Vân Liệt cạy môi Cẩn ca nhi ra, đưa một tay nâng đầu của y, môi lưỡi vội vã đuổi nhau, hai chiếc lưỡi quấn chặt lấy nhau, lần đầu tiên nụ hôn của hắn lại kịch liệt như thế, tình cảm nồng đậm trong lồng ngực không đủ chỗ để lăn lộn. Hắn như người bị đói đến mấy năm, bỗng nhiên gặp được mỹ thực, nhào tới rồi, liền hoàn toàn không nỡ buông tay.

Cẩn ca nhi bị hắn hôn có chút thở không nổi, y còn chưa học được cách lấy hơi thở, không nhịn được đưa tay đẩy hắn một chút, a a kêu lên như một con vật nhỏ. Y say có chút nặng, vừa mệt vừa choáng, hô hấp khó khăn, hoàn toàn không biết làm sao để biểu đạt ý của mình, bởi vì khó chịu, nên đôi mắt to tròn ngậm một tầng sương mù.

Vân Liệt lúc này mới tỉnh táo lại, nhất thời yêu thương không thôi.

Hắn đưa mắt nhìn Cẩn ca nhi, chân thành cúi đầu hôn lên đôi mắt Cẩn ca nhi, ôm y đặt lên giường. Hai người dù sao vẫn chưa thành thân, Vân Liệt không nên ở quá lâu trong phòng y. Kéo chăn mỏng che lại bụng Cẩn ca nhi, lại hôn trán y một cái, rồi mới rời đi.

Cả người Cẩn ca nhi càng mơ hồ, nằm trên giường rồi, càng thêm mệt rã rời, ngáp một cái rồi lại một cái. Dù đã say, nhưng y lại rõ ràng người bên cạnh mình chính là Vân Liệt, vậy nên cả người đặc biệt an tâm. Nhận ra được hắn phải đi, y vội vã đưa tay nắm tay Vân Liệt, nghiêng người ôm lấy cánh tay hắn, không muốn thả người ta đi.

Khi Vân Liệt dìu Cẩn ca nhi vào phòng, Lý Uyển đương nhiên cũng nhìn thất, nàng vẫn thời thời khắc khắc để ý cửa phòng Cẩn ca nhi. Thấy Vân Liệt còn chậm chạp chưa ra, tim nàng đập nhanh hơn.

Mai Chi đang rửa nồi nên cũng không chú ý tới vẻ mặt nàng có gì không đúng.

Sợ bọn họ say rượu gây ra chuyện, Lý Uyển không nhịn được đi tới nhìn một chút.

Nhĩ lực Vân Liệt vẫn luôn tốt, cả những gì nàng đã nói cùng Mai Chi tỷ tại phòng bếp hắn cũng đã nghe thấy rõ rõ ràng ràng, huống chi là tiếng bước chân của nàng. Con ngươi hắn thâm trầm.

Khi Lý Uyển tiến vào liền nhìn thấy tình cảnh đệ đệ ngốc của mình đang ôm cánh tay Vân Liệt không muốn buông.

Lý Uyển mím mím môi, liếc nhìn Vân Liệt, cất tiếng, "Ngày hôm nay thực sự đã làm phiền ngươi, hắn vừa uống say thì liền có bộ dáng này, ngốc vô cùng."

Vân Liệt hạ mắt nhìn Cẩn ca nhi, thâm tình nơi đáy mắt cơ hồ muốn dìm người ta chết đuối, "Không ngốc, rất đáng yêu."

Lý Uyển cho rằng mình nghe lầm, nhưng phát hiện Vân Liệt đang nghiêm túc, nàng bỗng cau mày. Nàng vỗ vỗ Lý Cẩn, ôn nhi nói, "Cẩn ca nhi, buông tay ra nào, Vân thợ săn còn có việc, đừng chậm trễ chính sự của người ta."

Lý Cẩn cau mày lại, y không nỡ buông ra, khuôn mặt nhỏ khổ não mà nhăn thành một khối. Y ôm lấy cánh tay Vân Liệt, cọ cọ vô cùng ỷ lại, giống như một con vật nhỏ, còn hôn tay hắn một cái.

Lý Uyển giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Vân Liệt, thấy thần sắc hắn vẫn như thường, một cỗ tức giận kìm nén tại đáy lòng nàng đột nhiên chạy tới.

Vân Liệt đưa tay sờ sờ đầu Cẩn ca nhi, thấp giọng dỗ vài câu.

Nghe được thanh âm của hắn, Cẩn ca nhi liền cọ cọ tay hắn. Tuy rằng đã làm bé ngoan buông lỏng tay ra, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ không muốn xa rời. Bởi vì quá buồn ngủ, nên y không thể mở mắt ra, chỉ lầm bầm một chút phải nhanh chóng cầu thân rồi ngủ say như chết. Vì tiếng nói nhỏ, nên Lý Uyển căn bản nghe không rõ.

Vân Liệt đứng lên, hắn rất cao, gian phòng lại rất nhỏ, khi đứng lên như thế, khiến cho người ta có cảm giác ngột ngạt.

Vân Liệt nhìn Lý Uyển, đối diện với ánh nhìn lạnh nhạt của nàng, bỗng có chút không dễ chịu. Hắn thản nhiên nhìn, không vội vàng mà nói một câu, "Chúng ta đàm luận đi."

Sợ không khống chế được tâm tình của mình, Lý Uyển hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Ngày mai đi, thời gian không còn sớm, Vân thợ săn nên về đi thôi."

Thấy thần sắc nàng lạnh nhạt, Vân Liệt gãi đầu.

"Vậy ngày mai ta đến tìm ngài*." Một chữ "ngài" khiến Lý Uyển càng thêm phiền muộn, điều vui mừng duy nhất chính là hắn không mở miệng gọi tỷ tỷ.

*ngài = 您 – trong tiếng Trung có hai từ xưng hô ngôi thức hai: 你 /nǐ/ - xưng hô bình thường; 您 /nín/ - xưng hô kính trọng, lịch sự, ví dụ người nhỏ với người lớn, học trò với thầy cô,...

Lý Cẩn ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt, bởi vì ngủ nên mới ngoan vô cùng, nhìn như thế, càng giống Thần ca nhi hơn. Rõ ràng còn nhỏ, vậy mà bất tri bất giác đã biết cất giấu tâm tư riêng.

Trong lòng Lý Uyển hết sức phức tạp, dù vô cùng tức giận, nhưng nàng lại không nhẫn tâm đánh thức y, cuối cùng phải rời khỏi phòng Cẩn ca nhi trong phiền muộn.

Nhiếp Chi Hằng cũng không uống say, tửu lượng hắn cùng Vân Liệt không phân cao thấp, chút rượu này đối với hắn mà nói, hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt. Hắn giúp đỡ đưa bọn người Đại Ngưu về, không khách khí chút nào xem mình như là nam chủ nhân, đưa xong người rồi lại còn quay về trưng vẻ mặt cầu biểu dương. Lý Uyển căn bản không chú đến sự tồn tại của hắn.

Nhiếp Chi Hằng có chút buồn bực, vừa muốn nói gì đó, lại bị Vân Liệt lôi đi.

Mai Chi giúp đỡ thu thập một lát, rồi cũng trở về nhà. Nàng đi rồi, cảm xúc Lý Uyển càng chùng xuống, nàng thu dọn bát đũa với tâm trạng không yên lòng.

Thần ca nhi cầm cái chổi vào phòng, giúp đỡ quét một vòng quanh nhà, tiểu hồ ly đang ngốc cách nhóc không xa, lười biếng liếm liếm móng vuốt. Mãi đến tận khi Thần ca nhi quét nhà xong, nó mới lay lay ống quần Thần ca nhi một chút, vừa được ôm lên liền liếm ngón tay Thần ca nhi, đem cái đuôi màu đỏ rực quấn một vòng quanh cổ tay Thần ca nhi.

Thần ca nhi không có tâm tư chơi cùng nó. Nhóc đối với cảm xúc người khác cực kỳ mẫn cản, nhận ra được tâm tình nương có chút hạ, nhóc ôm tiểu hồ ly đến trước mặt Lý Uyển, cho là bởi vì nãi nãi đến mà tâm tình mới không tốt.

Thần ca nhi, "Nương, nương nghỉ ngơi đi, còn lại để con."

Lý Uyển miễn cưỡng lên tinh thần, "Không có chuyện gì."

Thu dọn xem như ổn thỏa nàng mới trở về phòng, lúc này mới phát hiện trong phòng bị xáo trộn loạn lên, trong lòng nàng bỗng nhiên lo lắng. Nghĩ đến khi còn ở Triệu gia thôn, Triệu lão thái không chỉ một lần làm như thế với nhà bọn họ, thần sắc Lý Uyển liền trở nên khó coi.

Nàng đem từng món đồ vật đặt về vị trí cũ.

Bởi vì khi còn ở Triệu gia thôn, đồ trong nhà đều bị Triệu lão thái lấy đi, nên Lý Uyển liền dưỡng thành thói quen đem vật quý giá cất kỹ, nên lúc này mới không bị bà ta lấy gì. Nàng xem xét một chút, dự định dù chỉ mất đi một món đồ vật cũng sẽ báo quan.

Thứ quý giá nhất trong nhà chính là ngân phiếu cùng trang sức, những thứ quý giá tiếp theo chính là giấy bút nghiên mực. Triệu lão thái căn bản không biết nhìn đồ, thế nên khi tìm không thấy tiền liền thở phì phò ly khai, căn bản không biết chỉ một cây bút lông đã đáng giá mấy lượng bạc.

Thấy đồ vật không mất đi, Lý Uyển không rõ là vui mừng hay tiếc nuối.

Buổi tối hôm đó, Lý Uyển vẫn còn nghĩ đến chuyện Cẩn ca nhi, căn bản không nghỉ ngơi tốt.

*

Lại nói đến Triệu lão thái, tận tới khuya bà ta mới khôi phục ý thức. khi bà ta tỉnh lại, sắc trời đã đen kịt, chung quanh nổi lên gió, lướt qua tàng cây vang vọng tiếng vù vù, theo bóng cây lay động, xung quanh âm u không thôi.

Bà ta chỉ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, không nhịn được muốn xoay eo một chút, lúc này mới phát hiện cả người mình cứng ngắc lợi hại, gần như không có cách nào nhúc nhích. Ý thức bỗng chốc trở về, nghĩ đến cái miệng con đại lang cẩu như một chậu máu, bà ta xém chút đã ngất đi.

Bà ta vội vã duỗi tay ra, muốn sờ vào cổ mình, nhưng có một tay làm thế nào cũng nhấc lên không được, Triệu lão thái lúc này mới phát hiện ra xung quanh mình đều là đất, bà liền trợn to mắt, phải một lúc lâu đôi mắt mới thích ứng được với hắn ám. Phát hiện thân mình đang ở nơi nào, bà hoảng sợ vô cùng.

Mình bị chôn sống rồi!

Ngay tại lúc này, trên núi đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru, cả người Triệu lão thái giật mình một cái, bỗng chốc trợn to mắt, không tự chủ được nín thở lại. Bà ta hơi rụt đầu lại, nhìn về phía xa xa một chút, ánh trăng chiếu rọi xuống, bóng cây cách đó không xa từng cây từng cây như quỷ đòi mạng, bà ta thậm chí còn cảm thấy mình nhìn thấy được con ngươi màu xanh của con sói!

Triệu lão thái bị dọa đến hàm răng run rẩy, sợ đột nhiên có một con sói từ trên núi chạy xuống, tha mình đi, bà liền vội vàng nhúc nhích tay trái có thể động đậy của mình, liều mạng dùng tay đào đất, thần sắc có chút điên cuồng.

Cách đó không xa lại truyền đến một loạt tiếng sàn sạt, Triệu lão thái bị dọa tê cả da đầu, e sợ yêu ma quỷ quái xuất hiện bắt mình đi, tốc độ đào đất của bà ta lại nhanh hơn không ít, móng ta chảy máu cũng không phát hiện.

Bà ta vừa sợ vừa giận, cảm thấy nhất định là tên nghiệp chướng Nhiếp Chi Hằng kia chôn mình, đúng là cùng Lý Uyển song túc song phi* mà. Nhớ tới cái cười lạnh như ma quỷ của hắn, Triệu lão thái điên cuồng nguyền rủa hắn vài câu.

Bởi vì sợ hãi, nên động tác đào đất của bà ta càng lúc càng nhanh, một bàn tay vừa mỏi vừa đau, bên trong móng tay tất cả đều là đất, lẫn vào cả máu, đào lại đào, bà ta đào trong thời gia rất lâu. Bởi vì cần phải hất đất ra xa xa, nên cánh tay mệt đến cơ hồ không nhấc lên nổi, cuối cùng vừa đói vừa mệt, mệt đến thiếp đi.

Trong giấc ngủ còn gặp phải ác mộng, có vô số yêu ma quỷ quái đều đang đuổi giết bà ta, bà ta bị dọa đến da đầu muốn nổ tung, giật mình thức tỉnh. Sau khi tỉnh lại liền liều mạng đào, mãi đến tận một cánh tay còn lại được giải cứu, vẻ mặt bà ta mới không còn điên cuồng nữa.

Bà ta đào đến nửa đêm, khi ánh sáng ngày mới dần lên, rốt cục mới đào xong. Lúc từ trong đống đất bò lên, bà vừa mệt vừa buồn ngủ, thân thể cũng đầy đất. Bà ta lảo đảo bước về phía trước, không cẩn thận còn đạp phải một bộ xương cốt, chân bà trượt xuống, cả người bị té đau, đầu đụng phải một vật, bà ta tiện tay xách lên, dự định ném đi, nhưng ánh mắt lại không cẩn thận liếc tới.

Đây rõ ràng là một khối xương sợ.

Triệu lão thái lần thứ hai bị dọa hôn mê.

Sau khi tỉnh lại lần nữa, bà lảo đảo bò dậy, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi, "Cứu mạng a!!!" Giống như phía sau có thứ gì đó đang truy đuổi mình, sau khi về nhà bà ta liền bệnh nặng một trận.

*

Lý Uyển cơ hồ cả đêm không chợp mắt.

Nhưng Cẩn ca nhi lại một đêm ngủ ngon. Khi tỉnh lại, Thần ca nhi còn đang ngủ, tiểu hồ ly nằm nhoài trước ngực nhóc, đặt nhóc dưới thân, cái đuôi màu đỏ lửa nhúc nhích, cũng không biết là có ngủ hay không.

Lý Cẩn lặng lẽ xuống giường, vì uống rượu nên đầu có chút đau. Y dự định xuống giường uống một chén trà, để giải rượu.

Mới từ nhà chính đi ra, liền thấy tỷ tỷ cũng từ trong phòng đi ra, mái tóc màu đen như mực xõa phía sau, thậm chí còn chưa kịp bới lên. Nhìn thấy Cẩn ca nhi, nàng nhíu mày, "Tỉnh rồi?"

Thấy thần sắc nàng lãnh đạm, trong lòng Cẩn ca nhi đột nhiên hồi hộp.

"Tỷ, làm sao vậy?"

"Vào nhà nói." Lý Uyển đi trước, y theo sau cùng nhau vào nhà chính.

Tâm tình Lý Cẩn có chút thấp thỏm, nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào Vân Liệt đã tìm tỷ tỷ ngả bà? Nhìn vẻ mặt tỷ tỷ có chút lạnh, đáy lòng Lý Cẩn như bị một con mèo nhỏ túm lại, không nhịn được oán thầm không thôi, cảm thấy nhất định là Vân Liệt đã cùng tỷ tỷ đàm luận, xem ra còn phải dựa vào mình mới xong được.

Trong nháy mắt y cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Vừa vào nhà, Lý Cẩn liền vội vàng rót cho tỷ tỷ một chén nước, "Tỷ, trước tiên uống một chén nước."

Lý Cẩn ngửa mặt lên, cười vô cùng xán lạn, có câu nói người tốt không đánh kẻ mặt cười*.

Ánh mắt Lý Uyển dừng một chút, nhưng lại không vì thế mà bỏ qua cho y, "Ngươi thành thật khai báo, ngươi cùng Vân Liệt có phải là có tâm ý lẫn nhau?"

Trong lòng Lý Cẩn khó giải thích có chút chột dạ, gật gật đầu, không nhịn được so so ngón tay cái, "Tỷ, tỷ thực sự là hỏa nhãn kim tinh*, bọn đệ hôm qua mới tỏ rõ tâm ý, hôm nay tỷ đã biết."

"Hôm qua?" Thần sắc Lý Uyển có chút ngờ vực. Nếu như hôm qua mới cùng bên nhau, thì với tính tình Cẩn ca nhi làm sao có khả năng đối với Vân Liệt ỷ lại như thế chứ?

Lý Cẩn gật gật đầu, vội vã thay Vân Liệt bắt đầu nói tốt, "Tỷ, tỷ xem, Vân Liệt dễ tính lại nghe lời, hai người bọn đệ thành thân rồi, hắn khẳng định sẽ đối với đệ muốn gì được đó."

Lý Uyển bật cười một tiếng, gương mặt nàng thanh thiển, giờ khắc này trên mặt chỉ là ý cười, nhưng khó giải thích được khiến người ta sinh ra sợ hãi, "Thành thân? Đệ biết thân phận hắn như thế nào sao? Chủ ý hôn nhân chính là cha nương an bài, mai mối, đệ gặp qua thân nhân của hắn chưa? Cái gì cũng không biết, còn muốn thành thân?" Cái đệ đệ ngốc này, Lý Uyển không khỏi buồn rầu.

Lý Cẩn chớp chớp mắt, cảm thấy tỷ tỷ có chút khoa trương.

Y lầm bầm một câu, phản bác, "Bọn đệ cũng không phải là đùa giỡn, người nhà hắn còn có thể ngăn cản sao?"

Tuy rằng biết rõ có không ít gia đình cha nương đều là cực phẩm, nhưng Lý Cẩn lại cảm thấy người nhà Vân Liệt có thể nuôi dạy hắn được tính tình như thế, thì phẩm hạnh nhất định sẽ không kém. Thuần túy chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Hết chương 69 – 09/01/2018

________

*song túc song phi - 双宿双飞 – nghĩa đen: đôi chim cùng đậu cùng bay; nghĩa bóng: chỉ những cặp yêu nhau không tách rời

*người tốt không đánh kẻ mặt cười – câu gốc 好伸手不打笑脸人

*hỏa nhãn kim tinh - 火眼金睛 (thành ngữ) – câu này quen với mọi người quá rồi, ý là mắt tinh mắt sáng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play