*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Yên Vân Thần sắc An Tranh căng thẳng, chần chần chờ chờ ngồi trên lưng con ngựa trắng, e sợ không dám xuống dưới. Thấy sắc mặt Vân Liệt trở nên âm trầm, trong lòng hắn run lên, vội vã xuống ngựa.
Hắn vô cùng thấp thỏm, đến nay vẫn còn nhớ tiểu thiếu gia ở An Quốc phủ bị Vân Liệt thu thập ra sao, ba tháng không thể xuống giường thế nào.
Hắn gãi gãi đầu, cẩn thận từng li từng tí một liếc nhìn Vân Liệt, nhỏ giọng thương lượng, "Tháng sau tam muội muội ta phải xuất giá, ta còn phải cõng nàng xuất môn." Nói tới nói lui bất quá là cầu hắn hạ thủ lưu tình mà thôi, đến cuối cùng còn lập một lời thề độc ác.
Sắc mặt Vân Liệt bất biến, hắn đã gặp qua không ít công tử bột, nói còn hay hơn xướng, lần sau lại đâu vào đấy, nếu không cho hắn một trận giáo huấn, chắc chắn sẽ không nhớ đời.
An Tranh ai thán một tiếng, ngoan ngoãn giao roi ngựa cho Vân Liệt.
Vân Liệt liếc mắt nhìn roi ngựa, tay động một cái, roi ngựa xoay chuyển trên không trung một vòng, hoàn mỹ rơi vào tay hắn. Hắn híp nhẹ mắt lại, một roi rơi xuống, phía sau lưng An Tranh đã da tróc thịt bong.
Trong nháy mắt, đau rát tập kích toàn thân, đầu choáng mắt hoa, nhất thời không đứng vững, liền trực tiếp quỳ trên mặt đất. Thấy hắn mới như thế đã không chịu được, trên mặt Vân Liệt lộ ra vẻ ghét bỏ.
Cẩn ca nhi trấn an bảo bảo một chút, rồi vén rèm lên đi ra.
Một roi kia của An Tranh đã đánh trực tiếp vào lưng phu xe, không chỉ có quần áo bị đánh rách ra, mà nơi bị roi chạm vào cũng máu me đầm đìa. Lý Cẩn không đành lòng, lấy một khối bạc vụn từ trong lòng ra đưa cho phu xe, "Phía trước cũng có phu xe, ngươi về trước đi, tìm đại phu xem vết thương trên người một chút."
Phu xe cảm kích không thôi.
"Sao lại đi ra?" Thấy y ôm bảo bảo, Vân Liệt ném thẳng roi ngựa cho gã sai vặt phía sau An Tranh, "Bốn roi còn lại sẽ để cho Hầu gia các ngươi tự mình xử lý, buổi tối ta sẽ phái người đi hỏi. Nếu không đem việc này bẩm báo cho Hầu gia, thì vấn đề không chỉ là bốn roi."
An Tranh tuy rằng tính cách nhu nhược, khó có thành tựu, nhưng cha hắn lại là người thẳng thắng cương trực, là vị quan tốt hiếm thấy. Vân Liệt cũng coi như nhận thức nhân phẩm của vị quan mới gặp một lần này.
Vừa nghe qua để phụ thân đánh, cái đầu choáng váng của An Tranh bỗng chốc tỉnh táo không ít, trong lòng hắn không ngừng kêu khổ. Nếu để phụ thân hắn biết được việc này, không biết sẽ trừng trị hắn thế nào nữa, thế nhưng Vân Liệt đánh thực sự quá đau.
Giờ khắc này, trên người hắn đau dữ dội, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt chảy xuống, sợ Vân Liệt lại đánh thêm mấy roi, mình thật sự có thể ném đi nửa cái mạng mất, nên hắn ngoan ngoãn cúi mình chào. Bởi vì trên mặt không ít mồ hôi lạnh, nên trông hắn như một con chim mắc mưa, cả người đáng thương vô cùng.
Trên đường lục tục có người đi qua, có người biết An tiểu công tử, thấy hắn bị người ta đánh thành như vậy, còn lộ ra vẻ đáng thương, thì tràn ngập tò mò với thân phận của Vân Liệt cùng Lý Cẩn. Cũng có người nhận ra Vân Liệt, đôi mắt đột nhiên trợn to, nhìn An Tranh với ánh mắt đầy đồng tình.
Sau khi An Tranh rời đi, Vân Liệt liền trở thành phu xe.
Lý Cẩn cong cong môi, "Ta đánh cho, còn chưa bao giờ đánh xe ngựa đây, ngươi ở một bên chỉ đạo ta."
Vân Liệt, "Không cần hài tử?"
Tiểu tử mặc một bộ y phục mới màu lam nhạt, cả người rất có tinh thần, Lý Cẩn hôn nhóc một cái, cong cong môi, "Ngươi ôm, nó bây giờ không sợ ngươi nữa."
Không sợ là giả, nhưng không bài xích thì là thật. Kỳ thực Lý Cẩn chỉ là muốn cho bọn họ ở chung nhiều hơn mà thôi. Tiểu tử hiện tại cần phải tiếp xúc với người, nếu chỉ dựa vào một mình y, hiệu quả khẳng định sẽ không tốt lắm.
Lý Cẩn đột nhiên nhớ tới Nhiếp Chi Hằng, nếu như có hắn ở đây, khẳng định sẽ rất dễ dàng hòa hợp với hài tử đi? Lý Cẩn cũng không biết, vào lúc này Nhiếp Chi Hằng đang bị người nhà cấm túc.
*
Cười cười nói nói suốt dọc đường đi, rất nhanh đã đến nơi giải trí.
Nơi giải trí được xây ở vùng ngoại thành, cách trường ngựa rất gần. để mua lại mảnh đất này, Trịnh Trạch đã phí không ít công phu. Xung quanh là non xanh, nước biếc, phong cảnh vô cùng u nhã.
Vân Liệt ôm bảo bảo xuống, đỡ Cẩn ca nhi xuống xe ngựa, đi vào nơi giải trí. Đập vào mắt trước hết là một vật cực to tương tự với nhà bạt*, từ bên trong truyền ra tiếng vỗ tay, tiếng reo hò đinh tai nhức óc, rất có sức cuốn hút.
Lý Cẩn có chút kích động, bỗng dưng có ảo giác xuyên qua thời không. Y lôi cánh tay Vân Liệt, cười vô cùng xán lạn, "Đi, mang ngươi đi trải nghiệm khô lâu phòng một chút, khẳng định trước đây ngươi chưa từng thấy."
Bên trong nơi giải trí đầy tiếng người huyên náo, không ít người xếp hàng chờ tiến vào khô lâu phòng.
Vân Liệt nhíu máy, "Khô lâu phòng? Ngươi xác định có thể mang theo hài tử đi cùng chúng ta?"
"Một mình ngươi đi cũng được mà, ta cùng bảo bảo ở ngoài chờ ngươi." Lý Cẩn chớp chớp mắt, cười xấu xa nói, "Không phải ngươi sợ chứ? Muốn ta cùng đi với ngươi?"
Vân Liệt không lên tiếng, không cùng mình đi trải nghiệm sao?
Nhận ra được hắn có chút buồn bực, Lý Cẩn không nhịn được đụng đụng hắn một chút, cười hớn hở, "Đang muốn ta đi cùng ngươi hả?"
Vân Liệt không để ý tới y.
Lý Cẩn bật lên một tràng cười to, trong lòng vui sướng hài lòng, còn gì tốt đẹp hơn là được anh bạn trai ỷ lại chứ?! Tuyệt đối không có! Thời khắc này, Lý Cẩn thật sự có chút hối hận vì đã mang bảo bảo đến đây. Thế giới hai người gì gì đó, ngẫm lại đã thấy đẹp không chịu nổi, bên trong khô lâu phòng, sẽ có ngươi nhân cơ hội chiếm chiếm tiện nghi gì gì đó, tâm tình thiếu nam bỗng chốc tăng mạnh.
Y nhéo nhéo khuôn mặt tiểu tử, lẩm bẩm một câu "tiểu kỳ đà cản mũi".
Lông mi nho nhỏ dài dài run rẩy, trong đôi mắt to chợt lóe một tia hiếu kỳ. Thấy nhóc có thêm một chút phản ứng, Lý Cẩn không nhịn được kích động hôn nhóc một cái, "Bảo bảo cũng thích nơi này? Rất náo nhiệt có đúng không? Một chốc nữa thúc thúc dẫn con đi đoàn xiếc thú, chúng ta xem khỉ con biểu diễn có được không?"
Tự nhiên lại ném Vân Liệt ra sau đầu nữa.
Vân Liệt mím mím môi, quả nhiên hài tử gì gì đó, hắn mãi mãi không thích nổi.
Lý Cẩn dự định mang bảo bảo đi đoàn xiếc thú trước, bỗng ngay lúc này, một tiểu hán tử hướng bọn họ phất phất tay, nét cười trên mặt hết sức kích động, "Lý công tử."
Lần trước Trịnh Trạch đến Túc Nguyên trấn, hắn có đi theo, biết được hôm nay Lý Cẩn tới, hắn đã đứng chờ ở cửa mãi. Hắn vội vã chạy tới, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, "Lý công tử, gia nhà con bảo con đến nghênh tiếp ngài, ngài ấy đang ở phòng bi-a chờ ngài."
Lý Cẩn không thể làm gì khác hơn là đến phòng bi-a trước.
Phòng bi-a ở trong cùng bên phải, tổng cộng có mười gian phòng, bên trong mỗi gian phòng có xếp đặt năm chiếc bàn bi-a. Ngoại trừ năm chiếc bàn bi-a thì trong phòng còn có phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Ngay chính giữa phòng có một bàn vuông bằng gỗ tử đàn, trên bàn còn có chiếc đĩa nhỏ bày một ít điểm tâm trái cây, không món nào không tinh xảo.
Mấy ngày gần đây Trịnh Trạch đều tới nơi này. Lúc này y đang ở một bên xem thê đệ* Đàm Lê đánh bi-a. Đám công tử bột này, cũng không tệ lắm, cũng có mấy người chơi tốt. Sau khi nhìn thấy, tay Lý Cẩn ngứa ngáy, cũng muốn chơi một ván, nhưng nghĩ đến thời gian đã cùng Vân Liệt ước định, y không thể làm gì khác hơn là nhịn lại, "Về nhà rồi chúng ta cũng làm một cái, những khi buồn chán có thể đánh một trận."
*thê đệ = 妻弟: em vợ Trịnh Trạch nhìn thấy Cẩn ca nhi, liền vội vàng nghênh đón.
Nhìn thấy trong ngực Vân Liệt còn ôm một hài tử, đi theo sát bên cạnh Cẩn ca nhi, y hơi sững sờ. Hai năm trước khi Vân Liệt thắng trận trở về, y đã từng may mắn nhìn thấy hắn tại một tửu lâu hai tầng, không nghĩ tới hắn cùng Cẩn ca nhi quen biết, Trịnh Trạch giật mình không thôi.
Y từ chỗ nghỉ đi đến chào hỏi Cẩn ca nhi. Một gã sai vặt bưng nước trà vừa lúc từ bên cạnh họ đi qua, Vân Liệt kéo cánh tay Cẩn ca nhi, bảo hộ y bên người, "Cẩn thận." Động tác thật thân mật, hoàn toàn không giống bằng hữu bình thường.
Nghĩ đến tin tức Cố Tử Ngọc đã viết cho y, y giật mình nhìn chằm chằm Vân Liệt, chẳng lẽ người cùng Cẩn ca nhi định thân lại là hắn?
Đàm Lê đã sớm nghe tỷ phu bảo hôm nay sẽ có quý khách tới, thấy người tới, hắn không nhịn được đưa mắt nhìn. Khi nhìn thấy gương mặt kia của Vân Liệt, Đàm Lê bị doạ đến tim run rẩy.
"Đàm huynh, đến ngươi."
Đàm Lê định thần lại, cúi người xuống, nhắm, đáy lòng hắn rối như tơ vò, cú đánh này không tốt lắm. Thấy thần sắc hắn không tự nhiên, mấy người khác cũng chú ý tới sự tồn tại của Vân Liệt.
"Hắn không phải mất tích sao? Sao lại xuất hiện?"
"Ta nào biết?"
Đám người nhất thời bó tay bó chân.
Lý Cẩn cùng Trịnh Trạch hàn huyên tán gẫu chuyện sinh ý, Đàm Hà đưa bọn họ vào trong đoàn xiếc thú.
Lúc này, một tiểu cô nương đang đứng trên đài vô cùng bình tĩnh, nàng dồn khí đan điền, từ từ vận khí, đột nhiên từ trong miệng phun ra một cột lửa.
Lý Cẩn đứng phía trước, cảm thấy lửa đang phun thẳng về phía họ, sợ hết hồn, tiểu tử cũng sợ ngây người, đôi mắt mở rất to. Lý Cẩn kinh hồn bạt vía vỗ vỗ lưng tiểu tử, đôi mắt sáng lấp lánh, "Nàng chỉ mới vài tuổi? không sợ sao?"
*kinh hồn bạt vía: giật mình, khiếp vía Những người này là do Trịnh Trạch truy tìm từ các nơi đến, mỗi người đều có một tuyệt kỹ, sau khi gom lại, được rất nhiều tiết mục, không ít người yêu thích. Lý Cẩn lần đầu tiên xem biểu diễn phun lửa, lại còn là một tiểu cô nương, nhất thời hưng phấn không thôi, bàn tay vỗ vang bộp bộp, Vân Liệt nhìn mà cảm thấy đau cho y.
Biết rõ bọn họ muốn đơn độc đi dạo, nên Trịnh Trạch không ở cùng họ lâu thêm. Hắn đi rồi, Lý Cẩn liền bồi tiểu tử ở đoàn xiếc thú xem náo nhiệt một lát, rồi giật dây Vân Liệt xông pha khô lâu phòng.
Khi bọn họ đi tới, có hai tiểu công tử tuấn tú từ trong khô lâu phòng lao ra, sắc mặt hai người trắng bệch, một người trong đó không biết đã nhìn thấy cảnh tượng khủng bố gì, mà chạy đến dưới gốc cây bắt đầu nôn như điên. May thay trước khô lâu phòng có gã sai vặt cố ý đặt sẵn thùng gỗ.
Một người khác thấy hắn bị dọa đến ói ra, ngẩn người, ôm bụng cuồng tiếu, "Ha ha ha ha, ngươi không phải luôn lớn mật sao? Lại sợ đến như vậy, còn không bằng tiểu gia ta đây."
*cuồng tiếu = 狂笑: cười như điên Hai người mở ra hình thức cãi nhau.
Lý Cẩn nghe say sưa ngon lành, sau đó đẩy Vân Liệt vào. Mấy phút sau, Vân Liệt đi ra, sắc mặt hắn nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra sợ sệt, Lý Cẩn có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi hắn, "Không đáng sợ chút nào sao?"
Vân Liệt không đành lòng làm y thất vọng, "Rất nhiều người kêu gào thảm thiết, hiệu quả rất tốt."
Vân Liệt chán ghét có người tới gần hắn. Trong khô lâu phòng, khi nhận ra có người áp sát người hắn, hoặc là bị hắn né qua, hoặc là bị hắn tóm lấy vứt sang một bên. Hắn không chỉ không sao, mà trái lại người giả ma phải sợ hắn quá chừng.
*
Bọn họ ở kinh thành mấy ngày.
Một ngày trước khi rời đi, Lý Cẩn vẫn cứ lôi kéo Vân Liệt đi Vân phủ một chút. Không quản trước đây đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được, Vân lão gia tử đối với Vân Liệt là quan tâm thật lòng, mà Vân Liệt đối với ông cũng không phải là không có tình cảm.
Nhìn thấy bọn họ, lão gia tử kích động muốn chết, bỗng chốc, viền mắt có chút ươn ướt.
Thấy ông trăm mối ngổn ngang, đáy lòng Vân Liệt bỗng có cảm giác khó chịu khó giải thích.
Kỳ thực, khi còn bé hắn có tới Vân phủ một lần, đại khái vào khoảng chừng tám tuổi. Trước khi gặp Cẩn ca nhi, hắn đối với thân thế của mình không để ý chút nào, cũng không ngại bị người nhà ném vào trong chùa mà mặc hắn tự sinh tự diệt.
Nhưng sau khi gặp phải Cẩn ca nhi, hắn đột nhiên muốn một cái đáp án. Năm đó, vào ngày tết, thừa dịp nhóm sư phó trong chùa bận rộn, hắn liền trốn ra ngoài một mình, hắn đi cả một ngày, hỏi rất nhiều đường, mới tìm được phủ tướng quân.
Khi hắn đi loanh quanh ngoài cửa, lính gác đã xem hắn là tiểu khất cái, đuổi hắn đi. Lúc đó Vân Liệt đã học võ nghệ được bốn năm, thế là hắn trực tiếp leo tường vào Vân phủ.
Khi ấy người trong phủ đang ăn yến tiệc đêm giao thừa.
Khi hắn muốn nhảy ra ngoài để hỏi rõ ràng, thì lão gia tử đột nhiên cảm khái nói, "Liệt nhi không biết ở trong chùa thế nào rồi."
Thấy bọn họ đột nhiên nhắc đến mình, Vân Liệt không khỏi nín thở. Người phụ thân kia của hắn cả mí mắt cũng không nhấc, trả lời trực tiếp một câu, "Chế đi mới tốt." Giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sắc mặt lão gia tử có chút khó coi, thở dài rồi lại không nói gì nữa.
Kể từ hôm ấy, trong đáy mắt Vân Liệt cũng mất đi sự tồn tại của bọn họ. Dù cho lão gia tử thường xuyên đến thăm hắn, hắn cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, không quản ông đối tốt với mình bao nhiêu. Hắn rõ ràng, trong đáy lòng ông người ông quan tâm nhất vẫn là nhi tử ông, vị người nhà kia của hắn.
Trước đây, khi nhìn thấy gương mặt băng sơn của Vân Liệt, lão gia tử nhất định liền tức giận. Nhưng sau khi phát hiện hắn có bao nhiêu quan tâm đối với Cẩn ca nhi, ông không nhịn được nhiều lần lấy Cẩn ca nhi ra trêu đùa hắn.
Bởi vì có Cẩn ca nhi, nên quan hệ hai người mặc dù không thể nói là thân mật, nhưng lại hiện ra sự hài hòa hiếm thấy. Lão gia tử càng nhìn càng thấy hài lòng về Lý Cẩn, hận không thể khiến cho bọn họ ở luôn tại kinh thành. Hiểu rõ trong nhà Cẩn ca nhi còn có người thân, mà Vân Liệt cũng không muốn ở kinh thành lâu thêm, Vân lão gia tử chỉ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Khi hai người rời khỏi phủ, Vân lão gia tử còn đưa những món đồ vật mà khi còn bé Vân Liệt đã dùng qua cho Cẩn ca nhi, có chủy thủ, có bút lông, từng món từng món, gom cả một rương. Khi nhìn thấy những món đồ này, chính Vân Liệt cũng ngẩn người.
Lý Cẩn luôn mãi nói cảm ơn, cảm thấy thật sự đã tìm được.
Sau khi về đến nhà, Vân Liệt liền vén ống quần của y lên rồi bôi chút thuốc. Vết xanh tím trên đùi đã triệt để biến mất, Lý Cẩn ngạc nhiên không thôi, "Những thuốc này thật thần kỳ."
Mới vừa bôi thuốc xong, trong tiểu viện lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Hết chương 90 – 21/02/2019 _________
*nhà bạt = 蒙古包_________
Yên: Tui thương Vân lão gia tử quá. Người lớn tuổi rất cần con cháu bên cạnh. Phải chi ông ấy bỏ hết tất cả về Trúc Khê thôn sống với sấp nhỏ cho bình yên ha.