Tiêu Nham thông báo cho điều khiển viên: "Vứt bỏ toàn bộ sát thủ đi!"
"Thiếu ta, có người nào nói cho cậu biết, hiện tại ngữ khí nói chuyện của cậu càng ngày càng giống Đại tá Burton hay không vậy."
Thanh âm Herb Ritts thông qua hệ thống truyền đến, Tiêu Nham ngẩn người, trừng Lauren: "Điều khiển viên là ai!"
"Thiếu tá Herb Ritts, còn có Thiếu tá Lạc Hách..." Lauren chưa từng nhìn thấy Tiêu Nham tức giận, sợ đến mức thiếu chứt nữa nói không ra lời.
"Không phải đã nói để cho bọn họ ở lại căn cứ hay sao! Nếu bọn họ xảy ra bất cứ chuyện gì..."
"Đừng trách bọn họ, chẳng ai muốn chiến hữu của mình thì xông pha tiền tuyến, còn mình lại trốn ở nơi an toàn cả." Wynne biết biết nguyên nhân Tiêu Nham tức giận.
"Hiện tại việc cấp bách là truy tìm tung tích của Jane." Casey đeo thiết bị đầu cuối vô tuyến lên, "Jane đã sớm gắn thiết bị theo dõi mini vào tim mình, cho dù Valentine... thật sự dùng đại não của lão để thay thế của Jane, chúng ta vẫn có thể tìm Valentine thông qua định vị của thiết bị theo dõi."
Đối với việc Jane đã bị Sóng Triều bắt đi thậm chí có thể tử vong, mặc dù bất kể ngữ điệu hay biểu tình của Casey đều là thái độ khách quan, nhưng áp lực gắt gao và thống khổ trong lòng cậu, không ai có thể lĩnh hội được.
"Vị trí của Jane hiện tại ở đâu!"
"Sáu trăm thước Anh dưới lòng đất!"
Tiêu Nham dùng thiết bị liên lạc mở bản đồ cấu tạo căn cứ lên, bên dưới mặt băng dày không có bất cứ lối đi nào có thể rời khỏi nơi này, nói cách khác phi hành khí vẫn là công cụ duy nhất để đám sát thủ này rời khỏi căn cứ.
"Bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Liv nhìn về phía Hein.
"Tiêu Nham, lần hành động này là em khởi xướng, em hãy quyết định bước tiếp theo nên tiếp tục như thế nào." Ánh mắt Hein vẫn trầm ổn như núi, không chút dao động chống đỡ toàn bộ thế giới của Tiêu Nham.
Tiêu Nham hít vào một hơi, liên lạc với phòng điều khiển, "Herb Riits, Lạc Hách, bom bi mà tôi bảo các anh chế tạo thế nào rồi?"
"Đương nhiên đã chuẩn bị sẵn." Herb Hitts vô cùng tự tin trả lời.
"Tôi đã gửi cho các anh tọa độ một khu vực của căn cứ này, chúng ta-- cho nổ tung nó! Buộc bọn chúng phải mang Jane rời đi"
"Nhận được, đã sớm muốn làm vậy rồi! Thật đáng tiếc Valentine không có ở bên trong!"
Nói xong, phi hành khí bay vòng lại, kiêu ngạo mà vứt hết toàn bộ đám sát thủ đang bám vào động cơ, một loại đạn đạo được bắn ra, đánh trúng một khu vực được Tiêu Nham chỉ định nằm ở góc Tây Nam của căn cứ, tiếng nổ lớn vang lên, không đến nửa phút, góc Tây Nam của căn cứ hoàn toàn sụp đổ.
"Thật con mẹ nó thích!" Mark hung hăng lau dịch dinh dưỡng trên mặt, "Đi ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy rồi, chưa bao giờ mất mặt như vậy!"
"Thiết bị theo dõi biểu hiện, Jane hiện tại vẫn đang di chuyển." Casey vừa quan sát số liệu vừa trả lời.
Tiêu Nham chỉ đạo Lạc Hách và Herb Ritts tránh đi thông đạo phi hành, sau đó cho nổ tung phần trung tâm của căn cứ.
Mặt băng vẫn đang chấn động, không mất bao lâu, cả tòa căn cứ liền có thể hoàn toàn sụp đổ.
Hơn mười giây sau, một chiếc phi hành khí của Sóng Triều vọt ra, Casey kêu to: "Jane đang ở trên đó!"
Herb Ritts và Lạc Hách đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên có 10 chiếc phi hành khí bay vọt ra từ thông đạo phi hành, chúng nó phát động tấn công về phía phi hành khí của bọn họ. Đạn laser vùn vụt bắn tới, Lauren kêu lên sợ hãi, ngay trong nháy mắt đó, phi hành khí của bọn họ bay lên tới tầng may, lại đột ngột hạ xuống, nháy mắt bắn trúng ba chiếc phi hành khí của đối phương. Ngay sau đó lại bay theo hình xoắn ốc, đạn đạo bắn ra, phi hành khí của kẻ địch ầm ầm rơi xuống.
Mark khẩn trương vô cùng túm chặt trang bị an toàn, "Chúng ta sắp rơi rồi saoooo!"
Cậu thật không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Herb Ritts và Lạc Hách cư nhiên có thể nâng cao tính năng của phi hành khi lên hơn 50%, đương nhiên cũng chỉ có tốc độ liên kết đại não như hai người bọn họ mới có thể điều khiển được phi hành khí cao tốc như thế này.
"Lạc Hách! Lạc Hách! Cho nổ tung cả căn cứ này!" Thanh âm Tiêu Nham lạnh lùng nói, muốn toàn diệt đám người nhân bản này, nếu không bọn chúng sẽ cứ cuồn cuộn không ngừng chạy ra mang đến phiền toái.
"Đã sớm muốn làm như vậy!" Herb Ritts cao hứng phấn chấn trả lời.
Phi hành khí lại dạo một vong trên không của căn cứ, vô số đạn đạo được bắn ra, bom bi tựa như sương mù bao phủ căn cứ, trong nháy mắt, mọi thứ Valentine chế tạo đã biến thành đống phế tích.
Casey liên kết tín hiệu theo dõi Jane với phi hành khí, Herb Ritts và Lạc Hách lập tức đuổi theo.
Khi chiếc phi hành khí này lướt qua biển mây, tầng mây vốn dĩ đang lững lờ trôi trong nháy mắt bị kéo thành vô số đường cong.
"Thế này cũng quá nhanh rồi..." Mark không thể thoát khỏi ảo giác bọn họ sẽ rơi tan xác.
Nửa phút sau, khoảng cách phi hành khí đang chở Jane cách bọn họ không đến 500 mét. Bọn sát thủ của Sóng Triều bởi vì bị đám người Tiêu Nham theo dõi mà không thể không thay đổi tuyến đường bay, ý đồ cắt đuôi Tiêu Nham, nhưng tốc độ bay của bọn chúng chênh lệch quá lớn với phi hành khí của Tiêu Nham, cho dù bọn chúng cố y lẩn tránh như thế này, Herb Ritts và Lạc Hách đều có thể sóng vai mà bay tới như thể đang cười nhạo bọn chúng, thậm chí còn bảo trì khoảng cách năm mét.
Mỗi một lần Sóng Triều công kích, Herb Ritts và Lạc Hách đều có thể thoải mái né tránh, nhưng tình hình như vậy cũng khiến người ta mất kiên nhẫn.
"Nếu chúng ta vẫn luôn đuổi theo phía sau bọn chúng, bọn chúng sẽ không từ bỏ việc cắt đuôi chúng ta hay sao? Như vậy đến lúc nào chúng ta mới có thể tìm được Valentine?" Wynne nhíu mày.
"Bọn chúng muốn đi đây vậy? Bay một vòng địa cầu sao?" Wynne nghiêng mặt sang, nhìn màu xanh không ngừng lặp lại bên dưới, bắt đầu thấy lo lắng.
Lauren bỗng nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi: "Mau nhìn kìa! Mau nhìn!"
Tiêu Nham nhìn theo phương hướng ngón tay Lauren đang chỉ, nhìn thấy trên mặt biển cách đó khoảng 1000 mét, tựa hồ có một vật thể như một con thuyền thật lớn đang trôi nổi.
Tiêu Nham đóng hệ thống hỏa lực, phi hành khí như được nâng cao sỹ khí bay đến khu vực trên không của tàu khu trục. Hein mở cửa cabin chuẩn bị nhảy xuống.
Giọng của Herb Ritts truyền đến: "Này! Tôi không biết câu chuyện này sẽ có kết thúc tốt đẹp hay không! Nhưng mà con tàu khu trục lớn như vậy, có thể chưa cả một chi đội bộ đội đặc chủng đó!"
Casey cũng nâng trang bị an toàn lên, lạnh lùng nói: "Chờ đến khi bộ đội tiếp viện đuổi tới, Jane đã chết!"
"Nghe đây, Herb Ritts, Lạc Hách... Nếu sau khi bộ đội tiếp viện đến, lại không nhận được bất cứ tín hiệu nào của tôi, hai anh liền dùng bom bi, cho nổ tung chiếc tàu khu trục này!"
"Ê! Tiêu Nham cậu trở lại cho tôi! Tiêu Nham!"
Herb Ritts muốn đóng cửa cabin nhốt Tiêu Nham lại, nhưng cậu đã thả người nhảy xuống.
Tiêu Nham theo hệ thống hỏa lực đi đến tiếp điểm của hệ thống, chẳng qua khi cậu mở cửa khoang thuyền ra, liền có vô số sát thủ vọt ra.
Tiêu Nham phát sơ đồ kết cấu của tàu khu trục cho mọi người xem, chiếc chiến hạm này bên ngoài thoạt nhìn không khác gì các quân hạm phổ thông từ 200 năm trước, nhưng bên trong lại phức tạp rắc rối, quả thật chính là một tòa thành lũy trên biển.
"Chúng ta tiến vào từ tiếp điểm này, phải đóng cửa thông đạo, ngăn cản toàn bộ sát thủ tiến vào! Ngăn chặn toàn bộ bọn chúng! Cho dù sát thủ tìm được chúng ta, ít nhất cũng là số lượng mà chúng ta có thể ứng phó được!"
Casey trở nên lo lắng, "Như vậy đồng nghĩa với việc cậu phải luôn khống chế cho bằng được tiếp điểm, Valentine sẽ không để cậu được như ý đâu! Gã thậm chí sẽ giết chết tư duy của cậu!"
"Bọn họ đều có cùng bộ dạng! Tôi làm sao phân biệt cho được!" Mark vừa ủy khuất trả lời, vừa ngăn cản công kích của sát thủ.
"Casey có cõng thiết bị đầu cuối!" Liv giết đến bên cạnh Mark, cùng anh ta phối hợp.
Hein vẫn sắc bén như trước, mỗi một lần vung đao đều không chừa đường sống, cán đao vừa lui đã đập nát đầu sát thủ, không chút do dự xoay người, lại đâm vào cổ họng một tên sát thủ khác.
Tiêu Nham bị ba tên sát thủ vây công, trong không gian nhỏ hẹp này Tiêu Nham tránh né có chút cố hết sức, cậu dùng khuỷu tay đè một tên sát thủ ép sát vào tường, giữ chặt bả vai gã lại đột nhiên xoay người lại, đẩy gã về hướng một tên sát thủ khác, ngay sau đó nhanh chóng lao đến, chém đứt đầu gã.
Khi Tiêu Nham nhảy lên chém về phía tên sát thủ khác, đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên, khẩu hình khi phát âm tựa hồ đang nói "Tiêu Nham".
Chỉ trong khoảnh khắc do dự, đối phương đột nhiên vung lưỡi đao sắc bén đâm về phía ngực Tiêu Nham, một thân ảnh mãnh liệt đẩy Tiêu Nham một cái, lúc cậu rơi xuống cánh tay trái bị đập mạnh đến gãy xương, đau đớn ập tới, khi cậu nâng mắt lên nhìn, Hein đã che ở trước mặt cậu, chém đầu tên sát thủ kia xuống.