Chuyển ngữ: Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

Liên tiếp mười ngày sau đó, thẳng cho đến khi gà mẹ trong nhà ấp ra gà con, tiểu nha đầu mới không khỏi cao hứng.

Cho gà ăn vẫn là việc của tiểu nha đầu, khi vừa biết gà mái bắt đầu ấp trứng, Nghiên tỷ rất cao hứng, mỗi ngày cho ăn mà mong đợi không thôi. Trí nhớ tiểu hài tử có giới hạn, sau hai mươi ngày Nghiên tỷ đã sớm quên việc ấy. Không nghĩ tới mới sáng sớm khi cho gà mẹ ăn, năm quả trứng thì đã có bốn con gà con chui ra.

Đôi mắt Nghiên tỷ nhất thời sáng lên.

Gà con mới nở ra lông còn ướt nhẹp áp sát lên da, đôi mắt vẫn còn nhắm, mí mắt phấn nộn non non, vừa mềm vừa nhỏ. Trái tim Nghiên tỷ mềm nhũn, bé đứng vọt lên, muốn mang tin tức tốt này nói cho nương cùng cữu cữu, kết quả không cẩn thận liền làm đổ rau chuẩn bị cho gà ăn.

Tiểu nha đầu nhất thời thương tâm không thôi, sợ bị dơ gà mái ăn vào bụng bụng sẽ không thoải mái, bé vội vã ngồi xổm xuống, vừa cẩn cẩn thận thận nhặt rau lên, vừa gọi to, "Cữu cữu, nương, ca ca, gà con sinh ra rồi, các ngươi mau ra đây xem nha."

Nhặt rau lên rồi bé còn chu miệng nhỏ thổi thổi.

Thần ca nhi đang tưới nước cho đồ ăn, cách Nghiên tỷ gần nhất, nghe xong thì lập tức buông thùng gỗ nhỏ xuống, chạy về phía chuồng gà.

Mấy ngày nay vì tâm tình Nghiên tỷ không tốt, nên tiểu hồ ly vẫn luôn được Thần ca nhi chăm sóc, đã sớm xem Thần ca nhi là tiểu chủ nhân chân chính của mình. Thấy nhóc đi, vật nhỏ cũng vội vội vàng vàng bước chân ngắn đi theo. Khoảng thời gian gần đây nó được ăn ngon, nên cao lớn hơn không ít, còn mập ra một chút. Khi bước đi, thân thể nhỏ bé còn uốn éo một cái, trông thật đáng yêu, nhất là bộ lông đỏ rực kia, khiến cho người ta yêu thích không thôi, xa xa nhìn vào còn đẹp hơn đám mây đỏ trên bầu trời.

Khi tiểu nha đầu nhìn thấy ca ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười, "Ca ca, mau nhìn gà con!"

Thần ca nhi liếc mắt nhìn, thấy muội muội rốt cục cũng chịu nở nụ cười, đáy mắt cũng lộ ra một vệt ý cười. Vốn tưởng rằng ca ca tới trước tiên sẽ sờ sờ gà con, kết quả ca ca chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh mình.

Thần ca nhi nhặt nhặt rau rớt bên cạnh Nghiên tỷ lên, tuổi nhóc lớn hơn chút, nên động tác cũng lưu loát hơn. Nghiên tỷ mím mím miệng nhỏ, cười cười, đột nhiên bắt chước cách cữu cữu hôn bé, hôn ca ca một cái.

"Ca ca tốt nhất."

Mặt Thần ca nhi nóng lên, rau trong tay rơi xuống một cái, nhóc mím mím môi, cảm thấy muội muội học cái không hay, thần sắc liền cực kỳ nghiêm túc, "Nữ hài tử không thể hôn lung tung người khác."

Nghiên tỷ mở to đôi mắt, theo bản năng phản bác một câu, "Ca ca không phải là người khác."

Lý Cẩn đi ra vừa lúc nghe như thế, thấy tiểu nha đầu rốt cục vui vẻ, y cũng không nhịn cười được, ôm tiểu nha đầu lên, "Ca ca dĩ nhiên không phải người khác, Nghiên tỷ muốn hôn thì hôn. Thần ca nhi tuổi nhỏ như vậy đã cứng nhắc, cẩn thận không cưới được tức phụ." Hoàn toàn xem Thần ca nhi là tiểu hán tử.

Nghiên tỷ che miệng cười.

Lý Uyển cũng không nhịn cười được, "Lại nói bậy."

Bên trong căn nhà nhỏ tràn đầy tiếng cười cười nói nói, quét đi những ngày mù mịt.

Nghiên tỷ vẫn luôn vui vẻ loanh quanh bên gà con, "Nương, gà con có thể cho con nuôi không?"

Lý Uyển cười cười, "Gà mái Nghiên tỷ đã nuôi rất tốt, gà con đương nhiên cũng có thể để con nuôi, thế nhưng mấy ngày đầu phải chú ý mới được, nương với con cùng nuôi có được không?"

Có thể để cho bé tự mình tham gia, tiểu nha đầu liền rất vui vẻ, "Chúng ta phải làm ổ cho gà con chứ?"

Lý Uyển ôn nhu gật gật đầu, sờ sờ đầu tiểu nha đầu, dạy cho bé từng bước làm ổ cho gà như thế nào. Nghiên tỷ nghe rất nghiêm túc, cuối cùng còn đột nhiên nói một câu, "Nương, gà con cũng chỉ có nương cùng huynh đệ tỷ muội, không có cha."

Vừa dứt lời nước mắt liền rơi xuống, "Con so với gà con hạnh phúc hơn, con còn có cữu cữu."

Tiểu nha đầu tuy rằng không biết cha cùng nương vì sao phải tách ra, thế nhưng chuyện tách ra này thực sự làm cho bé rất khó chịu. Những ngày qua cứ nghĩ đến cha là bé liền không nhịn được lén lút rơi nước mắt, bé liền hiểu rõ, một nhà bọn họ phải thật sự đi. Mấy ngày nay bởi vì bé mà mọi người không dám nói chuyện lớn tiếng, trong nhà cũng mất đi tiếng cười cười nói nói. Bé mặc dù tuổi nhỏ, nhưng vẫn nhận ra một điều gì đó, tâm tình cũng khó chịu lợi hại.

Kỳ thực nếu suy nghĩ kỹ một chút, bé so với gà con còn hạnh phúc hơn, bé còn có một người cữu cữu lợi hại nhất thương bé nhất trên đời này. Bé chỉ là không còn cha mà thôi, nha nha, vừa nghĩ tới không còn cha, nước mắt Nghiên tỷ liền rơi xuống.

"Nghiên tỷ không khóc, Nghiên tỷ của chúng ta kiên cường nhất." Lý Uyển vừa đau lòng vừa khó chịu, yêu thương hôn lên mặt tiểu nha đầu một cái.

Từng chút từng chút lau khô nước mắt trên mặt bé, động tác vô cùng dịu dàng.

Nếu như có thể, nàng thật không muốn để cho hài tử chịu đựng chuyện như vậy, nhưng nàng biết rõ rằng nếu như tiếp tục ở lại Triệu gia thì căn bản là chuyện không thể. Tính cách Thần ca nhi đã thành như vậy, nàng không muốn Nghiên tỷ cũng mất đi nụ cười ngây thơ. Đau dài không bằng đau ngắn, bé hiện tại tuổi còn nhỏ, qua một thời gian ngắn hết thảy sẽ lại tốt lên thôi.

Tiểu nha đầu cố kỵ cảm xúc của nương, nên vẫn luôn không dám cao giọng khóc. Hôm nay không biết vì sao lại như vậy, nước mắt vẫn không ngừng được, bé khóc lên, thật giống như mang nước mắt cả đời ra để khóc, đến nỗi đôi mắt cũng sưng thành quả hạch đào.

Mắt Thần ca nhi cũng đỏ.

Tiểu tử đứng phía sau họ, nhìn thấy Nghiên tỷ rốt cục cũng khóc lớn lên, lòng lại có chút vui.

Lý Cẩn sờ sờ đầu Thần ca nhi, cũng không biết phải an ủi nhóc như thế nào. Tiểu tử quá hiểu chuyện, ngoan đến khiến người ta đau lòng. Lý Cẩn sợ nhóc quá khó chịu, vỗ vỗ vai nhóc, giả vờ buông lỏng nói, "Đi, bồi cữu cữu luyện chữ đi, buổi tối cữu cữu kể cho con nghe hai truyện có được không?"

Thần ca nhi nhẹ nhàng gật đầu, sợ cữu cữu nhìn thấy đôi mắt ửng hồng của mình, nhóc che giấu nên cúi đầu nhìn xuống đất, mãi đến tận khi nước mắt đều nín lại mới đưa tay kéo tay cữu cữu.

"Không muốn thưởng."

Cẩn ca nhi hơi sững sờ, tiểu tử không phải thích nghe chuyện xưa nhất sao? Mỗi lần kể đều đặc biệt hy vọng y có thể kể hai truyện.

Thần ca nhi mím mím môi, nhỏ giọng nói một câu, "Thích bồi cữu cữu."

Đại khái là có chút ngại ngùng, cho nên khuôn mặt tiểu tử đỏ lên, đáy mắt cũng chợt lóe một vệt mắc cỡ.

Trái tim Lý Cẩn mềm thành một khối, đáy mắt y tràn đầy ý cười, đưa tay nhéo nhéo mũi tiểu tử, cố ý khoa trương trừng trừng mắt, "Ai u, bảo bối à, thực sự là hiếm có nha, nguyên lai Thần ca nhi chúng ta cũng có lúc biết ăn nói ngập ngừng nha! Ta còn tưởng con là lão già đấy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Thần ca nhi đỏ lên, mím mím môi.

Vào phòng, hai người liền bắt đầu nghiêm túc luyện chữ, nhưng trên thực tế đều đang chú ý đến tiếng khóc bên ngoài. Rõ ràng luyện chữ có thể khiến tâm tình người ta bình tĩnh lại, thế nhưng hai con người này lại thất bại.

Thần ca nhi có một hàng chữ trông như sao chép lại từng chữ, đến lúc tiểu tử ý thức được thì hai má nóng lợi hại, lặng lẽ hủy thi diệt tích*.

*hủy thi diệt tích – 毁尸灭迹: (hủy: tiêu hủy; thi: xác chết; diệt: tiêu diệt; tích: dấu vết) giết người diệt khẩu

Lý Cẩn cũng hiểu không thể đi ra được. Đến khi tiếng khóc ngừng lại, y liền canh đúng lúc xông ra ngoài, y nặn nặn khuôn mặt tiểu nha đầu, cười xấu xa trêu ghẹo, "Mới vừa rồi mơ hồ nghe có người khóc, nguyên lai là mèo mướp nhỏ nhà ta, khóc như vậy không đẹp chút nào."

Nghiên tỷ liền vội vàng chôn đầu trong ngực nương, nhưng không nhịn cười được, "Con mới không phải mèo mướp nhỏ."

Lý Cẩn vươn tay ôm đầu tiểu nha đầu từ trong lồng ngực tỷ tỷ ra, hôn khuôn mặt nhỏ của bé một cái, "Buổi tối cữu cữu làm canh sườn cho Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi có được không?"

Nghiên tỷ khóc mệt, tâm tình thoải mái không ít.

Bé tò mò ngẩng đầu nhỏ lên, nghĩ đến đã lâu không được cữu cữu ôm như thế, liền cà cà đầu cữu cữu, làm nũng nói, "Cữu cữu, canh sườn là cái gì á?"

Ý thức được ở đây không gọi là xương sườn, Lý Cẩn cười giải thích một câu, "Chính là xương cốt lớn, cắt ra từng khúc, cữu cữu liền gọi nó là xương sườn. Canh xương cốt là món canh cữu cữu thích nhất."

"Vậy Nghiên tỷ khẳng định cũng thích."

Lý Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, "Chưa uống mà ngươi thích liền sao!"

"Cữu cữu làm món gì Nghiên tỷ cũng thích a! Nghiên tỷ thích nhất cữu cữu." Tiểu nha đầu nói như chuyện đó là đương nhiên.

Trong lòng Lý Cẩn ấm áp, cười hì hì nói với tỷ tỷ, "Tỷ, tỷ thất sủng rồi, nha đầu thích đệ nhất có nghe không? Tỷ xếp phía sau đi."

Lý Uyển bật cười lắc đầu.

Nghiên tỷ cuống lên, vội vã phủ nhận, "Nghiên tỷ cũng thích nương nhất."

Lý Cẩn giả vờ sừng sộ lên, "Thích nhất rõ ràng chỉ có một người, Nghiên tỷ sao có thể vừa thích nương nhất vừa thích cữu cữu nhất chứ! Quả nhiên mới vừa rồi chỉ là dụ cho cữu cữu vui thôi."

"Nghiên tỷ không có." Tiểu nha đầu gấp đến độ mặt đỏ rần, cái mũi nhỏ chun thành một cục, bé lại không biết làm sao để phản bác lại, xém chút nữa là chảy nước mắt rồi.

Lý Uyển điểm đầu Lý Cẩn một cái, "Được rồi, đừng đùa nàng."

Lý Cẩn cười hì hì nói, "Ngươi xem ngươi xem, cữu cữu còn chưa nói gì, nương ngươi liền đau lòng, quả nhiên là mẹ con các người thân nhất."

"Ngươi chỉ biết bỡn cợt." Lý Uyển cũng không nhịn cười được.

Nghiên tỷ khó hiểu nhìn nhìn, thấy cữu cữu cười, không có vẻ không vui, cũng không nhịn được nhếch miệng cười theo.

*

Khi mặt trời hơi ngả về tây, Lý Cẩn liền bận bịu.

Y đem xương bỏ vào trong nước ấm, rửa xương thật sạch, đặc biệt là bọt máu, tạp chất bên trong xương, tất cả đều phải sạch. Sau đó đem xương để vào trong nồi, cho vào đầu hành lá, gừng, sau đó lại cho nước lạnh vào, dùng lửa lớn đun sôi, cuối cùng vớt một lớp bọt, rồi để lửa nhỏ hầm từ từ.

Củi mà y cùng Vân Liệt cùng nhau lên núi chặt đã có đất dụng võ, đặt một khối củi to dưới đáy nồi, chậm rãi đốt. Nấu được trên dưới một canh giờ, hương vị đã bay xa, xương cũng mềm đi, y mới lấy củi dưới nồi ra dập tắt.

Lại nói, khi vừa đến nơi này, y căn bản không biết nhóm lửa bếp củi, lửa không quá lớn thì cũng là quá nhỏ. Cảm thấy mùa hè thời tiết nóng, cứ để tỷ tỷ nhóm lửa giúp lại quá cực khổ, thế là Lý Cẩn mới dụng tâm học. Hiện tại trình độ mồi lửa của y đã có thể phân cao thấp với Uyển tỷ rồi.

Đặc biệt giỏi!

Lý Cẩn ninh một nồi, may mắn trong nhà mua nhiều chậu, tổng cộng sớt ra được bốn chậu. Khi đổ ra chậu rồi, mùi thơm càng phân tán. Tiểu hồ ly ngửi được mùi hương cũng chạy đến bên chân Lý Cẩn.

"Tỷ, tỷ mang cho Mai Chi tỷ cùng Trương đại nương một chậu đi, để họ cũng nếm thử món mới. A mỗ Chân ca nhi lại càng cần phải bồi bổ thân thể, uống nhiều canh xương một chút mới có lợi."

Lý Uyển đáp một tiếng, "Được."

Sau khi Lý Uyển ra cửa, Lý Cẩn cũng ra cửa, một chậu trong đó đương nhiên là cho Vân Liệt.

Y nhân lúc còn nóng mà bưng qua cho hắn.

Dọc theo đường đi còn gặp hai tiểu ca, tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi y.

"Cẩn ca nhi đi ra ngoài sao."

Tuy rằng mùi thơm của đồ vật trong tay y phân tán ra, nhưng bọn họ lại không hỏi là thứ gì. Sợ rằng sau khi hỏi, Cẩn ca nhi sẽ cho rằng bọn họ há miệng đòi ăn."

Lý Cẩn cũng không giải thích muốn đi đâu, thấy trong tay bọn họ bưng quần áo, cười nói, "Mọi người muốn đi giặt quần áo sao? Có người làm bạn thật tốt."

"Không phải, một mình giặt thì không hay, thêm một người để còn có người nói chuyện."

Khách sáo hai câu, Lý Cẩn liền tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đến nhà Vân Liệt.

Trong tay y bưng chậu nên không có cách nào gõ cửa được, thế là trực tiếp hô một tiếng, "Vân Liệt, nhanh mở cửa."

Vân Liệt nghe thấy động tĩnh liền đi ra.

Mới vừa mở cửa liền thấy khuôn mặt tươi cười của Cẩn ca nhi. Y cười lên đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt cong cong rất đẹp, bỗng dưng có chút câu dẫn người. Cuống họng Vân Liệt không khống chế được có chút lành lạnh.

Trong tay Lý Cẩn còn bưng canh, mới ra nồi không bao lâu nên nóng cực kỳ, đi một đường đã sắp kiên trì không nổi. Thấy hắn chỉ nhìn nhìn mình, con ngươi thâm thúy, Cẩn ca nhi lườm hắn một cái, "Còn không mau cầm lấy, nóng đó!"

Vân Liệt sờ sờ chóp mũi, lúc này mới phát hiện ra trong tay Cẩn ca nhi bưng đồ ăn. Hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo khả năng quan sát nhạy cảm của mình, thế mà nay lại hạ đến mức này!

Vân Liệt vội vã đưa tay nhận lấy, tự trách không thôi. Sau khi tới tay, quả nhiên có chút nóng, Vân Liệt nhíu mày lại, ánh mắt vô cùng chăm chú, "Vừa mới ra nồi? Nóng như thế sao không chờ nguội lại đưa?"

Lý Cẩn cười cười, "Nguội sẽ tanh. Ta không đi vào, người nhà vẫn đang chờ ta về ăn cơm."

"Chờ một chút, ta có mua chút trái cây trên trấn, vừa lúc ngươi đến, mang về cho hai đứa nhỏ một chút."

Lý Cẩn không khách khí với hắn, "Ngươi đừng chờ nguội mới uống, nguội rất dễ bị tanh."

Lý Uyển đến nhà Trương đại nương trước, nhà bà ở đối diện, rất nhanh đã trở về. Sau về đến nhà lại phát hiện thiếu mất một chậu canh xương, Cẩn ca nhi cũng không có ở nhà.

Lý Uyển hỏi Thần ca nhi một câu, "Cữu cữu đâu?"

"Cữu cữu bưng canh xương ra ngoài."

Nghiên tỷ bồi thêm một câu, "Đi đến nhà thúc thúc."

Thúc thúc trong miệng bé không phải là Vân Liệt sao?

Lý Uyển lại có chút phiền muộn, không trách khi nấu lại cho nhiều nước như vậy, lại còn mua nhiều xương như thế, nguyên lai đã sớm có dự mưu! Không một tiếng động liền đưa qua, thậm chí cũng không cùng nàng nói một tiếng.

Đợi đến lúc ăn cơm, thấy Cẩn ca nhi vẫn không có ý nói ra việc này, Lý Uyển mới có vẻ lơ đãng hỏi một câu, "Tỷ nhớ có tới bốn chậu, lẽ nào tỷ nhớ lầm?"

Tay Lý Cẩn đang gắp rau dừng lại một chút, lập tức nở nụ cười, "Nhớ không lầm, một chậu khác đệ tặng người ta."

Y nhận ra được tỷ tỷ có chút bài xích Vân Liệt, cho nên mới không chủ động đề cập với nàng.

Lý Uyển, "Đưa ai?"

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, "Tỷ, đệ thế nào lại có cảm giác tỷ biết rõ lại còn hỏi?" Mai Chi tỷ kia đã đưa rồi, có quan hệ tốt với y cũng chỉ còn Vân Liệt.

Lý Uyển, "..."

Càng phiền muộn rồi làm sao bây giờ?

Liếc trên bàn thấy đột nhiên có thêm một đĩa trái cây, Lý Uyển lập tức giả vờ như không thấy.

*

Cuộc sống gia đình tạm bợ của Lý Cẩn trải qua rất phong phú. Mỗi ngày nấu mứt trái cây, đi loanh quanh trên núi một vòng, lại rèn luyện thân thể một chút, rồi tranh thủ luyện một chút chữ. Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm tiến về phía trước mấy ngày.

Hôm nay Lý Cẩn liền đi lên trấn, xa xa đã nhìn thấy trước cửa Quy Vân các xếp đầy người.

Thật vất vả mới tiến vào được, A Phúc mắt sắc, liếc mắt một cái đã thấy y, nó duỗi cánh tay vẫy vẫy, "Lý công tử, ở đây ở đây, ta ở đây."

Trương chưởng quỹ cũng ở đó, thấy con trai bảo bối không biết lớn nhỏ như thế, mới vỗ đầu nhỏ của nó một cái.

Tiểu A Phúc hướng cha nó làm mặt quỷ, rồi chạy về phía Lý Cẩn.

Ánh mắt nó sáng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên một độ cong sung sướng, "Lý công tử, ngài đã tới, thiếu gia của chúng ta vẫn luôn ngóng trông ngài tới đây đó. Nếu ngài lại không đến, chúng ta cũng dự định đi Trúc Khê thôn mời ngài tới."

"Sao vậy? xảy ra chuyện gì?" Lý Cẩn cũng nhịn không được cười cười, nhìn vẻ mặt nó như vậy nhất định là chuyện tốt.

"Đương nhiên là chuyện tốt rồi, không chỉ là chuyện tốt đối với thiếu gia nhà ta, mà còn là chuyện tốt đối với ngài đấy. Ngài trước lên lầu hai chờ chút, ta đi cho người đi gọi thiếu gia nhà ta qua."

Thấy nó cố tình thừa nước đục thả câu, Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Còn cần phải chờ thiếu gia các ngươi tới mới có thể nói sao?"

Tiểu A Phúc cười hì hì nói, "Đúng vậy, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên là phải chính miệng thiếu gia nói cho ngài thì tốt hơn."

Trương chưởng quỹ cũng đi tới, nhìn thấy nhi tử cười hì hì ngốc nghếch, không nhịn được giật giật khóe miệng. Cũng không biết tên ngốc này làm sao lại lọt vào mắt nhị thiếu gia nữa, từ nhỏ đã thích mang theo nó bên người.

"Lý công tử, theo ta lên lầu đi, đi một đường ngài cũng đã khát rồi, trước tiên giải khát một chút lại nói chuyện khác cũng không muộn."

Lý Cẩn cười cười, "Được."

Trương chưởng quỹ tự mình đưa y lên lầu, lại sai người đưa một bình bích loa xuân đến, y tự mình rót cho Lý Cẩn một chén.

Lý Cẩn vội vã đứng lên, "Trương chưởng quỹ không cần khách khí như thế, ta tự mình rót là được, nào có đạo lý vãn bối để trưởng bối châm trà." Nói rồi đưa tay tiếp nhận ấm trà, "Ta làm là được, thật không cần phiền ngài."

Còn chưa từng có khách nhân nào tôn trọng y như vậy, Trương chưởng quỹ nhất thời cảm khái không thôi, đối với Lý Cẩn càng thêm thực tâm yêu thích. Y cười cười, đưa tay lấy bánh ngọt cho khách nhân đẩy đến trước mặt Lý Cẩn, ánh mắt của y cũng hiền lành không ít, "Lý công tử cũng không cần quá khách khí với ta."

Lý Cẩn cười lắc đầu, "Trương chưởng quỹ gọi ta Lý Cẩn là được rồi, tiểu A Phúc gọi Lý công tử đến thuận miệng, nhất thời không đổi được, ngài cũng đừng gọi như vậy, nghe thật khách sáo."

Y nhấp một ngụm trà, nói, "Trước cửa sao lại tụ nhiều người như vậy?"

Hết chương 34 – 23/9/2018

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play