/61/.

Trong nháy mắt khi khoang điều khiển mở ra, phi hành khí chợt nghiêng sang một bên, Hein bám chặt lấy một bên cửa, một tay khác ôm chặt Tiêu Nham, hai người gần như bị kéo thành một góc 90 độ.

"Liv —— Ổn định phương hướng!"

Vừa lúc đó, một phi hành khí khác rơi xuống vỡ nát thành từng mảnh, vài khoang thuyền an toàn vùn vụt bắn ra.

Tiêu Nham ý thức được tình huống càng nguy cấp hơn gấp trăm lần so với mình tưởng tượng. Bọn họ đối mặt, không chỉ có tổ chức Sóng Triều tập kích, còn bao gồm việc bọn họ xâm lấn đại não của các điều khiển viên. Điều khiển viên Towler cùng điều khiển phi hành khí với Liv hiện tại đã rủ đầu, không có chút phản ứng, mà một mình điều khiển tạo thành áp lực cực lớn cho Liv, khoảng cách giữa phi hành khí của bọn họ và mặt đất càng ngày càng gần, mà phía trước là núi non trùng điệp, một khi rơi xuống, hậu quả thiết nghĩ đã thấy không chịu nổi!

Phi hành khí gian nan khôi phục góc độ bay, nhưng Liv không kiên trì được bao lâu. Hein nắm chặt thời gian mang theo Tiêu Nham tiến vào khoang điều khiển. Bọn họ tháo thiết bị liên kết của Towler xuống, Hein thay thế vị trí cậu ta, phi hành khí nháy mắt khôi phục độ cao, từ trên đỉnh núi hiểm hiểm bay xẹt qa.

Lúc này, phi hành khí mà Đại tá Luther đang ngồi cũng gấp rút giảm độ cao, điều khiển viên của bọn họ cũng bị Sóng Triều công kích.

Đại tá Luther nhắm chặt hai mắt, một đường đầy mạo hiểm này, trong lòng ông thầm cảm thán, không ngờ cuộc đời ông cho dù có rời khỏi căn cứ Nam cực, đến cuối cùng cũng không thể thuận lợi trở về Shire!

"Đại tá! Xin ngài chuẩn bị tiến vào khoang thuyền an toàn!"

Ngay tại khi phi hành khí của họ va vào một đỉnh nham thạch, tiếng nổ mạnh truyền đến, Đại tá Luther và các nghiên cứu viên khác trong cabin lập tức bị đẩy ra ngoài.

Tiêu Nham thấy một màn này, trái tim co rút, "Đại tá Luther——"

"Chỉ cần chúng ta thoát khỏi vòng vây! Sẽ có cơ hội tìm được bọn họ." Hein thong dong như trước.

Xem ra "Chặn giả" của tổ chức Sóng Triều thực lực cực cao, liên tục đắc thủ, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ rất có thể toàn quân bị diệt.

"Tieu Nham! Cậu thay thế Liv! Liên kết tất cả phi hành khí bên ta!"

Hein quyết đoán hạ mệnh lệnh.

"Sếp! Việc này quá nguy hiểm! Nếu Tiêu Nham cũng bị bọn họ xâm lấn đại não, như vậy nghiên cứu về virus Gomet..."

"Không ai có thể xâm lấn đại não cậu ấy, bởi vì có tôi ở đây."

Một câu nói kia, chắc chắn đến tựa như chân lý!

Tiêu Nham đẩy Liv đang do dự ra, nếu còn lãng phí thời gian, bọn họ sẽ mất đi càng nhiều chiến hữu.

Trong khoảnh khắc đại não của cậu và Hein liên kết nhau, dứt khoát lần lượt khống chế động cơ trái phải, độ ăn ý của bọn họ quả thực tựa như là cùng một đại não. Tiêu Nham có thể tinh tường cảm nhận được tư duy kiên cường dẻo dai của Hein.

Cùng liên kết đại não với một người khác, đối với Tiêu Nham mà nói là một loại thể nghiệm hoàn toàn khác. Không cần ngôn ngữ, Tiêu Nham có thể trong chớp mắt lý giải tất cả ý tưởng của Hein, mà tốc độ tư duy của Hein cũng cùng chạy song song với cậu.

Bọn họ đạt chung một nhận thức, chính là thống nhất sách lược tiến công và phòng thủ, cùng nhau ngăn địch.

Tuy duy của Tiêu Nham nhanh chóng khuếch trương ra phía ngoài, tập trung lên toàn bộ phi hành khí bên ta, nâng cao tầm bay lên, tránh né đồi núi bên dưới. Chỉ trong vài giây đồng hồ, phi hành khí đã hợp thành đội ngũ, chống đỡ truy kích của tổ chức Sóng Triều. Tiêu Nham dưới sự chỉ dẫn của Hein, phóng đạn truy tung về phía phi hành khí của Sóng Triều, lập tức đã có hai phi hành khí của địch nhân bị trúng đạn rơi tan xác.

Quả nhiên, Sóng Triều lập tức có ý đồ công kích đại não Tiêu Nham, cậu bị ảnh hưởng, toàn bộ quỹ đạo của đội ngũ phi hành khí trở nên hỗn loạn. Tiêu Nham cảm nhận được, liên kết của mình và các phi hành khí khác bị quấy nhiễu và ngăn chặn, đối phương thậm chí còn nghịch hướng mà tiến vào bên ngoài vòng tư duy của Tiêu Nham, công kích dồn dập muốn đâm thủng tường phòng hồ của cậu, tiến vào tầng tư duy đối lưu bên trong.

Nhưng ngay lúc này, tất cả lực lướng tấn công vào đại não Tiêu Nham đều bị hút ra ngoài, vòng tư duy bên ngoài của cậu được một cỗ lực lượng cường đại bao phủ, ngăn cách toàn bộ quấy nhiễu.

Là Hein!

Tiêu Nham hít vào một hơi thật sâu, cậu biết mình không cần lo lắng bất cứ tổn thương nào, việc duy nhất cậu cần phải làm chính là tận tình bay lượn.

Thoát ly toàn bộ trói buộc tựa như một cánh bướm phá kén mà ra, Tiêu Nham khống chế phi hành khí quả thật tựa như đang biểu diễn ảo thuật, Mark ngồi trong cabin túm chặt trang bị an toàn lớn tiếng mắng: "Mẹ nó —— Đây là muốn ông nôn ra luôn hay sao!"

Địch nhân tập trung vào Tiêu Nham, bắn đạn truy tung ra, Tiêu Nham cực kỳ kỹ xảo mà điều khiển mấy phi hành khí, chẳng những ngăn chặn được đạn đạo công kích của quân địch, thậm chí còn đánh rơi một phi hành khí của họ.

Hai người phối hợp đến lô hỏa thuần thành, thậm chí biến thành Tiêu Nham phụ trách quỹ đạo bay, còn Hein thao túng hệ thống hỏa lực, không cần bất cứ trao đổi gì, Tiêu Nham đều biết phải bay như thế nào để có thể khiến cho tất cả phi hành khí hợp thành đội ngũ, mà mỗi một lần Hein bắn ra thoạt hình như chỉ mành treo chuông, kỳ thật lại vô cùng tinh chuẩn.

Trong vòng không đến một phút đồng hồ, liên tiếp 3 phi hành khí của quân địch đã bị bọn họ bắn rơi.

Liv nhìn một mảnh lửa đỏ bừng lên ngoài cửa sổ, không khí bởi vì nhiệt năng bùng nổ mà chấn động, cô không khỏi phát ra cảm than, "Còn có ai có thể chiến thắng hai người bọn họ sao?"

Tiêu Nham tránh đi toàn bộ mảnh vỡ văng ra khi phi hành khí nổ tung, sắc bén bay xuyên qua trong lửa đạn của quân địch, tàn quần còn thừa của đối phương tập trung toàn bộ hỏa lực triển khai tiến công về phía Tiêu Nham, mà Tiêu Nham tài tình tiến hành bao vây đối bọn họ, Hein nắm chặt tất cả thời cơ khai hỏa, bức bọn chúng đến tuyệt cảnh. Một phi hành khí của địch dưới tình thế bối rối cư nhiên tự mình đâm vào núi đá.

Quân địch đại loạn trận tuyến, Tiêu Nham trước đó còn bị vây trong hoàn cảnh bất lợi, nay lại gần như làm càn mà bắt đầu đánh trả, phi hành khí vẽ trên bầu trời một đường cong kiêu ngạo, bay tựa như thách thức, cũng không quá lâu, 3 phi hành khí còn lại của quân địch liền chật vật mà rút lui.

Tiêu Nham và Hein lại không cho bọn họ cơ hội rời đi, mấy phát đạn bắn ra khiến bọn họ trở thành những điểm hỏa hoa trên bầu trời.

Tất cả bộ đội đặc chủng và nhóm nghiên cứu viên may mắn sống sót chứng kiến hết thảy, đưa mắt nhìn khắp Shire, chỉ sợ cũng không tìm được ai có thể phối hợp hoàn mỹ đến như thế, tiến công phòng thủ chặt chẽ thiên y vô phùng.

Tình huống tìm được đường sống trong chỗ chết như thế này, cả đời có lẽ chỉ có thể trải qua một lần, lại càng không cần nói đến, bọn họ lại nghịch tập mãnh mẽ quyết đoán như vậy!

Hein và Tiêu Nham chậm rãi thoát ly liên kết với các phi hành khí khác, việc hiện tại bọn họ cần phải làm là định vị khoang thuyền an toàn, đặc biệt là nơi rơi xuống của Đại tá Luther, ông ấy lúc nào cũng mang theo mẫu nghiên cứu của virus Gomet, đối với Sóng Triều mà nói quả thật chính là một khối thịt béo.

"Sếp! Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần huy động toàn bộ đi tìm Đại tá Luther không?" Liv có chút sầu lo đối với cục diện hiện tại.

Bọn họ phải đưa các nghiên cứu viên vừa rút lui khỏi căn cứ Nam cực về lại Shire, chậm trễ thời gian càng nhiều, càng có khả năng đụng phải tập kích lần hai của tổ chức Sóng Triều. Nhưng thân phận của Đại tá Luther vô cùng đặc biệt, nếu không thể đưa ông ấy còn sống trở về Shire, nhiệm vụ lần này liền mất đi một nửa ý nghĩa.

Hein hạ lệnh, trừ phi hành khí này của anh, tất cả phi hành khí khác tiếp tục rút lui về Shire.

Liv tháo trang bị an toàn ra, trở lại khoang điều khiển, giờ phút này Tiêu Nham vẫn như cũng thông qua thiết bị đầu cuối liên tiếp với đại não Hein.

"Đại tá, về Tiêu Nham... Có nên để cậu ấy chuyển sang phi hành khí khác về Shire trước hay không, nhiệm vụ tìm kiếm Đại tá Luther không cần Tiêu Nham..."

"Cậu ấy phải cùng một chỗ với chúng ta." Hein lạnh lùng trả lời.

Liv vô cùng lo lắng nhìn về phía Tiêu Nham, cậu bình tĩnh mỉm cười với cô, "Trên đời này, còn có chỗ nào an toàn hơn so với việc ở lại bên cạnh Đại tá Burton hay sao?"

Liv ngẩn người, nhất thời hiểu được dụng ý của Hein. Nếu như nói tổ chức Sóng Triều lần thứ hai tổ chức tập kích, mục tiêu hàng đầu của họ nhất định chính là phi hành khí trở về Shire, bởi vì không ai có thể ngờ được, Tiêu Nham lại không về Shire mà lại tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi tìm Đại tá Luther.

Liv trở lại cabin, trong khoang điều khiển chỉ còn lại Tiêu Nham và Hein.

Towler đã mất đi ý thức được đưa lên một phi hành khí khác, Tiêu Nham hy vọng cậu ta có thể bình an trở lại Shire.

Đây là lần đầu tiên, cậu được chân chính cùng Hein kề vai chiến đấu, đại não cậu vẫn còn đắm chìm trong sự ăn ý trước đó, chưa hồi phục tinh thần. Theo bản năng, cậu vươn tay chạm vào ngón tay Hein đang ngồi bên cạnh. Trong khoảnh khắc da thịt chạm nhau, Tiêu Nham bỗng cảm thấy bản thân vụng về đến cực điểm. Nhưng ngay lúc cậu định thu hồi tay về, Hein lại cầm lấy tay cậu.

Ngón tay Hein chậm rãi đan xen vào kẽ hở giữa các ngón tay Tiêu Nham, vô cùng dùng sức mà siết chặt. Xương ngón tay cậu lập tức trở nên đau đớn, cậu biết kỳ thật Hein căn bản không hề dùng sức, nếu không ngón tay cậu đã bị bóp nát, Tiêu Nham hơi nhíu mày, nhưng lại không muốn tránh đi, cậu khó hiểu lưu luyến cảm giác lực độ Hein mang đến cho mình. Bởi vì đại hão hai người đang thông qua thiết bị đầu cuối mà liên kết với nhau, cho nên đối với cảm giác của đối phương như thế nào cũng càng thêm sắc bén hơn so với bình thường. Có lẽ cảm nhận được Tiêu Nham đau đớn, Hein yên lặng thả lỏng ngón tay mình ra, nhưng anh lại luyến tiếc hoàn toàn buông tay cậu.

Tiêu Nham không chút do dự lần thứ hai nắm chặt tay Hein, lần đầu tiên cậu rõ ràng cảm nhận được, Hein đối đãi với chình mình cẩn thận đến như thế.

Nếu anh đã sợ em bị thương tổn, anh có thể không làm gì cả, hãy để em đến gần anh hơn.

Tựa như một loại ăn ý, bàn tay Tiêu Nham áp trên mu bàn tay của Hein, mà Đại tá luôn lạnh lùng, lúc này mu bàn tay vẫn không nhúc nhích, để Tiêu Nham nắm lấy tay mình.

Hai người rốt cục tiếp cận vị trí khoang thuyền an toàn của Đại tá Luther rơi xuống.

Lúc này, một phi hành khí của quân địch đang dừng lại ngay phía trên khoang thuyền an toàn, có hai tên sát thủ leo dọc theo dây thừng nhảy xuống, bọn họ ý đồ lợi dụng một lại trang bị điện cực để phá hủy chức năng khóa kín của khoang thuyền an toàn. Một khi khoang thuyền an toàn bị mở ra. Tiêu Nham không chút nghi ngờ, đầu của Đại tá Luther sẽ bị chặt ngay lập tức.

Đối phương dĩ nhiên cũng phát hiện Hein và Tiêu Nham đến gần, liền lập tức phóng ra hai quả đạn đạo truy tung. Tiêu Nham và Hein phối hợp nhanh chóng, tiến hành bay theo vòng xoắn ốc, đánh rơi một quả đạn đạo. Nhưng bởi vì trước đó đối chiến với sự truy kích của Sóng Triều tiêu hao quá nhiều, bọn họ chỉ còn lại một quả đạn đạo duy nhất.

Tiêu Nham và Hein rất ăn ý mà ra cùng một quyết định. Trong cabin truyền đến mệnh lệnh của Hein. Tất cả bộ đội đặc chủng trong nháy mắt đó liền mở cửa cabin nhảy ra ngoài, Tiêu Nham và Hein cũng từ vị trí điều khiển nhảy ra, ngay thời điểm phi hành khí của bọn họ bị một quả đạn truy tung bắn trúng, bọn họ cũng phóng ra một quả đạn đạo bắn trúng đối phương. Đối phương không ngờ được Hein và Tiêu Nham có thể khai hỏa lực ngay trước khị bị bắn trúng, căn bản không kịp lẩn tránh, cabin và một bên động cơ bị phá hủy nghiêm trọng, rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.

Trong lúc nhảy ra ngoài không trung, Tiêu Nham có một nháy mắt bị thất thần, ngay lập tức một thân ảnh từ nơi không xa lướt đến, mãnh liệt ôm lấy Tiêu Nham đang hoàn toàn mất đi cân bằng chơi vơi giữa không trung.

Hein rút súng tiêm của Tiêu Nham ra, ngay trước khi rơi xuống đất liền tiêm thuốc vào trong cơ thể Tiêu Nham, X-2 lập tức phát huy hiệu lực.

Cho dù khi Hein mang theo Tiêu Nham rơi xuống đất đã hoàn toàn mất đi cân bằng, nhưng Hein lại mạnh mẽ xoay người lại đỡ dưới người cậu, âm thanh ma xát với mặt đất vang lên, Tiêu Nham nặng nề đè trên người Hein, Hein dùng hai chân đạp trên mặt đất hòng giảm bớt tốc độ trượt của hai người, bọn họ rốt cục cũng dừng lại.

Chế phục tác chiến giảm bớt ma xát với đá vụn trên mặt đất, tuy nhiên vẫn mang đến đau đớn, nhưng Tiêu Nham biết, Hein đã vì cậu mà tiếp nhận gần như toàn bộ thương tổn. Trong khoảnh khắc khi cậu và Hein đối diện nhau, trong ánh mắt của đối phương không hề có chút cảm xúc nào liên quan đến đau đớn, sức lực anh ôm lấy cậu vẫn cực kỳ cường đại, đè ép phế phủ của Tiêu Nham, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Khi Hein buông tay ra, Tiêu Nham nhanh chóng đứng lên. Cậu lại một lần nữa được Hein cứu.

"Trở về Shire, cậu cần tiến hành huấn luyện trượt khi rơi từ không trung xuống."

Đây là tổng kết của Hein đối với mọi chuyện.

Rõ ràng bản thân đã được tiêm X-2, Hein cơ bản không cần lo lắng khi cậu rơi xuống đất sẽ bị thương tổn, nhưng mà người này vẫn là...

"Theo kịp tôi!"

Hein quay người chạy đi, Tiêu Nham hiểu, bọn họ không thể tiếp tục lãng phí thời gian, một khi người của Sóng Tiều mở được khoang thuyền an toàn của Luther, hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Tiêu Nham chưa bao giờ chạy nhanh đến như thế, gió phần phật lướt qua tai cậu, trước mắt là mái tóc bị thổi tung cùng với đường cong sống lưng giàu có sức dãn khi chạy ở tốc độ cao nhất của Hein.

Khoang thuyền an toàn gần ngay trước mắt, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, cửa khoang thuyền văng ra, sát thủ của Sóng Triều giơ đao lên, chuẩn bị chặt đầu của Đại tá Luther.

Mà lúc này, Đại tá Luther đang đặt súng ngay dưới cằm của mình, chỉ cần bóp cò, đầu của ông sẽ hoàn toàn bị bắn nổ tung! Ngón tay ông lại không chút nào run rẩy, ánh mắt ông nhìn chằm chằm tên sát thủ, hoàn toàn thấy chết không sờn.

Ông ở căn cứ Nam cực làm nghiên cứu 15 năm, tất cả đều là vì Shire. Đối với ông mà nói, nếu như đại não của mình bị Sóng Triều lấy đi, vậy 15 năm nghiên cứu này hoàn toàn không có ý nghĩa.

Lưỡi đao của sát thủ phản xạ ánh nắng, hàn ý lạnh lẽo trong mắt Luther càng lan tràn. Bỗng dung, trong không khí một đạo đường cong màu bạc lướt qua, cánh tay của sát thủ bị chém đứt, chất lỏng đỏ tươi văng ra bốn phía. Mà phía sau tên sát thủ, lưỡi đao của Hein đã chạm vào cổ gã, lưu loát cứt đứt, không cho đối phương chút xíu thời gian do dự nào.

Khi Luther đang kinh ngạc, một tên sát thủ khác đã vòng qua bên kia người của Luther, ngón tay đối phương chạm vào sau gáy ông. Ngón tay ông vẫn nhu cũ đặt trên cò súng, mà Hein lại đang bị ba tên sát thủ ngăn trở. Cho dù Hein là truyền kỳ trong bộ đội đặc chủng, và Luther tin tưởng, cho dù Hein chỉ có thể mang theo đại não của mình trở về Shire, cũng đã có thể hoàn thành tâm nguyện được trở về nhà của ông, nhưng... ông vẫn như cũ không dám mạo hiểm! Ngay khi Luther chuẩn bị bóp cò, có người đột nhiên dịch chuyển nòng súng của ông, một tay khác tóm lấy cổ tay tên sát thủ dùng sức bóp, chỉ nghe "răn rắc" một tiếng, xương cổ tay đối phương đã bị bóp nát. Chớp mắt sau đó, Luther đã bị kéo ra phía sau người kia. Trên lưng đối phương còn đeo thiết bị đầu cuối chuyên dụng của kỹ thuật binh.

"Đại tá Luther, súng của ông hẳn nên nhắm vào quân địch, mà không phải mình."

"Thiếu úy Tiêu Nham?" Luther ngây ngẩn cả người, năng lực hành động của đối phương vừa rồi, hoàn toàn không giống kỹ thuật binh.

Tiêu Nham lưu loát rút chủy thủ ở bên hông ra, cản lưỡi đao của tên sát thủ, ngay sau đó lợi dụng tốc độ thân thể, chân trái chuẩn xác chuyển sang bên chân phải của gã, đầu gối thoáng khuỵu xuống lập tức mãnh liệt thúc về phía đối phương, ngay khi gã mất thăng bằng, chủy thủ của Tiêu Nham chuẩn xác đâm vào bên dưới xương đòn vai của gã, lợi dụng lúc vết thương chưa kịp khép lại, Tiêu Nham lại trở tay đoạt lấy lưỡi đao của gã. Hết tảy chuyện này hoàn thành trong vòng không đến một giây, tinh chuẩn, tàn nhẫn, không chút do dự.

Luther thậm chí không kịp phản ứng, Tiêu Nham rốt cục đã làm gì.

Tên sát thủ hiển nhiên cũng không ngờ rằng Tiêu Nham thậm chí có được thân thủ nhanh nhẹn như thế, gã lui về phía sau hai bước, mà Tiêu Nham cũng lui về phía sau hai bước. Động tác này của cậu khiến tên sát thủ kinh ngạc, rõ ràng cậu đang chiếm hết ưu thế, vì sao lại lùi bước?

Mà trên môi Tiêu Nham lại hiện lên ý cười, bởi vì đây là khoảng cách an toàn giữa cậu và quân địch. Lúc tên sát thủ rút chủy thủ đang đâm trên vai mình ra, Tiêu Nham quyết đoán rút súng bên hông ra, viên đạn vọt khỏi nòng súng, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, trong không khí thậm chí có thể nghe được tiếng vang khi nước bị ngưng kết. Tên sát thủ dĩ nhiên tránh được viên đạn, nhưng lại không kịp rời khỏi phạm vi tác dụng của đạn đông lạnh, nửa người của gã đã hoàn toàn bị đông lại.

"Súng... Súng đông lạnh..." Đại tá Luther ngẩn người, ông chưa hề nghe nói đến tin tức, súng đông lạnh đã được nghiên cứu chế tạo thành công, hơn nữa còn đưa vào chiến đấu.

Mà cùng lúc đó, Hein nhảy lên, thân thể vẽ thành một đạo đường cong trên không trung, trong tay là một khẩu súng đông lạnh lắp ráp được thiết kế như súng bắn tỉa, nòng súng hướng xuống đất, lực phản chấn của viên đạn khi rời khỏi nòng súng đẩy anh lên chỗ cao hơn, bởi vì mục tiêu của viên đạn hướng xuống, mà ba tên sát thủ thì theo sát phía sau Hein, cho nên không ngờ rằng trong khoảnh khắc viên đạn vỡ ra, thân thể bọn họ lập tức bọ nhiệt độ thấp đông lạnh, mà Hein lại vững vàng đáp xuống đất ở xa xa.

Tiêu Nham thở ra một hơi, vừa rồi Hein thật sự quá mạo hiểm! Lỡ như cây súng đông lạnh kia xuất hiện bất cứ vấn đề gì, nói không chừng anh cũng sẽ tự đông lạnh bản thân!

Lúc này, cả đám Liv và Mark cũng đã tìm đến nơi. Thấy ba người bọn họ bình an vô sự, Liv thật dài thở ra một hơi.

"Thiếu úy Tiếu Nham, cậu tự tiêm virus X cho mình sao?" Luther lúc này mới hồi phục tinh thần, đối với thân thủ của Tiêu Nham ông chỉ có một giải thích.

Tiêu Nham đang muốn trả lời, Hein lại lạnh lùng mở miệng nói: "Là thuốc mới nhất do viện khoa học trung ương nghiên cứu chế tạo ra, chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian nhất định, sau đó sẽ bị nhân thể thay thế."

"À... Là như vậy sao... Đây là tiến triển mang tính cách mạng, có thể vận dụng để hoàn thiện nghiên cứu virus X đó!" Đại tá Luther lộ vẻ hưng phấn, một bộ biểu tình nhịn không được muốn thảo luận với nhóm đồng nghiệp.

Nhưng mặc dù như vậy, ánh mắt Đại tá Luther nhìn Tiêu Nham càng thêm ý vị sâu xa, bởi vì bất cứ loại thuốc nào, cũng không thể khiến cho thân thủ của Tiêu Nham tự động trở nên lưu loát như thế, mỗi một động tác cậu chế phục tên sát thủ vừa rồi đều không khác gì bộ đội đặc chủng.

Vị Thiếu úy trẻ tuổi này, không chỉ có tốc độ đại não vượt qua người thường, mà ngay cả thân thủ cũng cao như thế.

Chẳng qua mới hơn 10 năm chưa trở lại Shire, viện khoa học đã có anh tài lớp lớp xuất hiện rồi!

"Sếp! Chúng ta đã mất đi phi hành khí..." Liv lộ ra biểu tình lo âu, hiện tại chỉ là một phi hành khí của tổ chức Sóng Triều, rất nhanh sẽ có càng nhiều quân địch truy kích mà đến, lại càng không nói hiện tại bọn họ đang ở nơi hoang dã, đã có tang thi bắt đầu tụ tập về hướng bọn họ. Biểu tình chung nó vặn vẹo dữ tợn, dục vọng giết chóc và đói khát con mồi trong mắt chúng nó khiến Luther theo bản năng lui về phía sau hai bước. Ông đã 15 năm chưa từng thấy qua tang thi, nhìn vẻ ngoài, tang thi còn đáng sợ hơn nhiều so với sát thủ của Sóng Triều.

Mà Tiêu Nham ở bên cạnh ông lại bình tĩnh hơn nhiều.

"Tiêu Nham." Hein chỉ là thản nhiên gọi tên Tiêu Nham.

Tiêu Nham gỡ đầu cuối vô tuyến xuống, xác định vị trí của bọn họ hiện tại, đồng thời gửi thư cầu cứu.

"Tôi đã liên hệ Đại tá Trầm Băng ở căn cứ số 2, phi hành khí của ông ấy sẽ đến trong vòng 10 phút tới!"

Mọi người trận địa sẵn sàng đón chờ quân địch, trong vòng 10 phút này giải quyết toàn bộ tang thi đến gần, đối với tiểu đội của Hein mà nói không phải việc khó khăn gì.

"Bảo vệ tốt Đại tá Luther." Đây là mệnh lệnh của Hein.

X-2 từ từ mất đi hiệu lực, thân thể Tiêu Nham dần trở nên mệt mỏi buồn ngủ.

Thanh âm lạnh như băng của Hein vang lên bên tai Tiêu Nham: "Nhịn xuống, Thiếu úy. 10 phút sau tôi cam đoan cho cậu ngủ một giấc thật ngon."

Tiêu Nham lập tức giữ vững tinh thần.

Giữa hoang dã, số lượng tang thi cũng không nhiều như trong thành thị, nhưng tình huống mấy chục tang thi vọt tứi cùng lúc cũng khiến cho Đại tá Luther khẩn trương đến đầu ngón tay phát run, ông nắm chặt khẩu súng trong tay mình.

Tiêu Nham hít một hơi, nhắc nhở: "Đại tá Luther, súng của ông sử dụng đạn truy tung, công năng định vị sinh vật của nó đối với tang thi không có tác dụng."

Bả vai Luther run rẩy, Tiêu Nham đưa súng đông lạnh của mình đến trước mặt đối phương, "Sử dụng cẩn thận, cũng đừng đông lạnh luôn người của chúng ta."

"Vậy cậu thì sao?" Luther lo lắng hỏi.

"Tôi... Dùng cái này là được." Tiêu Nha, dùng mủi chân hất lưỡi đao của tên sát thủ nằm trên mặt đất lên, chụp lấy.

Tang thi càng ngày càng gần, Luther tuy rằng là lần đầu tiên sử dụng súng đông lạnh, nhưng sức quan sát và trí nhớ của ông đều vô cùng kinh người, ông dựa vào cách Tiêu Nham sử dụng lần trước và phạm vi uy lực của súng động lạnh, ngay khi tang thi tiến vào tầm bắn dự kiến liền quyết đoán nổ súng, viên đạn xuyên thấu qua ngực của một tang thi rồi bùng nổ, uy lực của nó khiến cho năm, sáu tang thi gần đó hoàn toàn bị đông lại. Cảm giác tự tay sử dụng vũ khí này vượt xa tưởng tượng của Luther, cây súng này lực phản chấn rất nhỏ, viên đạn bắn ra khỏi nòng tốc độ cực nhanh, độ chính xác cũng tương đối cao, đã được trải qua nhiều lần điều chỉnh, hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn tác chiến cấp cao.

Luther tựa như tìm được cảm giác, ngay sau đó bắn liên tiếp hai phát, tang thi lao đến bị đóng thành tường băng, che ở trước mặt bọn họ. Tang thi không có năng lực chịu đựng nhiệt độ thấp, đám tang thi khác vòng qua tường băng, từ một hướng khác đánh úp lại. Luther không tiếp tục nổ sung, ông biết nguyên liệu chế tạo một viên đạn đông lạnh có bao nhiêu khan hiếm.

Chẳng qua chỉ một giây, Hein đã nâng đao lên, thân hình lướt qua, đầu của hơn 10 tang thi đã bị chém rụng, những bộ đội đặc chủng khác cũng triển khai thân thủ, trước khi phi hành khí của Đại tá Trầm Băng đến đây, bọn họ xem ra sẽ vô cùng bận rộn.

Tiêu Nham vẫn đứng bên cạnh Luther, nhóm bộ đội đặc chủng khác dốc hết toàn lực, không cho bất cứ tang thi nào tiếp cận Luther và Tiêu Nham.

Hai tang thi vốn đã trở thành cá trong lưới đột nhiên vọt về phía Tiêu Nham và Luther. Ánh mắt Hein liết qua Tiêu Nham, Luther cho rằng anh sẽ chạy đến, nhưng không ngờ Hein vẫn như cũ càn quét những tang thi khác.

Một tang thi há to cái miệng rộng cắn về phía bả vai của Luther, Tiêu Nham một phen đẩy ông ra, rồi nhấc chân, bàn tay kìm sau cổ tang thi, hung hăng đè nó xuống dưới đầu gối của mình, tiếng vang khi xương cốt vỡ vụn khiến bả vai Luther run lên. Con tang thi này tựa như rối gỗ mất đi dây điều khiển ngã xuống một bên. Mà một tang thi khác đã vọt ra phía sau Tiêu Nham.

"Cẩn thận!" Luther sợ hãi kêu.

Tiêu Nham nâng tay lên, khuỷu tay đánh về phía sau, đặt ngay dưới cằm tang thi, ngay sau đó xoay người lại, vòng ra phía sau tang thi, lưu loát mà bẻ gãy đầu nó.

Luther ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, nếu như nói tiêm X-2 vào, hành động của Tiêu Nham quá mức nhanh chóng khiến cho ông không kịp nhìn kỹ, nhưng công kích liền lạc vừa rồi, ông không thể không thừa nhận, không phải bất cứ kỹ thuật binh nào sau khi tăng cường thể năng đều có thể đạt được trình độ của Tiêu Nham.

Rốt cục, phi hành khí của Trầm Băng cũng đến.

Tiêu Nham nhìn thoáng qua thiết bị liên lạc trêncổ tay, chỉ dùng 8 phút, viện quân đã đến trước thời gian, không thể không nói,lần này hiệu suất của Trầm băng cao hơn Tiêu Nham đoán trước nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play