Hồ ly lớn suy yếu rất dễ xoa nắn, nhưng sau khi biến thành hình người thì vừa lạnh lùng vừa tuyệt tình. Thiều Nhiễm thực không thể chấp nhận được mức chênh lệch so với lòng sông và mặt biển này, hung hăng chà đạp hồ ly đang ôm gối ở trên sô pha, thở phì phò nhìn Du Khinh Trần.
“Không được.” Du Khinh Trần dứt khoát từ chối.
Thiều Nhiễm giương tay ôm lấy người này, ngẩng mặt lên, không có cốt khí làm nũng: “Anh nghĩ về nó”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thiều Nhiễm ở trên mặt người này hung hăng hôn một cái, hấp dẫn nói: “Em có thể xoa đuôi giúp anh.”
Du Khinh Trần: “Nhàm chán.”
Thiều Nhiễm lén lút đưa tay vào trong quần áo của người này, nhẹ nhàng gãi gãi vào cơ bụng của người này: “Như vậy thì sao, như vậy còn nhàm chán sao?”
Du Khinh Trần bình tĩnh đem móng vuốt của con người này từ trong quần áo mình ra.
“Không cho sờ?” Thiều Nhiễm mặt dày dán vào người người này.
Du Khinh Trần không nói lời nào.
“Có phải không thích như vậy không?” tay Thiều Nhiễm ở trên lưng người này dừng lại một lúc, từ từ đi xuống, “Như vậy có được không?”
Du Khinh Trần không thể nhịn được nữa nghiêng người: “Thiều Nhiễm.”
“Vâng!” Thiều Nhiễm nghĩ người này đã thỏa hiệp, thực kích động.
“Được, không sờ loạn.” Thiều Nhiễm ôm cổ người này, vẻ mặt nhu thuận.
Du Khinh Trần mất tự nhiên nói: “Tạm thời đừng tới gần anh.”
Thiều Nhiễm ngoan ngoãn buông tay ra, tạo khoảng cách với người này: “Đã đủ xa chưa? Đủ xa chưa? Em còn có thể đi xa một chút.”
Du Khinh Trần: “…”
Thiều Nhiễm nghiêm mặt nói: “Anh xem em rất nghe lời, bộ dạng lại tốt như vậy, hôn cũng thực thoải mái, em tốt như vậy, anh liền biến thành hồ ly lớn cho em xoa xoa được không?”
Du Khinh Trần từ chối con người này, vẫn là trước sau như một không hiểu phong tình.
Thế công nhu tình không có hiệu quả, Thiều Nhiễm đành tiếp tục đùa giỡn lưu manh: “Là anh tự mình ngoan ngoãn lộ đuôi ra, hay là hy vọng em ghẹo anh để đuôi lộ ra đây?”
Trong lòng anh hẳn là sợ hãi luẩn quẩn, Thiều Nhiễm cố ý bổ sung một câu: “Anh ở vế sau thật không tôn nghiêm.”
Trầm mặc trong chốc lát, mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Lộ đuôi ra làm gì?”
Thiều Nhiễm: “Để cho em xoa bóp”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Công năng của đuôi không phải như vậy.”
Thiều Nhiễm nháy nháy mắt: “Rửa tai lắng nghe.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi nhìn con người này: “Có phải muốn bị buộc lại một lần nữa hay không?”
Thiều Nhiễm hơi kinh sợ, nhưng vừa rồi đã trêu ghẹo như vậy, liền không thấy sợ hãi chút nào, sợ hãi như vậy cũng rất mất mặt, cho nên ngẩng cổ phát ra giọng nói bao hàm sự khinh thường “ha hả.”
Ha hả xong liền nhanh chóng chạy đi.
Du Khinh Trần nhìn bóng dạng sợ hãi của con người này, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, ngốc muốn chết, sợ như vậy còn đi chọc yêu.
Khi Du Khinh Trần ngủ cũng không cho con người này ôm.
“….” Thiều Nhiễm ôm ngực, cảm tình dồi dào, “Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em hư không tịch mịch như vậy sao?”
Du Khinh Trần nhếch mày, ý bảo người này lập lại một lần nữa.
“Không có,” Thiều Nhiễm kinh sợ, đầu lắc như trống bỏi, “Mỗi ngày của em đều thực phong phú viên mãn.”
Một lát sau, Thiều Nhiễm lại không an phận, chân vói vào trong ổ chăn của người này, chậm rãi đi xuống, mắt thấy sẽ trượt vào bộ vị kia, Du Khinh Trần không thay đổi sắc mặt xoay thân mình.
Du Khinh Trần ngắt lời con người này, bình tĩnh nói: “Là em sợ.”
Thiều Nhiễm: “….” Giống như bị đùa giỡn!
Không đợi con người này kịp phản ửng Du Khinh Trần liền đem Thiều Nhiễm quấn chặt vào chăn ôm vào trong lòng, ở bên tai con người này lập lại một lần: “Nên sợ là em.”
Mặt Thiều Nhiễm như thiêu đốt, cả người đều trầm tĩnh lại, tim lại đập ầm ầm.
Xem ra phương pháp làm cho con người này im lặng là phải lưu manh hơn hắn. sau khi ý thức được điều này, Du Khinh Trần hơi buồn cười, thử giơ tay đi xuống, cách chăn xoa xoa mông con người này, quả nhiên thân mình Thiều Nhiễm cứng đờ, càng im lặng hơn.
“Sao lại không nói gì?” Du Khinh Trần hỏi.
Thiều Nhiễm: “Đâu có đâu?”
“Có,” Du Khinh Trần nâng cằm con người này, nhìn ánh mắt con người này, “Ví dụ như nói….”
Thiều Nhiễm hơi hồi hộp, nuốt nước miếng.
“Ngủ ngon.” Du Khinh Trần ấn một nụ hôn ôn nhu lên trán con người này, cong khóe miệng lên.
“Ừ,” Thiều Nhiễm nhỏ giọng nói, “Ngủ ngon.”
Thật đáng sợ, Du Khinh Trần hủ bại thật làm cho người ta chịu không nổi! Thiều Nhiễm ấn vào trái tim nhỏ bé không khoan nhượng của mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại mí mắt bên phải của Thiều Nhiễm nhảy liên tục, luôn luôn có một loại dự cảm không tốt. bởi vậy làm chuyện gì cũng rất cẩn thận, may mắn bình an tới buổi tối.
Thiều Nhiễm an ủi mình, mê tín là cách nói hại chết người, sau đó tâm tình sung sướng hít thở không khí.
Cách đó không xa có một phu nhân mặc một thân màu trắng, cả người tản ra hơi thở lãnh diễm cao quý, cau mày nhìn chung quanh. Đột nhiên, thân thể phu nhân dao động, nhìn qua hơi không thoải mái.
Thiều Nhiễm đi nhanh vài bước tới đỡ người.
Phu nhân mặc màu trắng nhắm mắt lại, sau khi trì hoãn lại, nhìn thấy người đang đỡ mình, cả khuôn mặt đều đen, là loại rung động không thua gì khi nhìn thấy vi khuẩn bệnh độc.
“….” Thiều Nhiễm buông tay, quan tâm nói, “Có khỏe không?”
Người nọ không trả lời, cao lãnh nói: “Nơi này thật khó ngửi.”
Mí mắt phải của Thiều Nhiễm đột nhiên nhảy mạnh, trong lòng hơi bất an: “Nếu không có việc gì, vậy tôi đi trước.”
“Đứng lại.” Phía sau truyền tới thanh âm.
Thiều Nhiễm quay đầu lại, lộ ra một nụ cười: “Còn có chuyện gì khác sao?”
Phu nhân đánh giá hắn một chút, thản nhiên nói: “Cậu ở nơi này?”
Thiều Nhiễm không hiểu sao hơi hồi hộp: “…. Vâng.”
Phu nhân lộ vẻ mặt ghét bỏ, qua một lát hắng hắng giọng: “Tôi tới tìm con tôi.”
Thiều Nhiễm: “…. Hả.”
Mặt phu nhân bình tĩnh, hơi hờn giận nói: “Nghe nói hắn thích con người.”
Thiều Nhiễm thốt ra: “Không phải chuyện tốt sao?”
Phu nhân liếc mắt nhìn con người này.
Thiều Nhiễm thức thời sửa miệng: “Chỉ là, hiện tại người trẻ tuổi thì thích xằng bậy.”
Phu nhân mặc đồ màu trắng thản nhiên nói: “Nhiều người hoàn mĩ như vậy còn chướng mắt, lại đi thích con người không rõ thân phận.”
Thiều Nhiễm theo người này nói: “Thực không hiểu chuyện.”
Người nọ đột nhiên nhăn mặt nhăn mũi, dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá Thiều Nhiễm trong chốc lát, hoài nghi nói: “Trên người cậu là vị gì?”
Không đợi Thiều Nhiễm trả lời, phu nhân liền mở miệng, giọng nói không để cho thương lượng: “Mang tôi đi nhà cậu một chuyến.”
Thiều Nhiễm: “…..”
Du Khinh Trần mở cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiều Nhiễm, sau đó tầm mắt từ từ chuyển tới trên người vị phu nhân xa lạ đứng bên cạnh Thiều Nhiễm.
Không khí liền rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Thiều Nhiễm nhận thấy không thích hợp, trứng lớn mắt, không thể tưởng tượng nói: “Hai người quen nhau sao?”
“Ừ,” Du Khinh Trần thản nhiên nói, “Nàng là mẹ ta.”
Thế giới này vĩnh viễn tràn ngập khủng bố cùng xấu hổ!! chân Thiều Nhiễm mềm nhũn, đầu óc mơ màng, chưa tự hỏi đã thốt ra: “A di, ngài thực khí chất!”
Vì phòng ngừa con người này mất mặt xấu hổ, Du Khinh Trần đỡ lấy thắt lưng con người này, để cho Thiều Nhiễm tựa vào trên người mình, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được trêu chọc nói: “Tiền đồ đâu?”
Thiều Nhiễm quay đầu nhìn ánh mắt người này, kinh hãi xẹp miệng: Anh không biết! nàng có địch ý với em!
Lão hồ ly Bạch Trầm đứng ở một bên nhìn một màn này, sâu sắc nheo mắt lại, sắc bén nói: “Hai người sao lại đứng gần thế?”
Không đợi Du Khinh Trần trả lời, Thiều Nhiễm liền nói rất nhanh: “Đừng hiểu lầm, chúng cháu rất trong sạch! Phòng ở này là hai người chúng cháu cùng nhau thuê, mỗi người một phòng, chưa từng ngủ chung một giường! càng không có làm chuyện gì khác người!”
Du Khinh Trần cong khóe miệng, tay đặt lên trên lưng người này, đem con người này ôm vào trong ngực mình.
“Vừa rồi cảm ơn,” Thiều Nhiễm rất nhanh thoát khỏi con người này, nghiêm túc nói, “Vị bạn bè này.”
Du Khinh Trần bình tĩnh nhìn con người này.
Thiều Nhiễm đối mặt với người này, biểu tình như muốn khóc: em không bao giờ xằng bậy nữa, anh đồng ý với em trước, sau này mỗi ngày em đều mời anh ăn thịt được không?
Lúc này Du Khinh Trần mới từ bỏ ý đồ, ôm cánh tay xem náo nhiệt.
“Cậu ta là bạn cùng phòng của con ? » Bạch Trầm đánh giá Thiều Nhiễm.
Du Khinh Trần « ừ » một tiếng.
Bạch Trầm ho nhẹ một tiếng, hỏi : « Vị bạn trai kia của con đâu ? »
Thiều Nhiễm nghe vậy, lặng lẽ lui ra sau, cố gắng làm giảm bớt sự tồn tại của mình.
« Chớ đi, » Bạch Trầm đúng lúc gọi người lại, hỏi, « Cậu có biết bạn trai nó hay không ? »
Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, sau đó phản ứng thần tốc vỗ vỗ vai Du Khinh Trần, khen ngợi nói : « Anh thế nhưng có bạn trai ?! sao lại không nói cho em biết ? »
Du Khinh Trần thản nhiên nói : « Em không biết ? »
Thiều Nhiễm còn đang miễn cưỡng cười : « Em, em sao mà biết được ? »
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi : « Em cũng không soi gương xem ? »
« Khụ khụ ! » Thiều Nhiễm khụ khụ liên tục, nhanh chóng giả vờ tỉnh ngộ, « Đúng rồi, em nhớ ra rồi, hình như gặp qua một lần ! »
Lão hồ ly nghe như lọt trong sương mù, không biết con người này sao lại phản ứng kỳ quái như vậy.
Thiều Nhiễm đối với loại hiệu quả này rất vừa lòng, gật gật đầu với lão hồ ly, vẻ mặt cầu xin kéo Du Khinh Trần tới một góc : « Anh cố ý phải không ? »
Du Khinh Trần ôm thắt lưng con người này : « Vì sao lại không thừa nhận ? »
Vẻ mặt Thiều Nhiễm bi phẫn : « Bởi vì nàng có thành kiến với em. »
Du Khinh Trần có hứng trí nhìn người này : « Là như thế nào ? »
« Anh nói xem ? » vẻ mặt Thiều Nhiễm cầu xin, « Vừa rồi nghe giọng nói của nàng, nàng đối với bạn trai của anh có ấn tượng không tốt ! anh hãy nghe em nói, người nhà anh có ý kiến với em, cho nên hãy khoan để em lộ diện đã…. »
Du Khinh Trần cúi người xuống, hôn lên cái miệng đang lải nhải.
Thiều Nhiễm bị dọa không nói nên lời, nhanh chóng liếc mắt tới phòng khách, không phát hiện dị thường mới nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc trừng mắt nhìn người này : « Tạm thời không được hôn. »
Du Khinh Trần ôm thắt lưng con người này, đem con người này đặt lên tường : « Sợ. »
« Em đây là mưu lược, » vẻ mặt Thiều Nhiễm ngưng trọng, « Chúng ta tiến hành theo chất lượng, trước để nàng có ấn tượng tốt với em, sau đó từ từ dẫn đường cho nàng, để cho nàng tự mình phát hiện bạn trai của con trai mình, thêm vào những ấn tượng tốt kia, kết quả cũng không phải rất thảm. »
Du Khinh Trần : « Chúng ta trực tiếp nói với nàng đã gạo nấu thành cơm rồi không phải tốt sao ? »
« Nghĩ cũng đừng nghĩ, » Thiều Nhiễm hung hăng gõ đầu người này, nổi giận đùng đùng nói, « Anh nấu cái gì mà nấu ! quên đi ! »
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT