỡ chuyện quan trọng sao?”
Bạch Hi bất đắc dĩ, mở di động ra đưa cho người này.
Thiều Nhiễm nhận lấy di động, cúi đầu nhìn: [Đoàn phim hấp dẫn nhất với hiệu ứng đặc biệt]
Nhấp vào video, tất cả bình luận đều là: hiệu ứng này thực đơn giản!
Này, đó là rắn thực phải không!
Rắn thật rắn thật rắn thật!
Đúng là hiệu ứng của đại sư gà nhà!!!
Diễn viên thật dễ thương!
Đuôi giống như thật vậy
Liếm màn hình liếm màn hình liếm màn hình….
Thiều Nhiễm nhìn vài giây, tắt video đi.
Rất nhanh, Thiều Nhiễm liền ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình nổi danh. Không biết là vận khí tốt, hay là có người cố ý nâng đỡ mình, sau đó chuyện tốt đều tới làm cho người khác đỏ mắt.
Tất cả đều rất tốt, nhưng không thể nào vui vẻ.
Duy nhất khiến cho Thiều Nhiễm vui vẻ chính là, mỗi sớm trên ban công sẽ xuất hiện một bó hoa, mới mẻ còn mang theo sương sớm, ngẫu nhiên còn xuất hiện một ít lông chim không cẩn thận rơi xuống.
Sơ ý lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết là đám yêu quái kia.
Chân ghế dựa chuyển động kẽo kẹt, Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, kêu lên một tiếng: “Hoa Tiểu Lật.”
“….. hả, là tôi, kỳ quái, tôi sao lại tới đây ? » Hoa Tiểu Lật chuẩn bị biến mất, đột nhiên có người kêu mình, biết bại lộ, liền nở một nụ cười khen ngợi, « quấy rầy. »
Thiều Nhiễm ngăn người lại, cầm móc khóa hình mèo, lắc lư trước mặt người này.
Sắc mặt Hoa Tiểu Lật lập tức trắng bệch, thân thể hơi hơi phát run : « Đừng, đừng tới đây ! »
Thiều Nhiễm hỏi : « Sao cậu lại tới đây ? »
Vẻ mặt Hoa Tiểu Lật cầu xin, nghĩ thậm vận may của mình sao lại kém như vậy, đến phiên mình tặng hoa liền đụng phải mèo !
Thiều Nhiễm đi tới hai bước.
« Này anh đừng tới đây, tôi nhận tội ! » Hoa Tiểu Lật thực không cốt khí nói ra hết thảy, « Điện điện hạ….. là điện hạ kêu chúng tôi làm như vậy. »
Trong lòng Thiều Nhiễm giống như bị nhéo, thật cẩn thận hỏi : « Anh ấy thế nào ? »
« Chúng tôi cũng không rõ, » Hoa Tiểu Lật lo lắng đề phòng nhìn con mèo, lại nhìn Thiều Nhiễm, « Khi điện hạ trở về dặn dò chúng ta phải chăm sóc anh thật tốt, này này…. Anh đuổi mèo đi trước, đừng dùng mèo làm tôi sợ ! »
Hoa Tiểu Lật : « ….. » Tôi đã nói ra toàn bộ, vì sao lại đối với tôi như vậy ?
Tuy rằng thực sợ hãi, nhưng con người này lại là người trong lòng của điện hạ, Hoa Tiểu Lật không dám từ chối, chỉ đành thật cẩn thận đưa tay ra chọc chọc, lại nhanh chóng rụt về, lại chọc một chút, xác nhận mèo sẽ không ăn chuột, mới mạnh mẽ nắm lấy.
« Nếm thử cái này đi, ngọt lắm, » Thiều Nhiễm rót cho người ta một ít khả nhạc, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi, « Cậu uống khả nhạc sẽ không say chứ ? »
Không đợi người này trả lời, Thiều Nhiễm liền tự cười cười : « Cậu không biết, cửu vĩ điện hạ của các cậu uống khả nhạc sẽ say…. »
« Một khi say sẽ ghen lung tung,” Thiều Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, « Trước kia hắn cũng để ý như vậy ? »
Hoa Tiểu Lật nói nhỏ : « Trước kia, điện hạ sẽ không nói chuyện như vậy. »
Hồ ly muộn tao. Thiều Nhiễm hơi nhớ nhung cười, nhịn không được hỏi : « Còn gì nữa không ? »
Hoa Tiểu Lật cẩn thận uống khả nhạc, lại bị loại hương vị này kích thích trừng lớn mắt, qua một lúc liền uống một hớp lớn, chậc chậc lưỡi : « Rất là lãnh đạm, bộ dạng luôn cách người ngàn dặm, rất thích sạch sẽ….. »
Cho nên chỉ ở trước mặt mình mới ngây thơ cùng lòng dạ hẹp hòi sao ? tưởng tượng như vậy, trong lòng Thiều Nhiễm tràn ngập hạnh phúc, ánh mắt cũng cong cong : « Còn gì nữa ? »
Hoa Tiểu Lật không muốn làm cho người này thất vọng, nắm chặc móc khóa hình mèo trong tay, chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại : « Ừ….. Còn có….. »
« Ừ….. » Chống lại ánh mắt mong chờ của con người này, Hoa Tiểu Lật hơi khổ sở, an ủi con người này, « Điện hạ nhất định sẽ trở về. »
Thiều Nhiễm gật gật đầu, cằm hướng ban công, cười với người này : « Cảm ơn các cậu. »
Gần đây mới quay xong một bộ phim mới, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày. Thiều Nhiễm vừa vào cửa liền gục lên sô pha, thuận tay ôm gối ôm vào ngực.
Mệt nhọc trong thân thể giảm bớt đi một ít, Thiều Nhiễm mở to mắt, nhìn trần nhà ngẩn người.
Hồ ly ngốc, đã lâu như vậy rồi ? trong lòng Thiều Nhiễm chua sót, ôm chặt lấy gối ôm hồ ly, đưa lên mũi ngửi ngửi, an tâm hơn rất nhiều.
Đột nhiên hiểu ra vì sao Du Khinh Trần lại thích ngửi mình như vậy.
« Du Khinh Trần. » Thiều Nhiễm cắn môi, đôi mắt lập tức đỏ lên, gắt gao ôm chặt gối ôm trong tay.
Ngón tay không biết vô tình đụng vào chỗ nào, Thiều Nhiễm động động tay, cả người đều tỉnh táo lại.
Bên trong hình như có cái gì ? trong lòng Thiều Nhiễm căng thẳng, ôm gối ôm sở soạng nửa ngày, cuối cùng thật cẩn thận kéo khóa kéo ra.
Một viên kẹo nhỏ.
Thiều Nhiễm mở ra giấy gói kẹo, đem cục kẹo nho nhỏ nhét vào miệng, nghĩ thầm người kia thật nhám chán ?
Viên kẹo nhỏ từ từ tan trên đầu lưỡi, sự khổ sở trong lòng Thiều Nhiễm tan đi không ít, thân thể cũng bình tĩnh lại, dần dần làm tiêu tan sự kích động. Lúc này di động lại vang lên.
Thiều Nhiễm nhìn thấy số điện thoại lạ, quét vào biểu tượng màu xanh nhận điện thoại.
Điện thoại kia truyền tới một thanh âm : « Ngài khỏe, mở cửa một chút, có chuyển phát của ngài. »
Kỳ quái, mình khi nào thì mua đồ ? Thiều Nhiễm hơi buồn bực, còn chưa kịp nghĩ lại, chuông cửa liền vang lên.
Thiều Nhiễm mở cửa ra, không thấy nhân viên chuyển phát, đang muốn đóng cửa lại lại bị một thùng nhỏ trên mặt đất hấp dẫn ánh mắt.
Nhìn xung quanh một phen, không phát hiện bất kì người nào, Thiều Nhiễm đành phải đem thùng đồ vào phòng, đóng cửa lại.
Sau khi vào nhà, Thiều Nhiễm tò mò mở thùng ra, nhìn vào trong thùng liền sửng sốt.
Tờ giấy màu hồng quen thuộc ánh vào mắt, tỏa ra mùi thơm thản nhiên, là thư tình Du Khinh Trần chuyên dùng….
Thiều Nhiễm hơi sợ, tim đập như trống, rất nhanh lao ra ngoài cửa.
« Du Khinh Trần ! » Thiều Nhiễm gọi.
Không ai trả lời, tiếng vọng thanh âm lẻ loi trong không khí.
« Du Khinh Trần…. » Thiều Nhiễm chưa từ bỏ ý định, lại gọi một lần nữa.
Trong không khí thực im lặng.
Thiều Nhiễm cúi đầu, nắm chặt tờ giấy nhỏ trong tay, quả nhiên, mình rất muốn gặp người nọ.
Thiều Nhiễm nản lòng thoái chí xoay người, gian nan bước chân trở về.
Còn chưa đi được vài bước đã bị người ôm từ phía sau, cả người Thiều Nhiễm cứng đờ, thật cẩn thận cảm nhận độ ấm trên người người nọ, cảm nhận được ôm ấp quen thuộc, không dám nháy mắt, không dám thở, sợ là nắm mơ.
“Tay có ấm hay không?” thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT