*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Cẩn cười híp mắt lên tiếng, "Mau tới đây ăn thịt nướng, tỷ, sẵn còn nóng mọi người ăn đi, đây là Vân Liệt tự tay nướng, mùi vị cực kỳ ngon." Lý Cẩn cũng không biết khi y nói những lời này thần sắc có bao nhiêu là kiêu ngạo, như là đùi dê này là tự tay y nướng vậy.

Lý Uyển càng thêm phiền muộn, liếc y một cái, "Đệ ăn rồi?"

Lý Cẩn xem đó như là chuyện đương nhiên mà gật đầu, "Ăn rồi."

Cùng ai ăn, ăn ở đâu, Lý Uyển cả hỏi cũng không muốn hỏi, ngoài miệng nói muốn thú thê, vậy mà có cơ hội liền chạy đến chỗ Vân Liệt, nàng lúc này chỉ muốn ha ha ha.

Nghiên tỷ ngửi thấy mùi hương, ôm gà con đi tới, "Oa, có thịt nướng." Đôi mắt tiểu nha đầu sáng lấp lánh, khịt khịt mũi, thần sắc trên mặt vô cùng mê say.

Lý Cẩn xoa xoa đầu nhỏ của bé, "Thả gà con xuống, nhanh đi rửa tay. Để nguội sẽ ăn không ngon."

Nghiên tỷ gật đầu, "Ca ca còn ở trong sân."

Cho dù rất thích ăn, nhưng cũng không thấy Thần ca nhi sốt ruột, tiểu tử trước sau vẫn im lặng. Rõ ràng là tuổi còn nhỏ, nhưng kiểm soát bản thân mình rất tốt, A Hoàng cũng được nhóc chăm sóc chu đáo.

Sau khi Lý Cẩn đánh xe bò về, nhóc liền lấy cỏ ra, kiên nhẫn cho A Hoàng ăn.

Nghe thấy cữu cữu hô một tiếng, nhóc mới thả cỏ lại vào trong chậu, không chút hốt hoảng mà đi tới. Gần đây được ăn ngon, nên trên mặt tiểu tử rốt cục có thêm chút thịt, sắc mặt cũng hồng nhuận lên, ánh mắt nhóc đen láy, lông mi cũng rất dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đáng yêu đến khiến lòng người ta mềm nhũn.

Lý Cẩn không nhịn được nghĩ muốn đưa tay sờ sờ lông mi nhóc, sờ xong mới phát hiện mình triệt để học được thói hư tật xấu của Vân Liệt.

Thần ca nhi không nhịn được ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn y, đôi mắt đen nhánh vô cùng mê man.

Trong nháy mắt Lý Cẩn có chút chột dạ, giải thích lung tung một câu, "Dính một cái lá cỏ nhỏ."

Lông mi dính một cái lá cỏ Thần ca nhi cũng không phát hiện được? Lý Uyển buồn cười lắc đầu, "Được rồi, mau tới đây ăn đi."

Tiểu hồ ly theo sát Thần ca nhi, nhóc đi nó cũng đi, nhóc ngừng nó cũng ngừng. Thần ca nhi ngồi xuống băng ghế, nó liền nhấc móng vuốt nhỏ nắm giày nhóc, nắm xong không thấy Cẩn ca nhi phản ứng liền lay lay ống quần nhóc, gấp đến xoay tới xoay lui.

Thần ca nhi đưa tay bế nó lên, tiểu hồ ly mới an phận được. Thấy Thần ca nhi không có uy nó, tiểu hồ ly liền đưa móng vuốt nhỏ không ngừng lay y phục của nhóc, bị hương vị hấp dẫn nên gào gào gọi.

Bất quá nó mới được một tháng tuổi, dạ dày rất yếu, đương nhiên không thể cho nó ăn được.

Thần ca nhi xé ra một miếng nhỏ, để nó liếm liếm hương vị trên bề mặt. Đôi mắt tiểu hồ ly sáng lấp lánh, liếm thịt dê rồi lại liếm bàn tay Thần ca nhi, liếm đến Thần ca nhi ngứa ngứa.

Thấy trên mặt Thần ca nhi lộ ra một nụ cười, tiểu hồ ly càng liếm nhiều hơn.

*

Trong nhà có thêm không ít sơn mai, buổi tối liền nấu hai nồi rồi Lý Cẩn mới nghỉ ngơi.

Sơn mai có chút nhiều, chỉ dựa vào tỷ tỷ cùng Mai Chi tỷ cũng không giúp được, Lý Cẩn cảm thấy nhất định phải mời thêm vài người giúp mới được. Nam nhân chăm sóc hoa màu, hái sơn mai, nữ nhân vừa lúc có thể rửa sạch. Vậy nên sẽ chọn vài người đáng tin cậy, để cho các nàng giúp đỡ chế biến, đến lúc đó tỷ tỷ cùng Mai Chi tỷ có thể thoải mái chút.

Xem ra phải tranh thủ xây nhà mới rồi, đến lúc đó lại xây thêm một nhà xưởng, chuyên dùng để nấu mứt trái cây.

Nghĩ đến chuyện xây nhà mới, Lý Cẩn cảm thấy tốt nhẫn vẫn là nên mua một cái nhà. Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Lý Cẩn đi thẳng đến nhà lý chính.

Khi Lý Cẩn đến, Hữu Đường thúc không có ở nhà, chỉ có tức phụ Hữu Đường thúc Tần Quế Lan đang phơi quần áo. Nhìn thấy Cẩn ca nhi, bà vội vàng mời y vào nhà, "Cẩn ca nhi đến rồi sao? Nhanh ngồi xuống."

Nói xong liền rót nước cho y.

Lý Cẩn cười ngăn lại, "Thím không cần phiền như thế, ta khát nước sẽ mở miệng hỏi thím, Hữu Đường thúc không có ở nhà sao?"

Quế Lan thím, "Mới vừa rồi vẫn còn ở nhà, mới chớp mắt đã không biết chạy đi đâu. Thím giúp ngươi đi tìm xem, Cẩn ca nhi trước ở trong nhà ngồi chờ một lát."

"Gia gia đến nhà Xuân Sơn thúc, con đi gọi gia gia về." Một tiểu hán tử hơn mười tuổi từ phòng bếp chạy ra, khóe miệng còn dính một vết tích khả nghi.

Quế Lan thím sau khi thấy, dở khóc dở cười nói, "Mỗi ngày cứ đói là lại ăn, thực sự là choai choai hài tử ăn nghèo lão tử mà, thêm vài đứa lớn như vậy nữa thật không nuôi nổi mất."

Hữu Đường thúc vừa lúc trở về, vừa vào sân liền nghe thấy lời này, "Cuộc sống mỗi ngày càng ngày càng tốt. Cẩn ca nhi đừng đứng lên, nhanh ngồi xuống, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói."

Quế Lan thím thức thời đi ra ngoài.

Lý Cẩn nói ngay vào vấn đề chính, "Thúc, ta lần này đến có chuyện muốn phiền ngài."

"Phiền cái gì mà phiền chứ, Cẩn ca nhi cứ việc nói."

Lý Cẩn cười cười, cũng không khách khí nữa, "Thúc, không biết thôn chúng ta còn nhà bỏ không không? Ta muốn mua một cái, hi vọng ngài mở lời giúp ta tìm mối."

Lý Cẩn đã nhìn kỹ, cuối phía nam Trúc Khê thôn là nơi gần chân núi, vừa lúc có một căn nhà trường kỳ bỏ trống, căn nhà này chính là nhà của một đường thúc Trương Nhị Căn ở.

Đường thúc hắn dưới gối không có con, không có người đời sau, nên liền để căn nhà lại cho Trương Nhị Căn. Trương Nhị Căn trong thôn đã có nơi ở, nên cũng không muốn chuyển đến, nghe đâu vẫn muốn bán nó đi. Thế nhưng trong thôn ít người có tiền dư dả, ai lại vô duyên vô cớ đi mua một căn nhà trong khi đã có nhà ở, cho nên căn nhà này vẫn bỏ trống.

Xung quanh căn nhà có không ít đất trống, nếu như có thể muôn được cả phần đất ấy, thì diện tích xây nhà và xây xưởng đủ rồi.

Lý Cẩn đối với mảnh đất này rất thích thú, dựa vào núi, ở cạnh sông, quả thực không thể tốt hơn được.

Hữu đường thúc than thở một tiếng, "Nguyên bản thật là có một cái như vậy, căn nhà ở phía nam thôn kia vẫn luôn bỏ trống, nếu Cẩn ca nhi tới sớm một bước là tốt rồi.

Trong lòng Lý Cẩn hồi hộp.

Hữu Đường thúc, "Liệt tiểu tử mấy ngày hôm trước có đến tìm ta, căn nhà kia đã bị hắn mua rồi."

Lý Cẩn ngẩn người, hắn đột nhiên mua nhà làm gì?

Lý Cẩn nghĩ mãi mà không ra, liền quay người đến nhà Vân Liệt.

*

Vân Liệt mới vừa bỏ một mớ gạo vào nồi. Trong nhà chỉ có hai hán tử, cũng không có khái niệm ăn cơm đúng giờ, đói bụng mới đi nấu.

Nhiếp Chi Hằng đang đói bụng đến uể oải, nhưng thế nào cũng không nấu, vây quanh kệ bếp không ngừng hối thúc hắn, "Tốc độ ngươi nhanh chút, chỉ nấu cơm thôi sao được, làm thêm món ăn đi."

Nhiếp Chi Hằng tại trù phòng đi qua đi lại, phát hiện trong nhà ngoại trừ trứng gà, gạo, muối, lại không có thứ gì hết, nhất thời lộ ra biểu tình như trời sập xuống, "Trong nhà không có đồ ăn sao? Đừng nói với ta ngươi chỉ uống cháo nha!"

Trong nhà thật không có đồ ăn, Vân Liệt chỉ biết nướng thịt, nấu cháo, ngày thường thì chỉ luộc trứng gà, tùy tiện ăn một chút có thể no bụng là được, rất ít cố ý đi mua thức ăn. Những khi hành quân đánh trận, đói bụng quá thì đến lá cây cũng ăn, thế nên hắn đối với yêu cầu về thức ăn chẳng cao, ăn no là được.

Nhiếp Chi Hằng cũng không phải người thích nhân nhượng, hắn dùng một loại ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn Vân Liệt, "Ngươi đừng nói với ta hai năm qua đều là như thế nha?"

Ánh mắt Vân Liệt dừng một chút, vốn là không cảm thấy gì cả, nhưng nghĩ đến canh sườn Cẩn ca nhi bưng cho hắn, còn có gà xào xả ớt, đột nhiên cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của mình trước đây rối tinh rối mù. Không có tức phụ thì đến cơm nước ra dáng ra hình ăn ngon cũng không có.

Bất quá, nếu như thành thân, thì cũng không thể để Cẩn ca nhi nấu cơm cho hắn ăn.

Trong đầu Vân Liệt đột nhiên dần hiện ra đôi bàn tay sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng của Cẩn ca nhi. Đôi tay kia vì chưa từng làm việc nông mà mềm mại vô cùng, không giống như mình đầy vết chai. Hắn lại không thích trong nhà có người hầu, xem ra thừa dịp trước khi thành thân phải học làm thêm mấy món ăn mới được.

Đang suy nghĩ, thì cửa bị gõ vang, kế đó là âm thanh Cẩn ca nhi bên ngoài cửa truyền đến, "Ta tự mình tiến vào nha."

Vân Liệt đáp một tiếng, từ phòng bếp đi ra.

Lý Cẩn kinh ngạc không thôi, "Các ngươi còn chưa ăn cơm? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Vân Liệt sờ sờ chóp mũi, "Vẫn chưa đói."

Nhiếp Chi Hằng suy yếu vô lực lên tiếng chào hỏi với Cẩn ca nhi, "Cẩn ca nhi đến rồi, ta không tiếp ngươi đâu, các ngươi tùy ý." Hắn trước lạ sau quen, Cẩn ca nhi Cẩn ca nhi gọi đến thân thiết.

Hắn đói bụng đến thảm thương, đành phải tự mình động thủ nhóm lửa, cũng không chú ý tới vì hắn gọi một tiếng Cẩn ca nhi mà Vân Liệt nhíu mày một cái. Bởi vì xưa nay chưa từng làm việc đó, nên Nhiếp Chi Hằng chân tay vụng về dằn vặt nửa ngày vẫn không đốt lên được.

Lý Cẩn bật cười lắc đầu, vỗ vai Vân Liệt một cái, "Ngươi nên giúp một chút đi."

Ánh mắt Vân Liệt vẫn luôn dừng lại trên người y, nghe vậy nhàn nhạt nói, "Không cần để ý đến hắn."

"Ta cũng không hi vọng hắn đến giúp ta, cái tên biểu đệ này của ta đúng là không có lương tâm." Hắn quang minh chính đại oán trách, thế là điều che giấu nhất cũng bị lộ ra.

Lý Cẩn không nhịn được trêu ghẹo, "Biểu đệ? Ngươi không phải họ Vân sao?"

Nhiếp Chi Hằng giả bộ hồ đồ.

Vân Liệt không muốn Cẩn ca nhi cùng người khác thân thiết, liền đưa tay kéo Cẩn ca nhi đến nhà chính. Lý Cẩn liếc mắt nhìn tay bị hắn nắm chặt, cong cong môi đi theo hắn.

Đây là lần đầu tiên Cẩn ca nhi đường đường chính chính* đến nhà chính nhà hắn, không nhịn được liền quan sát chung quanh một chút. Nhà chính chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, rất đúng với câu nhà chỉ có bốn bức tường.

Vân Liệt động tay rót cho y một chung* nước.

Đáy mắt Lý Cẩn cười vô cùng giảo hoạt, "Với ta còn khách khí? Chung quả thực không tệ."

Người nhà nông chiêu đã khách đều chỉ dùng chén, căn bản không ai cam lòng mua chung, mà bộ chung trên bàn này có tổng cộng bốn cái, toàn thân vốn là không có hoa văn, trơn bóng nhu hòa, nhưng đó là chung bạch ngọc, tạo hình cực kỳ tinh xảo, xa xa nhìn vô cùng đẹp đẽ.

Con ngươi Vân Liệt thâm trầm, "Ngươi đưa."

Lý Cẩn nhìn kỹ liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ ra, khi còn bé y cảm thấy chung này rất đẹp, lấy từ chỗ nãi nãi, sau đó quay người đi đã đưa cho Vân Liệt, "Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn giữ?"

Lý Cẩn nhìn chung bạch ngọc, có chút buồn bực, sao thứ tốt nào của mình cũng chạy tới tay hắn vậy? Cả hổ con cũng đưa ra ngoài, khi còn bé, đến tột cùng Vân Liệt cho mình cái mê hồn dược gì vậy?

Đáy mắt Vân Liệt nổi lên một nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu Cẩn ca nhi, "Lần này đã chịu thừa nhận khi còn bé đã đến Phổ Quang tự?"

Dĩ nhiên là giả bộ quên rồi!

Mặt Lý Cẩn vô tội, bất động thanh sắc dời đi đề tài, "Ta đến có chuyện tìm ngươi, ngươi sao lại đột nhiên mua căn nhà phía nam đó?"

Vân Liệt sửng sốt một chút, con ngươi có chút trầm tư.

Nghĩ đến quan hệ của hắn cùng Cẩn ca nhi đã không còn bình thường, đáy lòng hắn liền nổi lên một trận lửa nóng. Hắn tóm lấy tay Cẩn ca nhi, không nhịn được tiến về phía trước mổ lên môi y một cái, con ngươi sâu thẳm, lời ít ý nhiều, "Chúng ta thành thân sẽ dùng."

Từ khi ý thức được mình đối Cẩn ca nhi có tình cảm, hắn đã nghĩ đến chuyện mua căn nhà kia. Lần trước khi mang Cẩn ca nhi đến biệt trang, phát hiện Cẩn ca nhi thích quang cảnh nơi đây, Vân Liệt liền dự định cũng sẽ kiến tạo một tòa trạch tương tự tại Trúc Khê thôn.

Hết chương 53 – 10/11/2018

_________

*đường đường chính chính = chính nhi bát kinh - 正儿八经

*chung là ly, tách, tiếng Hán việt là bôi (杯)



Còn đây là minh họa chung bạch ngọc của Vân ca



_________

Editor - Yên: Mốt anh Liệt ca mà cưới được Cẩn nhi rồi, dám đội ẻm lên đầu mà cung phụng lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play