Lý Cẩn lại cùng Tào Nhân hàn huyên vài câu, lại dặn dò một chút, bảo hắn hảo hảo nghỉ ngơi, rồi mới rời khỏi.
Vân Liệt, "Chờ một chút, ta đi đánh xe."
Lý Cẩn gật đầu, "Được."
Khoảng thời gian gần đây, hai người đều có chút bận rộn, số lần gặp mặt ít đi không ít. Lý Cẩn nắn nắn bàn tay Vân Liệt, trên tay Vân Liệt có không ít vết phồng, ngoại trừ vết phồng, còn có một đường sẹo. Lý Cẩn sờ sờ, bỗng có chút đau lòng, không nhịn được lại liếc mắt nhìn hắn, vừa nhìn, nhất thời cảm thấy hắn gầy không ít, chẳng lẽ lại ăn không ngon?
Lý Cẩn càng nhìn càng đau lòng, không nhịn được lầm bầm một câu, "Ngươi sao lại gầy như vậy."
Thật ra đó chỉ là ảo giác.
Gần đây Vân Liệt thường xuyên dùng bữa, khí sắc còn khá hơn rất nhiều, hiện tại lại mặc một thân bạch y, toàn thân như quý công tử từ hầu phủ đi ra, thần sắc hắn lại ôn nhu, thế nên lệ khí trên người cũng nhạt đi không ít.
Lý Cẩn càng nhìn càng yêu thích, trái tim nhỏ bé không nhịn được vui sướng, nhảy ầm ầm.
Ngày thường, y vẫn luôn lẫm lẫm liệt liệt, rất nhiều chuyện cũng không để bụng, cũng rất ít khi cảm thấy thẹn thùng, nhưng vào lúc này đây hai má lại có chút nóng khó hiểu. Cũng không biết có phải là vì nhớ lại giấc mơ hôm tối hay không. Ngoại trừ lần trước, mấy ngày nay y lại liên tục mơ thấy Vân Liệt.
Trong mộng, hai người điên cuồng hôn môi, hôn đến cuối cùng mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Suy cho cùng cũng là tuổi trẻ huyết khí phương cương*, nên mới hoang đường như thế.
Vào lúc này, khi ở cùng một chỗ với Vân Liệt, cảnh tượng trong mộng đột nhiên lại hiện ra, dù Lý Cẩn có vô tâm, nhưng cũng không khỏi có chút nóng mặt.
Da dẻ y trắng nõn, hai má đỏ lên như nhiễm phải một vầng má hồng, lông mi thật dài chớp lại chớp, đôi mắt xinh đẹp kia như biết nói, khiến cho người ta có chút miệng nóng lưỡi khô khó giải thích. Vân Liệt vốn là đối với y có tình căn thâm chủng*, dù cho y có đứng bất động thì đó cũng là một loại hấp dẫn trí mạng, hiện tại hai má lại đỏ lên, trái tim Vân Liệt cũng sắp vọt ra ngoài rồi.
Hắn hạ mắt nhìn Cẩn ca nhi, cảm xúc nơi đáy mắt mỗi lúc càng sâu hơn, hắn duỗi cánh tay nắm lấy vai Cẩn ca nhi, kéo về phía mình. Đầu hắn rất cao, cao hơn Cẩn ca nhi đúng một cái đầu, mỗi khi hai người theo sát nhau, thân hình hắn vừa vặn che khuất Cẩn ca nhi.
Khí tức nam tính phả vào mặt khiến Cẩn ca nhi theo bản năng cảm thấy thật khẩn trương, y đưa tay chặn lại vai Vân Liệt, liếc mắt nhìn về hai phía, "Ngươi chú ý xung quanh một chút."
Hiện tại hai người còn ở phụ cận nhà Tào Nhân, bên cạnh có không ít nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước ra ngoài.
Vân Liệt kéo y vào trong lồng ngực, không chút để ý mà cắn môi y, "Bị nhìn thấy cũng tốt, còn có thể mau chóng cầu thân." Đôi tay hắn mạnh mẽ, một tay ôm eo Cẩn ca nhi, một tay đỡ đầu y.
Bốn cánh môi liền dính chặt vào nhau.
Lý Cẩn vừa tức vừa buồn cười, sau một khắc lại bị Vân Liệt cạy môi ra, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi bị hắn mạnh mẽ mút chặt, cả người Lý Cẩn run lên bần bật, nào có rãnh rỗi mà nghĩ đến chuyện khác. Lưỡi Vân Liệt thật giống như mang theo một loại ma lực nào đó, cảm giác như đem linh hồn của y hút đi mất. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng cả người Cẩn ca nhi lại như nhũn ra, cơ hồ không đứng nổi, nếu như không phải có Vân Liệt siết chặt eo y, y nhất định sẽ ngã xuống mất.
Sợ cắn phải Vân Liệt, y hoàn toàn không dám hôn lại, ngoan vô cùng, Vân Liệt muốn hôn nào cũng đều vô cùng phối hợp.
Nụ hôn vừa kết thúc, hai người đều có chút thở gấp. Vân Liệt cúi đầu dùng trán chạm vào Cẩn ca nhi, cọ lại cọ, hô hấp bình phục được đôi chút, lại muốn hôn y. Nhìn thấy đôi môi non mềm phấn hồng của Cẩn ca nhi trở nên kiều diễm ướt át, ánh mắt hắn liền thâm trầm hơn, khoảnh khắc ấy thật hận không thể đem y nhập vào cốt tủy.
Mãi đến tận khi nghe thấy động tĩnh từ xa xa truyền đến, hắn mới buông Cẩn ca nhi ra. Ngoài miệng nói bị người nhìn thấy cũng tốt, nhưng kỳ thực hắn sợ nhất là danh tiếng Cẩn ca nhi chịu ảnh hưởng không tốt.
Sau khi được hắn buông ra, Lý Cẩn theo bản năng liếm môi một cái, cảm thấy miệng mình bị hắn mút có chút tê.
Nhìn thấy ánh mắt Vân Liệt thâm trầm hơn một chút, Lý Cẩn vội vã đưa tay chặn lại ngực hắn, "Được rồi, nên về rồi."
Lý Cẩn cũng nghe thấy từ xa xa truyền đến tiếng trò chuyện, sợ Vân Liệt bất chấp nhào tới, tai y cũng hồng hồng như tích huyết, "Không cho hôn nữa."
Vân Liệt có chút tiếc nuối sờ sờ rái tai y, vật nhỏ trắng trẻo non mịn, vừa mềm vừa tinh xảo, lúc này đỏ lên, lại càng đáng yêu. Vân Liệt hối hận lúc nãy không hôn nó một cái.
Ngồi lên xe bò rồi, Lý Cẩn mới phát hiện, Vân Liệt không có đưa y trở về Trúc Khê thôn, mà là về hướng một nơi khác. Lý Cẩn nhấp môi dưới, nội tâm oán thầm không thôi, không phải là còn hôn chưa đủ chứ?
Y sờ sờ chóp mũi, cảm thấy đáy lòng ngưa ngứa, muốn hỏi một câu nhưng lại có chút ngượng ngùng.
Đi được trên dưới năm dặm, Vân Liệt mới dừng lại.
Vừa nãy chung quanh đều là thôn trang, hiện tại đã đến dưới chân một ngọn núi lớn, giữa sườn núi có rất nhiều cây cối, mỗi một vòm đều xanh um tươi tốt. Lý Cẩn không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn hắn, "Muốn đi đâu?"
Vân Liệt cột xe bò vào một thân cây, kéo Cẩn ca nhi đi về phía trước, "Đến nơi ngươi sẽ biết."
"Xe bò cột ở đây nhất định sẽ bị trộm mất."
Mặc dù phần lớn các thôn dân là thuần phác, nhưng thôn nào lại không có kẻ tâm thuật bất chính, vừa ra cửa một chuyến đã làm mất A Hoàng, chưa kể không biết nói thế nào với tỷ tỷ, còn cửa của Thần ca nhi nữa, chưa chắc sẽ qua được.
Vân Liệt, "Chỉ đến hai tảng đá phía trước."
Lý Cẩn lúc này mới chú ý tới phía trước có hai tảng đá, hình dáng rất giống con người, tảng đá thấp kia thật giống như đang dựa vào ngực tảng đá to hơn, xa xa nhìn lại thật giống như một đôi uyên ương.
Trước đây Vân Liệt đã muốn đưa Cẩn ca nhi đến đây, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Hắn nắm tay Cẩn ca nhi, hạ mắt giải thích một câu, "Đây là nhân duyên thạch." Tương truyền rằng nếu đôi tình nhân có thể đến đây bái đầu, sẽ có thể bên cạnh chăm sóc nhau cả đời.
Nếu là trước đây Vân Liệt đương nhiên sẽ không tin cái này, kỳ thực hiện tại cũng chưa chắc đã tin tưởng, nhưng không ít người đến đây nói rằng nó hữu dụng, nên Vân Liệt cũng muốn mang Cẩn ca nhi đến thử xem.
"Nhân duyên thạch?" Lý Cẩn có chút tò mò khó hiểu, "Tại sao gọi là nhân duyên thạch, có điểm nào đặc thù sao?"
Vân Liệt mặt không biến sắc nói, "Người đến đây nhất định phải thành thân."
Lý Cẩn có chút 囧.
Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một ý cười, nắm tay y đưa đến môi hôn một cái. Hắn vốn tính cách thiên về lãnh đạm, rất ít khi cười, mà nở nụ cười như thế thật giống như băng tuyết tan ra, nửa gương mặt kia vốn đã tuấn mỹ tràn đầy mị lực kia, mọi cử động đều nhiễm phải một luồng khí đầu độc lòng người.
Trái tim Lý Cẩn một lần nữa không tự chủ run run, ánh mắt có chút lơ đãng.
Vân Liệt hạ mắt nhìn y, thấp giọng nói, "Lẽ nào Cẩn ca nhi không muốn vừa mở mắt liền thấy ta sao?"
Thanh âm hắn thật êm tai, giờ khắc này cố ý trầm xuống một chút, tràn đầy từ tính. Rõ ràng không phải thanh khống, nhưng Lý Cẩn cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp mang thai rồi.
Vân Liệt ôm Lý Cẩn vào lòng, một tay nâng cằm y, ánh mắt nghiêm túc nói, "Ngươi chẳng lẽ không muốn đi cùng ta sao? Không muốn tại mọi khắc đều nhìn thấy ta? Dù chúng ta thành thân, ngươi cũng sẽ không mất đi cái gì, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời, muốn cuộc sống thế nào ta cũng có thể cho ngươi."
Ánh mắt Vân Liệt sâu thẳm, thâm tình nơi ấy thật giống như sắp tràn ra ngoài, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi có chút nóng mặt. Hắn rõ ràng không phải dạng người nói nhiều, nhưng lại có thể nói một đoạn dài như vậy. Lý Cẩn vốn đã thích hắn, nghe xong lời này bỗng như uống rượu say, cả người đều choáng váng.
Kỳ thực y cũng không phải không thích Vân Liệt, thậm chí có thể nói là rất yêu thích, một ngày không nhìn thấy Vân Liệt liền đặc biệt nhớ. Lý Cẩn đã sớm cảm thấy mình bị trúng độc của hắn rồi, đời này không có hắn là không thể. Y sở dĩ không hé miệng nói ra, thật ra là vì không nỡ tỷ tỷ cùng hai đứa trẻ.
Lý Cẩn rơi vào tình thế khó xử, "Ta không muốn rời đi tỷ tỷ cùng hai đứa trẻ."
Vân Liệt nhìn chằm chằm y một lúc lâu, đưa tay vén tóc Cẩn ca nhi, nhấp môi dưới, nghiêm túc nói, "Thành thân rồi, trụ ở chỗ ngươi vẫn có thể được."
Lý Cẩn bị hành động vén tóc của hắn làm cho trái tim nhỏ nhảy loạn ầm ầm, nghe hắn nói, con mắt của y đột nhiên sáng lên, "Thật chứ? Trụ ở chỗ ta? Đây không phải là ở rể sao?" Vân Liệt lại nguyện ý gả cho y!
Vừa nghĩ tới Vân Liệt gả cho mình, y đột nhiên kích động không thôi, bỗng vỗ vai Vân Liệt một cái, vẻ mặt kia giống như chỉ cần Vân Liệt nguyện ý, thành thân ngay lập tức y cũng chịu.
Kỳ thực, sở dĩ y không muốn nhanh như thế đã cùng Vân Liệt định thân, chính là sợ một khi định thân y liền phải thành thân, mà thành thân đồng nghĩa rằng y phải rời khỏi tỷ tỷ cùng hai đứa trẻ, tỷ tỷ vừa mới ly hôn, hai đứa trẻ lại nhỏ như vậy, nói gì thì nói Lý Cẩn cũng không nỡ rời bỏ bọn họ.
Dù cho tỷ tỷ kiên cường đi chăng nữa, nhưng trong nhà không có nam nhân là vạn vạn không được.
Nếu như Vân Liệt nguyện ý gả cho y, cơ hồ sẽ không còn nỗi lo về sau. Đôi mắt Lý Cẩn sáng lên kinh người, trước đây sao y không nghĩ tới chuyện để cho Vân Liệt ở rể chứ!
Lông mày Vân Liệt không hề nhíu một chút nào, chỉ là khi nghe đến hai chữ ở rể, thần sắc lại đơ một chút, trụ kia không có nghĩa là ở rể, "Cũng không phải là ở rể."
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh, cả ánh mắt đều là ý cười, mặt mày hớn hở nói, "Đây không phải là ở rể sao, sau khi thành thân ngươi đến ở nhà chúng ta, như vậy không phải gả cho ta sao. Đi nào, mau trở về nhà, ta liền đi cầu thân đây."
Vân Liệt, "..."
Lý Cẩn không kịp chờ đợi nữa lôi kéo Vân Liệt tới xe bò, càng nhìn càng cảm thấy thê tử y thực sự điểm nào cũng hợp tâm ý mình, "Cầu thân cần phải chuẩn bị cái gì? Quy củ nơi này ra sao? Có cần phải báo cho thân nhân của ngươi không? Ta đưa cái gì cũng có thể sao? Hay là phải dựa theo quy định?"
Lý Cẩn một hơi hỏi mấy vấn đề, lông mi thật dài bỗng run run thật đáng yêu.
Vân Liệt không nhịn được đến gần hôn y một chút, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của y.
Lý Cẩn đập bờ vai hắn một cái, đẩy hắn ra, "Ai ai ai, ngươi khoan hôn đã, chúng ta thương lượng chính sự trước."
Vân Liệt nào lại dễ dàng bỏ qua như thế, chiếc lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc, suýt chút nữa là cuốn đi cái lưỡi linh hoạt của y. Lý Cẩn lần này không ngoan chút nào, cái lưỡi trơn tuồn tuột không ngừng rút lại, hàm hàm hồ hồ nói.
"Không cho hôn."
Vân Liệt oán hận cắn một cái, mới khàn giọng nói, "Cho dù thật sự ở rể thì cũng là ta cầu thân, ngươi gả cho ta."
Lý Cẩn bị đau lui về sau một bước, nhăn nhăn lông mày lại, y không hiểu rõ tập tục nơi này lắm, Vân Liệt nói cái gì thì chính là cái đó. Thấy vẻ mặt hắn không giống như làm bộ, Lý Cẩn gật gật đầu, "Vậy ngươi nhấc tay liền đi."
Nghĩ đến tỷ tỷ dường như không quá thích Vân Liệt, hưng phấn nơi y mới hơi thu liễm một chút, "Ai, chờ một chút, trước khi cầu thân, ngươi phải khiến tỷ tỷ không bài xích ngươi mới được. Nếu như tỷ tỷ không đồng ý, ta dù yêu thích ngươi cũng không được, ngươi nhất định phải nghĩ một chút biện pháp, trước để tỷ ấy tiếp nhận ngươi lại nói."
Người quân tử có ba việc phòng ngừa: Lúc nhỏ khí huyết chưa sung túc, phải giữ gìn sắc dục; khi đã trưởng thành khí huyết thịnh vượng, phải phòng ngừa tính ham tranh đấu; khi về già khí huyết suy nhược, cần tránh tính tự đắc tham lam.
少之时,血气未定,戒之在色;及兲壮也,血气方刚,戒之在斗;及 其老也,血气既衰,戒之在得。
Quân tử hữu tam giới: thiếu chi thì, huyết khí vị túc, giới chi tại sắc; cập kì tráng dã, huyết khí phương cương, giới chi tại đấu; cập kì lão dã, huyết khí kí suy, giới chi tại đắc.
(Khổng Tử)
(theo tudiendanhngon.vn)
*tình căn thâm chủng - 情根深种: tình cảm sâu nặng như rễ bám sâu vào đất. (căn: rễ)
_________
Yên: Tặng mọi người một bài hát. Ngủ ngon~~~
"Người là người cả đời này ta mãi vấn vương, tưởng niệm
Nơi hẹn ước xưa hóa thành cát vàng trải rộng khắp trời."
https://youtu.be/4Gf9657TUwU
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT