Vân phủ canh phòng nghiêm ngặt, ném qua một viên đá thị vệ cũng sẽ kiểm tra. Vân Liệt không muốn kinh động lão gia tử, nên vẫn luôn đợi đến đêm khuya, đến thời điểm phòng thủ lỏng lẻo nhất liền nhảy vào Vân phủ. Bên trong phủ khá lặng lẽ, ngoại trừ hộ vệ thì tất cả cũng đã đi nghỉ ngơi.
Tuy rằng chưa đến đây được bao nhiêu lần, nhưng nơi ở của lão gia tử hắn lại biết rất rõ ràng. Thấy trước cửa có thị vệ canh gác, Vân Liệt nhắm hướng đông ném một viên đá, tính cảnh giác thị vệ rất cao, lập tức căng tinh thần, "Ai?"
Hai người đi về phía trước mấy bước, thừa dịp thời điểm họ đang điều tra, Vân Liệt đẩy ra cửa sổ ở phía tây, không một tiếng động lặng lẽ nhảy vào phòng.
Hắn học cùng Phổ Huệ đại sư hơn mười năm, học tận đến cả chân truyền, công phu ẩn nấp có thể nói là không ai bằng. Vừa tiền vào hắn đã phát hiện có chút không ổn, bên trong gian phòng yên tĩnh, căn bản là không có người. Vân Liệt đi đến đầu giường nhìn, đúng như dự đoán, chăn đệm chỉnh tề, lão gia tử căn bản là không có ở đây.
Thời điểm đi ra ngoài, Vân Liệt lấy từ trong ngực ra con mèo hoang mà mình đã bắt được bỏ nó trên đất. Mèo hoang gọi tới gọi lui dẫn đến cảnh giác của bọn thị vệ, thấy là mèo hoang, bọn họ vệ nhìn nhau, trên mặt đều hiện một nụ cười, cảm thấy mình có chút đại kinh tiểu quái.
*đại kinh tiểu quái - 大惊小怪: không có gì mà làm quá lên
Sau khi trở về, Vân Liệt tiến đến đầu giường nhìn Cẩn ca nhi và con. Vừa nhìn, mới phát hiện Cẩn ca nhi tỉnh.
Lý Cẩn tỉnh dậy nửa đêm đi nhà xí, mới phát hiện Vân Liệt đã đi ra ngoài, nghĩ đến tình huống của Vân phủ, đương nhiên liền đoán ra hắn đã đi đâu. Rõ ràng Vân Liệt sợ y lo lắng nên mới không nói gì, Cẩn ca nhi cũng không trách cứ hắn. Y ngồi dậy, vừa đưa tay giúp Vân Liệt cởi thắt lưng, vừa hỏi, "Tình huống thế nào?"
"Lão gia tử không có ở trong phủ."
Cẩn ca nhi cau mày.
Vân Liệt đến gần hôn lên môi Cẩn ca nhi, hắn ở bên ngoài có chút lâu, nên cả người đều mang khí lạnh, đôi môi cũng có chút lạnh lẽo. Bị hôn rồi, Cẩn ca nhi cũng hôn lại hắn, mãi cho đến khi đôi môi lạnh lẽo ấy ấm lên mới buông ra, tiếp tục cúi đầu cởi thắt lưng cho hắn.
"Ngươi đừng lo lắng, ngày mai trời sáng chúng ta trực tiếp đi qua, lão gia tử nếu đã gọi chúng ta đến đây, thì trước sau gì cũng sẽ gặp mặt chúng ta."
Nét mặt y mang ý cười, thần sắc ôn nhu, khiến người ta nhìn vào mà đáy lòng trở nên mềm mại. Vân Liệt đưa tay sờ lên khuôn mặt kia, hôn lên mắt y, thần sắc cũng dịu xuống, "Ta biết."
Vân Liệt đem áo khoác cởi ra khoát lên trên giá, rửa chân xong liền lên giường, "Còn có thể ngủ thêm một canh giờ, ngủ tiếp một lát đi."
Cẩn ca nhi gật đầu, nhích lại gần vào lòng hắn, "Ngươi cũng ngủ một chút."
Vân Liệt hoàn toàn không buồn ngủ, vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, nhưng khi đã ôm Cẩn ca nhi vào lòng rồi, từ từ lại buồn ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Cẩn ca nhi mặc quần áo tử tế cho hai tiểu gia hỏa liền đặt chúng vào xe đẩy nhỏ. Xe đẩy nhỏ có thế xếp lại, nên chiếm không mất bao nhiêu diện tích, thế nên đã mang theo cùng.
Tần bá từ sáng sớm đã đi khu chợ ở phía tây mua rau dưa cùng thịt, Lý Uyển tự mình động thủ làm bữa sáng cho mọi người. Đang ăn cơm, bên ngoài cửa có một người đến.
Người này là một trong những đại quản gia của Vân phủ, Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi đều biết ông. Ông đem một phong thư giao cho hai người. Phong thư này là của Vân lão gia tử đã viết xuống mấy ngày trước, sai ông chờ Vân Liệt đến Kinh Thành thì đem tin đưa cho hắn.
Tinh thần Lý quản gia có chút không tốt, dường như không được nghỉ ngơi tốt. Ngày hôm qua ông đến trang tử một chuyến nhưng không gặp, mãi cho đến giờ hợi* mới biết Vân Liệt đã đến Kinh Thành, sợ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, nên lúc này mới chạy tới.
*giờ hợi - 亥时: từ 9h đến 11h tối
Trên giấy chỉ có vỏn vẹn mấy lời, là thư đích thân lão gia tử viết, bảo Vân Liệt mang theo Cẩn ca nhi đến biệt trang gặp ông, cả hai đứa nhỏ cũng mang tới.
"Thân thể lão gia tử thế nào?" Vân Liệt xem xong liền cất thư đi.
Nụ cười quản gia có chút miễn cưỡng. Ông đến theo lời căn dặn của lão gia tử, cũng không tiện nhiều lời, "Vẫn còn có chút không khỏe, gần đây không ăn vô được gì, cả người gầy đi chỉ còn xương, các ngươi đến khuyên nhủ nhiều chút, nhìn thấy hài tử không chừng sẽ khỏe lại."
Khuyên nhủ nhiều?
Thần sắc Vân Liệt khẽ động, không hỏi nhiều nữa.
Ăn xong bữa sáng, Cẩn ca nhi nói, "Mang theo cả xe đẩy nhỏ đi, vạn nhất việt trang quá lớn, cứ ôm mãi cũng sẽ mệt."
Huyên tỷ thì còn may, bé ngoan ngoãn không thích vận động, còn Thịnh tiểu tử thì tinh lực hết sức dồi dào, nhảy tới nhảy lui suốt sẽ khiến người ta không đỡ nổi.
Vân Liệt muốn đi một mình trước để xem tình huống, "Các ngươi ngày hôm nay khoan hãy đi."
Chuyện lão gia tử không có ở quý phủ không nói cho bất luận người nào biết, rõ ràng là không muốn để người ta biết hành tung cùng tình hình của ông, nên mới đến đây một mình. Theo quản gia nói, thân thể của ông không hẳn đã đến bước xấu nhất. Từ trước đó hắn đã đưa nhóm Triệu Hoán đến đây xem xét, Vân Liệt luôn cảm thấy ý đồ của ông là đặt tại hài tử. đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì mới khiến ông không tiếc dùng thân thể để mượn cớ muốn gặp mặt hài tử?
Nếu như thân thể ông không có gì trở ngại, thì ai mới là người không kịp chờ đợi muốn gặp mặt hài tử?
Người có thể khiến cho lão gia tử giúp đỡ... chẳng lẽ là người mẹ danh nghĩa kia của hắn? Không đúng, nếu như trưởng công chúa muốn gặp, muốn tìm cũng là tìm hoàng thượng, sẽ không tìm lão gia tử. Vân Liệt cau mày, phút chốc trong lòng lướt qua rất nhiều chuyện. Muốn thăm dò tình hình trước cũng là vì hắn không muốn để Cẩn ca nhi biết chuyện quá khứ của hắn.
Cẩn ca nhi, "Cùng đến đi, nếu ngươi đi thì có chuyện gì xảy ra chứ? Thân thể lão gia tử khỏe cũng được, không khỏe cũng được, nếu ông ấy đã mở lời, chúng ta vẫn nên đi một chuyến sẽ tốt hơn, ông ấy muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ, mà cũng rất yêu thích chúng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
Hắn không phải sợ gặp nguy hiểm. Nếu như có nguy hiểm, tiểu viện này đương nhiên cũng sẽ không an toàn, hắn chỉ là... Thấy Cẩn ca nhi kiên trì, Vân Liệt không nói thêm nữa, muốn đi thì đi đi. Trong cung chắc chắn cũng đã biết tin, vạn nhất trưởng công chúa cùng thái hậu phái người đến đây...
Vân Liệt vốn định nhờ Nhiếp Chi Hằng ghé qua giúp đỡ mình quan sát, nhưng nếu dự định mang theo Cẩn ca nhi cùng con theo, thì cũng không cần thiết để hắn ở lại đây.
Thấy Minh Minh cùng Thần ca nhi đang đọc sách, Cẩn ca nhi không nói gì nhóc, mà nói cùng Lý Uyển một câu, rồi theo Vân Liệt rời khỏi tiểu viện.
Hoàng Lĩnh giúp họ đánh xe ngựa, Vân Liệt để lão Ngụy cùng Tần bá bá ở lại, liền thông báo một câu, bảo họ trông chừng tiểu viện, không được cho người khác tiến vào.
*
Biệt trang tại ngoại thành.
Xe ngựa đi hơn một canh giờ mới ra khỏi Kinh Thành.
Vân gia có không ít biệt trang, nơi này cũng không có gì đặc biệt. Nghĩ đến Vân Tu Ninh từng ở nơi này mấy năm, Vân Liệt nhíu mày.
Dòng dõi Vân gia đơn bạc, Vân lão gia tử chỉ có hai người con, lão đại là Vân Tu Ninh, lão nhị là Vân Tu Hàn. Vân Tu Ninh trên danh nghĩa là bá phụ của hắn, thân thể vẫn luôn không tốt, những năm này luôn an dưỡng tại biệt trang, chẳng lẽ thân thể ông không qua nổi?
Vân Liệt đối với mọi người ở Vân gia vẫn luôn không có cảm tình gì, cũng chỉ khi còn bé mới gặp qua Vân Tu Ninh, chỉ nhớ rõ thân thể ông thật sự không tốt, gầy đến nổi chỉ một cơn gió đã có thể thổi đi, còn những việc khác cơ bản là không có ấn tượng gì.
Bạch mã không nhanh không chậm đi về phía trước, lại qua hơn nửa canh giờ cuối cùng đã tới biệt trang.
Vừa xuống xe ngựa đã có gia nô tới đón. Nhìn thấy đoàn người Vân Liệt đến, một người trong đó đi thông báo với lão gia tử, một người khác cung kính hành lễ rồi đưa bọn họ đi về phía trước.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, so với Trúc Khê thôn chẳng hề kém cạnh. Vân Thịnh mỗi khi đi đến một địa phương mới đều nhìn chằm chằm không chớp mắt, không ai chọc nhóc, tiểu tử cũng cười đặc biệt vang, một chốc lại vỗ vỗ vai cha, một chốc lại gặm gặm cha, nhóc học theo đa răm rắp, rất thích hôn cha, cũng thường thường hôn nhẹ cha.
Nhóc rất biết dằn vặt người ta, cứ nhích tới nhích lui, Cẩn ca nhi ôm một chốc cánh tay cũng có chút mỏi.
Vân Liệt nhìn y, "Để ta bế nó."
Thịnh tiểu tử còn nhớ đa hay đánh mông mình, nên liền cho hắn một cái lưng, không muốn để cho Vân Liệt bế.
"Còn nhỏ mà thù dai thật!" Cẩn ca nhi buồn cười không thôi.
Vốn tưởng rằng Thịnh tiểu tử mỗi ngày đều cười ha ha, thì sẽ là người vô tâm vô phế*, chuyện gì cũng chỉ cần ngủ một cái liền quên, không nghĩ tới gien Vân Liệt quá mạnh, tiểu tử cũng có chút di truyền từ hắn.
*vô tâm vô phế - 没心没肺: thành ngữ, " không tim không phổi", ý chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hoặc chỉ người suy nghĩ đơn giản
Một lát sau Thịnh Thịnh liền cười, a a a nói với đa gì đó. Vân Liệt cong môi dưới, nhìn thấy đa cười, Thịnh tiểu tử lại muốn cho đa ôm, đưa tay nhỏ ra mời.
Vân Liệt đang ôm Huyên tỷ, hai người cẩn thận trao đổi một chút.
Thấy hai đứa trẻ đứa nào cũng xinh xắn, gia nô kia lặng lẽ nhìn vài lần. Bởi vì sợ Vân Liệt, nên cũng không dám lên tiếng, chỉ đưa người đến nơi lão gia tử ở mới dừng lại.
Thị vệ bên người lão gia tử đi ra, nhìn thấy bọn họ liền chào, nói lão gia tử bảo bọn họ trực tiếp đi vào.
Họ đi vào rồi, mới phát hiện lão gia tử đang nằm trên giường, khí sắc ông rất kém, tóc tai trắng phau, vốn dĩ tinh thần quắc thước mà hiện tại cả người lại hiện ra nét suy sụp không thôi, già đi không chỉ một tuổi.
Thấy bọn họ ôm hai đứa trẻ tới, lão gia tử kích động vô cùng, muốn xuống giường, nhưng vừa hơi động, không nhịn được đã ho lên. Triệu quản gia bên cạnh đỡ lấy ông, vỗ vỗ lưng ông, "Gia, ngài nên nằm xuống, tiểu công tử cũng không phải người ngoài."
Trước đây khi lão gia tử đi Phổ Quang tự thăm Vân Liệt, ông vẫn thường đi theo bên người, ông vẫn luôn xưng Vân Liệt là tiểu công tử. Bây giờ Vân Liệt đã sớm trưởng thành thành một đại nam nhân, thậm chí cả hài tử cũng đã có, nhưng xưng hô ấy vẫn không thay đổi.
Vân Liệt cau chặt mày, căn bản không nghĩ tới ông lại bệnh thành như vậy.
"Sao lại bệnh thành như vậy?"
Lão gia tử không thèm để ý, phất ta một cái, "Người đã già, đau đầu nhức óc là chuyện thường xảy ra." Ánh mắt của ông trước sau vẫn rơi vào trên người hài tử, chút kích động, sắc mặt trắng bệch cũng hồng nhuận lên một ít.
Cẩn ca nhi gọi một tiếng gia gia, lão gia tử đáp một tiếng, viền mắt có chút ướt át, "Nhanh ngồi xuống, ôm hài tử đã mệt bao nhiêu rồi. Đây chính là Thịnh tiểu tử cùng Huyên tỷ sao?"
Hai đứa nhỏ giống hệt Vân Liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt, xinh xắn vô cùng, lão gia tử càng nhìn càng yêu thích.
Thịnh tiểu tử đang ngồi trong lòng đa, nhìn thấy trong phòng có hai người mình không biết, một người trong đó còn luôn dõi theo nhóc, nhóc liền vẫy vẫy tay nhỏ kêu lên a a a.
Cẩn ca nhi cười cười, nói với Thịnh tiểu tử, "Đây là thái gia gia, Thịnh tiểu tử gọi một tiếng gia gia thử xem."
*thái gia gia -太爷爷: ông cố (cha của ông nội / ông ngoại)
Tiểu tử a a kêu lên, thấy tóc của ông trắng trắng, liền muốn đưa tay với lấy.
Cho là nhóc muốn mình bế, lão gia tử cao hứng không thôi, "Tiểu tử cũng muốn gần gũi cùng thái gia gia a, đến đây, thái gia gia ôm một cái."
Sắc mặt ông tiều tụy, cho dù có chút khí sắc cao hứng nhưng vẫn không tốt lắm, đáy lòng Vân Liệt bỗng có chút lạnh lẽo, hắn vẫn cho rằng có ẩn tình bên trong, căn bản không nghĩ tới lão gia tử xác thực là bị bệnh. Lúc này đột nhiên nhìn thấy ông như vậy, nhất thời có chút không thể nào chấp nhận được. Trong ấn tượng của hắn, lão gia tử luôn luôn trung khí mười phần*, mỗi lần nhìn thấy hắn, không mắng hai câu thì cả người sẽ không thoải mái, tinh thần so với người khác đều tốt hơn nhiều. Nhưng hiện tại lại gầy trơ cả xương.
*trung khí mười phần - 中气十足: có tinh thần, đầy sức sống
Vân Liệt rũ mắt, đưa Thịnh tiểu tử qua cho ông.
Bình thường lão gia tử có nói gì, hắn căn bản cũng không nghe qua, Vân lão gia tử vốn tưởng rằng còn phải mắng hắn hai câu hắn mới cam lòng đưa cho mình ôm, nên khi thấy hắn thoải mái đưa đưa hài tử cho mình ôm như vậy, thì có chút không dám tin, sửng sốt nửa ngày, mãi đến khi Vân Liệt cau mày, ông mới cười nhận lấy đứa trẻ.
Thịnh tiểu tử được đón vào lòng lão gia tử, mới tò mò nhìn ông, a một tiếng liền nắm tóc lão gia tử, sợi tóc màu trắng đó, đẹp lắm đó! Tiểu tử a a kêu lên, cười vô cùng vang dội.
Vân Liệt nắm lấy tay nhỏ bé của nhóc, kéo kéo, không cho nhóc con lộn xộn.
Thịnh tiểu tử còn muốn nghịch, oan ức liếc nhìn cha.
Cẩn ca nhi dỗ dành, "Thịnh Thịnh ngoan, không được nắm tóc thái gia gia nha."
Thịnh Thịnh hiểu được tóc là gì, liền nghe lời không nắm nữa, đầu nhỏ lắc lư lắc lư, có vẻ vui vẻ, nhưng không lâu sau lại nắm râu bạc của ông!
Tiểu nam oa* gần một tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo non nớt, con ngươi to tròn đen nhánh như bảo thạch, lúc nào cũng thích cười, khiến người ta nhìn đến tâm cũng hóa mềm, dù cho bị kéo râu, nhưng lão gia tử vẫn rất vui vẻ.
*tiểu nam oa - 小男娃: bé trai
Khi Vân Tu Hàn đến đây, từ xa xa đã nghe được tiếng cười của nhóc con, bỗng lộ một tia kinh ngạc hiếm có. Thân thể đại ca càng ngày càng xấu đi, thân thể lão gia tử cũng ngày càng sa sút theo, ấy vậy mà có chuyện gì lại cười đến như vậy.
Ông cau mày, thần sắc có chút lãnh đạm, "Ai đến đó?"
Hết chương 134 – 23/03/2020
_________
Yên: truyện cũng đã sắp đi đến hồi kết rồi, tụi mình cũng đã đồng hành hơn trăm chương rồi, tụi mình thử khảo sát cho vui nha! Ở đây bạn nào
- dưới 18 tuổi nè? (comment ở đây nha)
- trên 18 - dưới 25 tuổi nè? (comment ở đây nha)
- trên 25 tuổi nè? (comment ở đây nha)
- và mấy bạn đoán Yên bao nhiêu tuổi. (hỏi cho vui ^.^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT