Bên trong lồng bị những thanh kim loại ngăn cách, mỗi một hình ảnh đều là tiểu đam mê thú hoặc co quắp hoặc ngẩng mặt, tiếng ngáy an tường mà bồng bềnh trong phòng thi, thật một cảnh tưởng xa hoa đồi trụy, tửu trì nhục lâm ( aka ao rượu rừng thịt).
Mí mắt giám khảo giựt giựt, tầm mắt chuyển đến trên người thanh niên.
Cậu còn đang chơi móng vuốt của đam mê thú, tay trắng nõn đem móng vuốt nhỏ lăn qua lộn lại mà nhào nặn, thật giống đang thưởng thức một khối mặc ngọc.
Mà đam mê thú cũng khéo léo nằm trên mặt đất, theo dõi cậu, con ngươi giống như quả nho thỉnh thoảng chớp mắt một chút.
Cậu sẽ không mang theo cỏ bạc hà đi?
Giám khảo nghi ngờ nghĩ đến, dưới mũi co rúm.
Nôn, đầy phòng thi đều là mùi máu, cho dù là cỏ bạc hà liều lượng cao, ở tình huống như vậy cũng anh hùng không đất dụng võ.
Tiếu Thanh Sơn gác lại móng vuốt nhỏ như cành hoa mai, đam mê thú tội nghiệp mà kêu lên một tiếng.
Gãi gãi cằm của nó, Tiếu Thanh Sơn nghiêng đầu đi, âm thanh thanh nhuận như là một cơn gió nhẹ, xua tan vị rỉ sắt trong sân: "Ta có thể dẫn chúng nó đi sao?"
Nghe vậy, nhóm đam mê thú hưng phấn kêu.
Chúng nó?
Giám khảo nhìn chồng đam mê thú xõa tung như đoàn mây đen, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Đam mê thú tuy rằng đáng yêu, lực công kích cũng rất mạnh, thuộc về sinh vật chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn không thể cưỡng cầu.
Dẫn đường bình thường thuần dưỡng một con đã là cực hạn, cậu còn muốn đem hơn 100 con đều mang đi?
Giám khảo hắng giọng một cái, tránh không đáp: "Kiểm tra kết thúc!"
"... Tốt thôi, gặp lại sau."
Tiếu Thanh Sơn tiếc nuối xoa xoa đầu nhỏ đam mê thú, đối phương híp mắt, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
Bê trong tiếng kêu những đam mê thú còn lại quanh quẩn ai oán, thật giống đang giữ lại cậu.
Tại cách đó không xa, các thí sinh vây cùng nhau, mới mẻ mà nhìn tình cảnh đó.
"Thật lợi hại, đam mê thú đều coi cậu ấy là chủ nhân."
"Hơn nữa đam mê thú đều rất thả lỏng, lực lượng tinh thần của cậu ấy nhất định rất ôn nhu."
"Một hơi thuần phục 100 con đam mê thú đó, ta chỉ là thuần phục một con, đầu đau đến sắp nổ tung!"
Giám khảo tằng hắng một cái, lập lại: "Kiểm tra kết thúc, thí sinh có thể rời sân rồi!"
"Vâng..." Thí sinh trả lời, ý do vị tẫn (?)nhìn chằm chằm đam mê thú.
(?): vẫn chưa thỏa mãn
Giám khảo bất đắc dĩ nở nụ cười, ngươi có đem con ngươi trừng ra ngoài, đam mê thú cũng không cho các ngươi vuốt đâu.
Nói không chắc còn có thể cắn ngươi.
Thí sinh lục tục rời đi, phòng thi trống rỗng.
Giám khảo mang theo bao tay dày, võ trang đầy đủ mà tiến vào lồng, chuẩn bị ứng phó đam mê thú khôi phục tinh lực.
Nhưng chúng nó chỉ là mệt mỏi mà nằm trên mặt đất, đến liếc mắt cũng không phân cho bọn họ.
Bỗng dưng, đồng tử đam mê thú ở đây thu nhỏ, cả người tạc mao, phát ra uy hiếp hí lên, mà thân thể lại không ngừng được mà run rẩy.
Gáy da căng thẳng, cái mông bị nâng lên, một đam mê thú đầy mặt ép mộng bị xách lên, một cái mặt đột nhiên kề sát tới trước mặt nó.
"Meo!" Đam mê thú sợ đến tê cả da đầu, một móng vuốt như trong quá khứ, sói nhạy bén mà ngửa mặt về sau, bình yên vô sự.
"Móng vuốt thả xuống đi."
Người đàn ông ra lệnh, sói xám thu hồi chân trước dìu ở trên cánh tay hắn, tứ chi chấm đất, đuôi to khinh thường lắc lắc.
Sinh vật nhỏ yếu, căn bản không có biện pháp bảo vệ tốt chủ nhân nhỏ.
So với dộ sáng của da lông, nó cũng không thua!
Không hề uy hiếp!
Sói xám đắc ý ngao một tiếng.
Trong xe huyền phù điệu thấp, Carl dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Âm thanh tài xế bắt chuyện đánh thức hắn, con mắt xanh lục bích mở, hắn nói: "Ông nội."
Carl vốn là có chút vui mừng, hắn tự cao thành tích thi viết không tệ, trong sát hạch lính gác chuyên nghiệp cũng lấy được thành tích không tồi, không để gia tộc mất mặt. Nhưng thượng tướng Bird lại trầm mặt.
Khí chất bản thân của Bird cũng rất nghiêm túc, lần này càng như hang đá trong đêm mưa, hàn ý ướt lạnh thuận bùn đen xám lan tràn ra.
Ngoài ý muốn, câu nói đầu tiên của Bird cũng không phải cái gì quở trách, mà là như một người ông bình thường, từ ái hỏi thành tích cháu trai: "Điểm thi viết ngươi xem chưa?"
Carl gật đầu liên tục, lấy ra quang bình, chỉnh lại, để ông nội có thể thấy rõ mặt chữ.
Bird đem điểm hắn nhiều lần nghiền ngẫm trong miệng, trầm ngâm nói: "Điểm không tệ."
Khóe miệng Carl mới vừa câu lên nụ cười, liền nghe ông nói: "Ngươi biết Tiêu Thanh bao nhiêu điểm không?"
Thành tích kiểm tra đều là bảo mật, muốn biết được điểm người khác, chỉ có thể thông qua miệng cùng tai đến tìm hiểu. Lòng dạ Carl kiêu ngạo, tự tin cực kỳ, cũng sẽ không làm loại hành vi tổn hại thân phận này.
"Cậu ta thi bao nhiêu mắc mớ gì đến ta? Ông nội, ngài biết không, cậu ta ở trên trường thi đều ngủ, e sợ đạt yêu cầu cũng quá sức."
"A..." Bird nở nụ cười một tiếng, đem một phần tư liệu truyền cho Carl.
Văn kiện không lớn, không tới hai giây liền truyền xong xuôi.
Mà Tạp Nhĩ nhìn thành tích phía trên, mặt một chút liền cứng lại rồi.
"Không thể!" Carl kích động đứng lên, cạch một chút đánh vào nóc xe, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Không có gì không thể." Bird cười lạnh nói.
Cháu trai ông tự cho là bản thân giỏi, ngày hôm nay nên để cho hắn mở mắt một chút, rõ ràng cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn thiên ngoại hữu thiên(?).
(?):Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị"
Về phần Tiếu Thanh Sơn...
Bird nhìn chăm chú phương xa, thanh niên đang theo bên cạnh Diệp Dịch, sói xám tự cho là trẻ con, trước mặt thanh niên ra vẻ giả ngu.
Thanh niên hoàn toàn bất đắc dĩ, đem con sói xám cao gần tới hai mét ôm vào trong ngực, như là gánh một bao tải nặng nề.
Cậu ưu tú là thật là giả, ngày mai tự có chân tướng.
Ngày kế, kiểm tra ngày thứ ba bắt đầu.
Lần này là đoàn chiến, hơn trăm tên thí sinh chọn sáu người —— ba lính gác ba dẫn đường, tùy cơ phân tổ.
Nếu như bị bắn trúng đầu, cổ, ngực, hoặc là dây treo móc sinh tồn ở ngực, thí sinh coi như là tử vong.
Mỗi lần giết một tên địch nhân, thêm 10 điểm.
Đương nhiên, đây chỉ là thành tích mặt ngoài, kết quả hợp lệ hay không, quyết định bởi biểu hiện tổng hợp của thí sinh ở trên trường thi.
Coi như ngươi vận may không tốt điểm đến hàng hầm thứ năm, một mình ngươi một mình phát quang phát nhiệt, vẫn có thể bộc lộ tài năng.
Trước khi khai chiến, tiến hành rút thăm.
Mà trên tinh võng, bạn trên mạng so với thí sinh còn kích động hơn.
Trong diễn đàn nặc danh của trường quân đội tinh cầu thủ đô, một cái lầu cao đi lên.
【 phát sóng trực tiếp ② trong rừng thí sinh ghép đôi 】
45L: đội hình đội 6 rất co dãn, Carl là tiến công, mà Phương Đường là vững vàng, có tiến có lùi.
123L: đội 25 vững quá, Kiều Di trong đội, ta có thiên hạ.
125L: Thảo, hợp lý hoài nghi đội 25 gian lận, Hayman cũng ở?
135L: 4 đại lão, đội 25 quá mạnh mẻ rồi, này không công bằng.
150L: Vận may cũng là một phần thực lực, không phục thì kìm nén.
175L: Đã tới chậm, nam thần của ta ở đội nào? Trình độ gì?
180L: >>75L nếu như nam thần của ngươi là Tiêu Thanh, đội 12,trình độ cảm tạ tham dự.
195L: >>75L một nhánh đội ngũ cực kì bình thường, không đáng chú ý, không điểm sáng, còn muốn mang nam thần ngươi bay, chó cắn áo rách.
200L: Ta lại cảm thấy đội 12 phần thắng rất lớn, đội viên không phải đặc biệt ưu tú, nhưng cũng là loại hình vững vàng. Hơn nữa có người nói, ngày hôm qua biểu hiện của Tiêu Thanh rất tốt.
205L: >>200L thôi đi Thanh Thanh bảo bối nhà ngươi cái gì,trình độ tâm lý điểm B, kiểm tra thân thể E cũng không cảm thấy ngại báo danh, thực sự là đau lòng thí sinh cùng đội cậu ta, sợ không phải đạt điểm yêu cầu mà là trực tiếp kéo đến cha.
207L: >>200L vốn là yếu, còn không có lượng tử thú, trực tiếp ít đi một đôi mắt, đâu chỉ là không có ưu thế, quả thực tất cả đều là thế yếu, xem các ngươi có thể hay không ngược gió trở mình.
Lần này phòng thi là một mảnh rừng rậm sum suê.
Tán cây như lọng che, che kín bầu trời, biển cây xanh biếc nối liền một mảnh.
Bất kể là nhìn thẳng, ngưỡng mộ phía dưới, hay là quan sát phía trên, đều chỉ có thể nhìn thấy cành lá xanh biếc.
Một tiếng súng vang, một bộ hình người té rớt xuống, mềm nhũn nằm dưới đất.
Trang phục sặc sỡ mặc lên, dễ thấy vị trí bẩn màu xanh lam ánh huỳnh quang.
"Tốt!" Timothy tay nắm thành quyền nhảy dựng lên, vui sướng bay nhảy như chim.
"Cũng không phải ngươi đánh, nhảy cái rắm á, còn có nhỏ giọng chút!" Lục Nhẫn Dị nhẹ nhàng nện cho đồng đội một cái, nhẹ giọng lại nói.
Thanh niên để súng xuống, lông mi thật dài rung động, một cái nhảy vọt gọn gàng nhanh chóng, từ trên nhánh cây nhảy xuống, không có phát ra một tia tiếng vang, mềm mại phảng phất như là một mảnh lông chim rơi trên mặt đất.
Kiểm tra đã bắt đầu ba tiếng, đây là đội ngũ thứ ba bọn hắn gặp phải.
Theo tiến trình đẩy mạnh, đội ngũ càng ngày càng ít, vì lấy được điểm cao, bọn họ cũng sẽ hướng về một điểm nào đó từ từ hội tụ.
Tiếu Thanh Sơn chỉ về một hướng khác trong rừng: "Tước Điểu trở lại."
Timothy sững sờ: "Há, tốt!"
Kia rõ ràng là lượng tử thú của hắn, Tiếu Thanh Sơn đối với nhận biết lại càng nhạy cảm.
Lúc mới vừa nhìn thấy kết quả tổ đội, Timothy khá bất đắc dĩ.
Hắn đối Tiếu Thanh Sơn không có ác ý gì, chỉ là đơn thuần không tin, dẫn đường đang thức tỉnh trong thời gian ngắn ngủi đến bắt đầu thi đấu, trình độ của cậu có thể đột kích có thể thích ứng thực chiến.
Timothy cũng là dẫn đường, tự nhiên cũng chứng kiến cuộc kiểm tra ngày hôm qua, thế nhưng đam mê thú nhốt ở trong lồng, cùng đối thủ có thể chạy có thể nhảy có thể một con thoi bạo đầu của ngươi cũng không cùng một cấp độ.
Hoàn cảnh trong rừng sâu cũng không tiện, ẩm ướt, âm lãnh, ngoại trừ người, còn phân tán một ít sâu cùng thú hoang, nếu là gặp được mạnh mẽ người, cũng cần phải triền đấu một phen.
Nhưng biểu hiện của Tiếu Thanh Sơn, lại xa xa nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cậu biểu hiện phi thường trầm ổn, thậm chí cao hơn mấy kẻ già đời bọn họ cố vượt qua trong trường quân đội.
Đội trưởng là hắn, nhưng hắn cảm thấy được, có lẽ Tiếu Thanh Sơn đảm nhiệm vị trí này thích hợp hơn.
Tiếu Thanh Sơn dùng tay mở ra nắp bình, hàm dưới vì ngẩng mặt, cảnh này khiến lúc cậu uống nước, hầu kết lăn dị thường rõ ràng.
Cậu vặn chặt cái nắp, môi ướt nước mở ra: "Tình huống làm sao?"
Timothy nhíu mày: "Đội 25 đang hướng bên này di chuyển nhanh chóng, bằng tốc độ của Kiều Di bọn họ, không tới một phút sẽ đụng chúng ta."
Lục Nhẫn Dị lo âu cắn chặt môi dưới, nói bổ sung: "Kĩ thuật đánh lộn cùng chiến thuật của Kiều Di đều là điểm tối đa, cứng đối cứng đánh không lại hắn. Còn có Hay man, năng lực phản trinh sát của hắn cũng rất mạnh, chúng ta bày xuống cạm bẫy e sợ đều uổng phí."
Chính diện va chạm là chết, thủ đoạn nhỏ đùa giỡn cũng vô hiệu, dùng trí?
Đầu óc của cậu bảo hôm nay chỉ muốn làm một con cá mắm(?), toàn bộ khó khăn, liền giao cho phản xạ thần kinh!
(?): Muốn buông xuôi, chả muốn làm gì cả.
Tiếu Thanh Sơn ngửa đầu, ánh nắng xuyên thấu qua khe hở lá cây nhảy vào lá tiếp theo làm nó lốm đốm, tro bụi trong không khí đều dát lên một tầng kim.
Cậu nói: "Vậy thì ngồi chờ chết đi."
Timothy: "..."
Không phải, ngài từ bỏ đến cũng quá nhanh, ít nhất cứu vãn một chút đi!
Mà càng làm cho hắn không thể nào tiếp thu được chính là, bốn vị đồng đội còn lại còn rất tán thành quyết định của Tiếu Thanh Sơn, dồn dập đặt mông ngồi xuống đất, ngước đầu nhìn lên bầu trời đóng vai trẻ con ngu dại.
Lục Nhẫn Dị vỗ vỗ mặt đất, tay đánh vào trên lá rụng, phát ra tiếng vang sán sạt: "Ngồi xuống đi, Timothy. Nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Chúng ta như vậy thật sự được không?" Timothy che mặt, miệng ngại chửi thề mà ngồi xuống.
Bỗng nhiên, trước khi gặp được tổ 25 trước, bọn họ trước hết chờ tới, lại là đại sứ ngoại giao tổ 6. Phương Đường giơ tay, nỗ lực quên súng nhắm ngay mắt của, nói rõ ý đồ hắn đến.
"Hợp tác?" Tiếu Thanh Sơn ngón tay đặt ở trên cò súng, "Ta không đồng ý. Ngươi biết ta và Carl là quan hệ như thế nào đi, còn đến hỏi loại phí lời này?"
"Biết đến, bạn tốt rớt xuống trong nước cũng phải kéo đối phương cùng chết mà." Phương Đường lau gáy, đầy tay đều là mồ hôi lạnh, hắn tận lực dùng ngữ điệu thoải mái nói rằng, "Nhưng giữa các ngươi thâm cừu đại hận, hoàn toàn có thể đợi thủ tiêu Kiều Di bọn họ trở lại tính sổ mà. Thời điểm đó, ngươi muốn làm sao đá Carl, liền đá Carl thế đó."
Timothy khuyên nhủ: "Tiêu Thanh, ta cảm thấy hắn nói có đạo lý, chúng ta đánh không lại Kiều Di, hợp tác với bọn họ rất có lợi."
Phương Đường gật đầu: "Đúng không, đây là song thắng."
"..." Tiếu Thanh Sơn quay đầu, hỏi, "Các ngươi cũng nghĩ như vậy?"
Bốn người còn lại gật đầu như gà mổ thóc.
Tiếu Thanh Sơn lỏng khẩu súng ra: "Được."
Phương Đường phun ra một hơi, cái trán lại bị một cái miệng hình tròn kim loại lạnh lẽo va vào, lông tơ đầy người hắn đều dựng đứng lên ——
Là nòng súng.
Tiếu Thanh Sơn lạnh nhạt nói: "Đừng đùa giỡn nữa trò bịp bợm nhỏ, không thì ta để ngươi biết cảm giác bị bể đầu."
Tiếng súng vang lên tại rừng rậm một góc, chấn động tới một mảnh phi điểu.
Chim chóc chạy trối chết, lông chim nhẹ nhàng rơi xuống đất phút chốc, một vệt ánh sáng chợt lóe, nó lập tức chia ra làm hai.
Kiều Di không hổ là đại thần trong miệng bọn họ, lúc Tiếu Thanh Sơn cùng nàng đánh, có thể cảm giác được lính gác đối diện bất kể là tốc độ phản ứng, hay là sức mạnh, tâm thái, đều so với đối thủ lúc trước gặp phải giỏi hơn rất nhiều.
Hơn nữa Hayman cùng nàng có cảm giác trong lòng phối hợp, làm cho cuộc chiến đấu này so với trước, khó đánh một ít.
Nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi.
Tốc độ chủy thủ đâm về nàng càng lúc càng nhanh, góc độ cũng càng ngày càng xảo quyệt, không khỏi làm Kiều Di hoài nghi thanh niên phía đối diện còn lưu bao nhiêu lực chưa có bao phát.
Lão sư khóa vật lộn trong trường quân đội đều là quân nhân xuất ngũ, bắt đầu đánh nhau một người so với một người tàn nhẫn hơn, nhưng ai cũng không làm cho nàng từng có cảm giác ngột ngạt như vậy.
Nàng giống như là một con báo hoa, khi đụng tới sư tử mạnh mẽ hơn so với nàng, từ đáy lòng cảm nhận được hoảng loạn.
Lòng vừa loạn, động tác tự nhiên mất đi nhịp điệu.
Gay go!
Kiều Di trong nháy mắt điều chỉnh bước tiến của chính mình, nhưng vẫn là không tránh thoát dao đâm tới.
Ngay khi lưỡi dao lóe tia sáng sắp đánh gãy dây sinh tồn trên ngực nàng, một phát đạn hướng về bên này bắn tới!
Cũng không phải hướng về Kiều Di, mà là nhắm ngay cổ Tiếu Thanh Sơn!
Toàn bộ phòng trực tiếp đều vì một màn bất thình lình sôi trào, bởi vì phát đạn kia, cũng không phải đồng đội đội 25 bắn ra, mà là xuất từ tay Carl!
Tại bước ngoặt quan trọng nhất, Carl xé bỏ hợp tác thỏa thuận, đứng ở phía đối lập Tiếu Thanh Sơn!
Mà hết thảy này tựa hồ sớm có dự mưu, đồng đội hắn cũng dồn dập trở mặt, ở trong cùng một lúc công hướng các đồng đội của Tiếu Thanh Sơn!
"Ngọa tào, quá âm hiểm đi!!! Không nhìn nổi, mẹ, sinh khí!!!"
"Phản bội là một trong các mưu kế, khó chịu? Nhẫn nhịn đi! Carl làm rất khá!"
"Carl rác thải, bội ước không biết xấu hổ!!!"
Nhưng đống đạn mạc chỉ giằng co ngắn ngủi vài giây, theo đến, là bình luận càng thêm điên cuồng.
Dây sinh tồn màu đỏ rơi vào trong bụi cỏ, nơi đó bùn đất ướt nhẹp, dây thừng đã nhiễm phải màu vàng đất.
Kiều Di ngồi dưới đất, sững sờ mà nhìn bóng lưng của thanh niên chậm rãi rời đi.
Nếu như đổi thành nàng, tuyệt đối không thể trong khi tránh né đạn, còn dư lực cắt đứt dây sinh tồn của đối phương.
Nhưng sự tình càng làm cho nàng khiếp sợ hơn còn ở phía sau.
Kiều Di là chủ lực đội 25, sau khi nàng xuống sân khấu, dưới sự tức giận cùng kiêng kỵ, đồng đội không cùng Timothy triền đấu, mà là thoát chiến, cũng cấp tốc nắm chặt súng bắn về Tiếu Thanh Sơn, còn Carl bên kia, cũng lựa chọn thủ đoạn giống vậy!
Ngay khi mấy phát đạn đồng thời bắn về phía Tiếu Thanh Sơn, cậu không có né tránh, mà là cầm dao găm đặc chế của quân bộ, chậm rãi lại tinh chuẩn, đúng lúc mà đem đạn chia ra làm hai.
Đúng thế.
Cậu dùng dao găm bổ đạn.
Mặt mũi Carl trắng bệch, lượng tử thú co lại thành một đoàn run lẩy bẩy.
Thượng tướng Bird khẳng định đang coi phát sóng trực tiếp, hắn dù hoảng hốt, cũng phải ứng chiến.
Phải tiên phát chế nhân.
Carl cắn chặt răng hàm, cơ nhục căng thẳng, dùng tốc độ nhanh nhất nhằm phía Tiếu Thanh Sơn.
Kết quả tốt nhất là, hắn có thể một lần hành động cắt đứt dây sinh tồn của Tiếu Thanh Sơn.
Hỏng một chút, cùng lắm lưỡng bại câu thương.
Một tiếng "Oành" trầm thấp, tán cậy xanh um chập chờn, lá cùng vang lên, mấy cái lá cây phiêu linh rơi xuống.
Dao găm hạ xuống, bị Tiếu Thanh Sơn đá một cái bay ra ngoài, cậu lôi cổ áo của Carl, cười đến rất nhu hòa, con mắt nhạt màu ở trong bóng cây, nhiễm phải điểm màu đen.
"Đây là kiểm tra, ngươi không thể ——" Carl còn chưa nói hết, một nắm đấm liền đánh tới mặt của hắn.
Tiếu Thanh Sơn trực tiếp đánh, hình ảnh khốc liệt, khiến phát sóng trực tiếp dời góc nhìn, chỉ dám từ phía sau lưng quay toàn bộ quá trình cậu đánh no đòn Carl.
Bạn trên mạng nhìn ra rất này, ngoài miệng cũng rất này.
"Carl ngươi nhìn thấy không, lưỡi hái của tử thần nó vừa lớn vừa sáng."
"Cáng bên trường chuẩn bị xong chưa, ta hoài nghi Carl sống không qua mười giây."
"Thật kích thích! Biến đổi bất ngờ, thoải mái chập trùng, tiếp tục đánh, đánh tàn nhẫn hơn nữa!"
"Lính gác bị dẫn đường đè xuống đất ma sát, thảm hề hề."
Internet huyên náo khí thế ngất trời, trong phòng quản lí yên lặng như tờ.
Hai mắt giám khảo vô thần mà nhìn chằm chằm hai vị thượng tướng, trên lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Trong lỗ tai truyền vào thanh âm gì đã không trọng yếu, ngược lại đầu óc của hắn đã qua tái, không có cách nào xử lý.
Bird tức giận đến đỏ mặt tía tai, dù là ai nhìn thấy cháu trai anh tuấn của chính mình bị người đánh thành đầu heo, mà hình ảnh người biến heo còn đang phát sóng trực tiếp, đều sẽ tức đến nổ tung.
"Gọi Tiêu Thanh dừng lại! Lập tức! Lập tức! Hiện tại! Cậu ta đây là đánh đập thí sinh! Là trái với kỷ luật kiểm tra!"
Tiêu thượng tướng ngược lại là nhẹ như mây gió, thậm chí còn vuốt vuốt râu mép:
"Xin hỏi trong quy tắc cuộc thi có ghi không thể đánh thí sinh sao? Không có, không chỉ không có, đánh còn có thêm điểm!"
Bird cả giận nói: "Đó là ở tình huống bình thường —— "
Tiêu thượng tướng nghi hoặc: "Cái gì gọi là tình huống bình thường, trong quy tắc không viết nha, ngài lớn như vậy, làm sao còn không nói lý thế? Ta còn nói xé bỏ minh ước không tính tình huống bình thường đây, hiện tại chỉ là kiểm tra, nếu đổi trên chiến trường, cháu trai của ngài không liền thành... Khụ."
Thương lượng không thành, Bird nghiến răng nghiến lợi, một chưởng vỗ trên đài đang khống chế: "Được, giám khảo các ngươi không dám quản có đúng không, ta tự mình đi, ta ngược lại thật ra muốn nhìn một chút, là ai cho Tiêu Thanh lá gan lớn như vậy!"
Tiêu thượng tướng vẻ mặt trở nên nghiêm túc, mới vừa tính nói chuyện, liền nghe một thanh âm truyền đến.
Thanh âm kia trầm thấp, lúc thường, như đàn cello động nhân, nhưng vào thời khắc này lại lãnh tới cực điểm.
Diệp Dịch dựa vào trên ghế ngồi, nửa bên mặt đều chìm ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường viền sâu sắc của hắn.
Hắn nói: "Ta cho."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT