Trong đầu Diệp Dịch cắt đứt một cái.

Hắn toàn lực thu hết bản tính ngột ngạt, để tránh chính mình xúc phạm tới cậu, nhưng đối phương lại đần độn mà tới gần, chủ động đem cái cổ mềm mại mảnh khảnh đưa đến trước mặt hắn, dùng tư thái không đề phòng đem toàn bộ đều giao cho hắn.

Nhẹ một chút?

Hắn làm sao không nghĩ như vậy, nhưng hắn đã không có biện pháp phân rõ nặng nhẹ, cũng không có cách nào khống chế lực lượng của chính mình.

Một cái tay đè lại gáy Tiếu Thanh Sơn, cậu rút về bản năng chống lại, mặc cho Diệp Dịch thăm dò vào vòm miệng của cậu, xâm chiếm lãnh địa của cậu.

Môi răng quấn quýt bên trong, một cái tay khác thuận lưng của cậu trượt xuống nơi càng sâu.

Khi đối phương bị tình dục chi phối, thần thức Tiếu Thanh Sơn lặng lẽ đi tới bên trong lĩnh vực tinh thần cuồng bạo của hắn.

Tinh thần lực cấp S bài xích bất kỳ sức mạnh của ngoại lai, vô số đường lộn xộn quấn quanh thành mấy hình ảnh không có ý nghĩa, mang theo tính chất công kích, địch ta không phân mà cắn nuốt tất cả, đem tất cả mọi thứ đều xoắn thành mảnh vỡ.

Thống khổ và nổi giận, gào thét cùng cuồng tiếu, cừu hận cùng tuyệt vọng ngưng hợp lại cùng nhau, dung nhập trong máu của hắn, như đao cùn thổi mạnh máu thịt của hắn.

Đây là lính gác từ nhỏ nhất định phải chịu đựng cực khổ, bọn họ tiến lên con đường, mỗi một đóa hoa mân côi đều bị bụi gai cắn giết, dạ oanh tại trên cây phát ra rên rỉ.

Hắn đi đến gò núi, hoàng hôn phía tây lặn xuống, khắp núi đồi chiết kiếm như là cầu xin thần phật phù hộ thánh giá, lại như là phần mộ. Con quạ bay qua, chiếu xuống bóng tối, đó là vinh quang, cũng là tội nghiệt.

Hắn sắp chết đi, hắn sẽ trở về bụi bặm, nhưng ngay lúc ở đầu ngón tay của hắn sắp chạm được phần mộ của mình, một đôi tay từ phía sau lưng dò ra, đem hắn ôm lấy.

Mưa từ trên trời hạ xuống, mơ mơ hồ hồ, tỉ mỉ như dệt cửi, vết máu dọc theo đường nét anh tuấn chảy xuống.

Hắn lẳng lặng dựa vào trong ngực người kia, nước mưa lạnh lẽo, nhiệt độ ấm áp, hắn là mặt băng trôi nổi ở trên mặt biển, nửa chìm nửa trôi.

Đường nét hỗn loạn bị câu lên một góc, đối phương kiên nhẫn mở ra phức tạp, núi lửa dung nham rầm nổ tung, lại lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.

Bên trong phế tàn, theo trình độ phong bạo tăng lên, cuối cùng một tia sáng cũng dập tắt, trong thư viện tối tăm cực kỳ, sói xám đã sớm bình tĩnh lại, tủ sách dưới chân bị nó đánh ngã.

Không có một quyển sách, cư dân thành phố thời điểm dời đi, đương nhiên sẽ không bỏ lại điển tịch quý giá, này cũng làm cho thư viện đặc biệt thoáng đãng, âm thanh vang vọng, tiếng người phát ra kích thích cảm quan, nhưng không giá sách thì lại không tạo nên bất kỳ tác dụng che đậy.

Tiếu Thanh Sơn bị bế lên, lưng để trên vách tường băng lãnh, đáy mắt hiện ra ánh nước dịu dàng.

Lại một làn sóng đánh tới, cậu sắp tràn đầy, không nhịn được phát ra thở dốc khiến song phương đều mặt đỏ tới mang tai, đổi lấy chính là đối phương đối đãi thêm tàn bạo.

Sau khi kết thúc, hai người rúc vào với nhau, như là mèo liếm lông lẫn nhau.

Diệp Dịch hạ người ngửi đống hồng vân, mùi của chính mình tựa hồ nồng nặc chút.

"Đừng ngửi." Tiếu Thanh Sơn đẩy hắn ra, buồn ngủ, "Tôi buồn ngủ quá..."

"Ngủ đi." Diệp Dịch liếc nhìn ngoài cửa sổ, đất trời đen kịt, cách gió bão đình chỉ còn sớm.

Sói xám bị chủ nhân đưa tới, trở mình, lộ ra cái bụng lông màu trắng xù xù, Tiếu Thanh Sơn dựa vào nó, cà cà vuốt lông, rất nhanh liền ngủ.

Nghe cậu có quy luật hít thở, Diệp Dịch cuộn lại chân, cương vai, khuỷu tay chống trên đầu gối, một cái tay từ từ bưng kín nửa khuôn mặt.

Hồng nhạt từ cổ hắn lan tràn lên trên, từ từ đem toàn bộ mặt hắn đều nhuộm thành màu đỏ.

Trong không khí còn nổi mùi tanh hoa đỗ quyên lơ lửng, biểu thị tình hình trước đó kịch liệt cỡ nào.

Vẫn chưa tới một ngày, hắn liền cùng tiểu thiếu gia Tiêu gia lúc trước hoàn toàn chưa quen thuộc làm hai lần.

Diệp Dịch buồn bực mà lau mặt, nghe đồn, Tiêu tiểu thiếu gia đối với vị hôn phu của cậu thập phần mê luyến, sau khi không thể chia ra làm dẫn đường, thậm chí lặng lẽ mua dược xúc tiến phân hóa tại chợ đêm, đương nhiên, cậu chưa lấy được bao thuốc, liền bị anh trai bắt được, đối phương giận tím mặt, trực tiếp cắt mất tinh thẻ của cậu.

Yêu thích Carl · Bird như thế, cậu tại sao còn muốn...

Nếu như ở trên viên tinh cầu này chỉ có một mình cậu, xác suất đợi liên bang cứu viện có bao nhiêu?

Cậu chỉ là vì sống tiếp mới ủy thân chính mình sao?

Kỹ xảo kia của hắn không khỏi cũng quá...

Nhớ tới cậu nước mắt mông lung,bộ dáng khó nhịn đón ý nói hùa, màu mắt Diệp Dịch trở nên càng sâu, hắn quay đầu xem Tiếu Thanh Sơn, đối phương thụy nhan điềm tĩnh lại tươi đẹp, chỉ có khóe mắt ửng đỏ để lộ ra một chút ám muội.

"A Dịch..." Tiếu Thanh Sơn lẩm bẩm.

Diệp Dịch sắc mặt hơi hơi thư hoãn một ít, lại nghe Tiếu Thanh Sơn nói tiếp: "Hỗn cầu(?)... Chặt mi..."

(?): aka cái đó á.

Diệp Dịch: "..."

Chặt?! Chặt nơi nào?!

Mới vừa rồi còn quấn lấy hắn muốn không ngừng, đảo mắt cứ vô tình như vậy sao?!

"Ngươi sợ là không nỡ..." Diệp Dịch cắn răng thấp giọng nói, nắm mũi của cậu, đối phương cau mày, "Ừ" một tiếng, mở ra móng vuốt của cậu.

Diệp Dịch buồn bực mất tập trung, thẳng thắn nằm xuống bên cạnh cậu, động tĩnh rất nhẹ, để tránh khỏi đánh thức cậu.

Giấc mộng trở nên rất cạn, lông mi Tiếu Thanh Sơn động đậy, mở hai mắt ra.

Đầu tiên nhìn thấy, là một mảnh vải vóc màu đen,lồng ngực người đàn ông rộng rãi mà che kín rắn chắc. Cậu đưa tay ra đụng vào, vải vóc thập phần bóng loáng, trên tay sử dụng chút lực, hướng phía dưới áp sát, xúc cảm khẩn thực lại có co dãn, còn có thể nhận biết được tim nhảy lên.

"Đừng sờ loạn."

Trọng lượng trên eo nhẹ đi, một bàn tay lớn bắt được bàn tay của cậu, ngăn lại hành động của cậu.

Tiếu Thanh Sơn từ trong ngực Diệp Dịch chui ra, ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh, cậu từ cửa sổ nhìn xuống dưới, sa mạc đã hoàn toàn bao phủ chân tháp, khoảng cách nhấn chìm tầng lầu này bất quá ba mét.

"Tiếp được." Âm thanh Diệp Dịch truyền đến.

Hắn xoay người, một khối đường miếng nhỏ ném đến trên tay cậu, đó là thực phẩm áp súc của quân đội.

Tiếu Thanh Sơn tháo ra giấy gói kẹo, đem viên đường nhỏ kia nhét vào trong miệng, quý trọng mà thưởng thức mùi vị của nó, ngọt ngào, như là sô cô la sữa bò.

Cảm giác chắc bụng rất mau ra hiện, trên đầu lưỡi một chút dư vị cũng biến mất không còn tăm hơi.

Cậu nhấc lên mắt, nhìn về phía Diệp Dịch, oan oan ức ức.

Còn muốn ăn...

Diệp Dịch hiểu lầm ánh mắt của cậu, sờ sờ mũi: "Thực phẩm áp súc khẳng định không thể mỹ vị so với lúc ngươi thường ăn, ngươi đừng quá ghét bỏ... Nếu như có thể đi ra ngoài, ta mời ngươi ăn cơm nhé."

Tiếu Thanh Sơn yêu cầu nói: "Tôi muốn ăn của anh làm."

"A?"

Diệp Dịch vẫn luôn rất bận, bất quá lúc tình cờ rảnh rỗi cũng tự mình làm cơm, tự nhận là cũng không tệ lắm, không thua với người máy nấu nướng, nhưng Tiếu Thanh Sơn làm sao biết hắn sẽ làm cơm, hay là nói cậu chỉ là thuận miệng nhắc tới?

Vô luận thế nào, Diệp Dịch đều không có lý do cự tuyệt.

Hắn cười nói: "Xem ra ta phải nhìn nhiều thêm mấy quyển thực đơn."

"Đúng rồi." Diệp Dịch hỏi, "Ngươi tối hôm qua nhắc tới tháp cao là chuyện gì xảy ra?"

Tiếu Thanh Sơn mở cửa sổ ra, không khí khô ráo tràn vào, cổ họng có chút khó chịu.

Cậu chỉ về một phương hướng: "Anh xem bên kia. Hẳn là bị thứ gì phá huỷ."

Diệp Dịch nhìn về phía kia tháp cao chỉ còn dư lại hài cốt cùng hoang mạc mênh mông, nhíu mày: "Trước đó tình huống sau lưng nó làm sao?"

Tiếu Thanh Sơn trả lời: "Một cái lỗ rất to, như là do thiên thạch... Theo ý tôi nơi tôi nhìn thấy là như vậy."

"Đi thôi."

Diệp Dịch nhảy ra ngoài cửa sổ, chắc chắn rơi xuống đất, Tiếu Thanh Sơn đi theo bên cạnh hắn.

Sói xám làm quân tiên phong, linh hoạt chạy trên cồn cát, cùng bọn họ vẫn duy trì một đoạn khoảng cách ổn định.

Gió bão qua đi sa địa giấu giếm nguy hiểm, cát đất khả năng đem sinh vật mặt trên cuốn vào trong cát sâu không thấy đáy.

Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch sóng vai tiến lên, giày ngắn giẫm lên một cái động nhợt nhạt tối tăm, hạt cát lưu động, thân thể còn chưa nghiêng, trên eo đã căng thẳng, Diệp Dịch đỡ cậu, dặn dò: "Cẩn thận chút."

Cậu biết nơi đó không có gì quá nguy hiểm mới dám làm như vậy, nhưng Diệp Dịch quan tâm cậu như vậy, Tiếu Thanh Sơn tự nhiên là cùng hắn tựa càng gần hơn: "Biết rồi."

Phía sau tháp cao, cồn cát hiện ra xu thế xuống dốc, sói xám vô cùng phấn khởi lao xuống, giống như là trượt tuyết vậy, vung lên một trận tro bụi.

Diệp Dịch ho khan hai tiếng: "Con chó con."

Tiếu Thanh Sơn mỉm cười: "Thú tựa chủ nhân."

Diệp Dịch không phục: "Ta so với nó trầm ổn nhiều hơn được không?!"

Sói xám như là ngửi được thứ gì, đảo quanh tại chỗ lõm xuống, móng vuốt bắt đầu đào động.

Nó đào ra hố nhỏ, cát chồng chất bởi vì trọng lực mà lướt xuống, lấp kín cửa động, sói xám ngẩng đầu lên, đáng thương "Gào gừ" hai tiếng, lỗ tai ủ rũ mà rủ xuống.

Tiếu Thanh Sơn mò đầu của nó: "Ngoan, ngoan."

Sói xám nheo mắt lại, đuôi điên cuồng rung động, như là được cổ vũ, lại bắt đầu đào hầm.

Diệp Dịch: "..." Chó ngốc, dùng tốc độ của nó đào 100 năm cũng đào không ra.

Tiếu Thanh Sơn nói rằng: "Dưới đáy phải có cái gì."

Không riêng gì hành vi của sói xám, thần thức của cậu cũng tìm được một ít thứ, hẳn là dùng vật liệu đặc thù làm thành, ngăn cách ý đồ thâm nhập phía dưới.

"Chỉ có thể đi xuống xem một chút." Diệp Dịch đối với thiết bị đầu cuối cá nhân ra lệnh, "Ngân Lang, lên làm việc."

Vừa dứt lời, trong sa mạc một trận cuồng phong cuốn qua, bụi bặm tung bay, xông thẳng lên nền trời!

Đợi đến khói thối lui, một bộ cơ giáp hình thú to lớn xuất hiện ở giữa sa mạc.

Nó cơ hồ muốn dung nhập vào trong sa mạc, nhưng vỏ ngoài che kín vết rạn nứt như mạng nhện bại lộ hình dạng của nó.

Cửa tự động mở ra, sói xám như về đến nhà nghênh ngang nhảy vào, Diệp Dịch lôi kéo Tiếu Thanh Sơn tiến vào bên trong cơ giáp.

"Nhắc nhở, nguồn năng lượng không đủ." Âm thanh cơ giáp truyền ra, nó nhắc nhở Diệp Dịch,

"Ta đã đói bụng chừng mấy ngày, trở lại sẽ hướng hiệp hội bảo vệ cơ giáp kiện cáo ngươi."

Diệp Dịch uy hiếp nói: "Trước đó ta sẽ hủy ngươi đi!"

Ngân Lang chú ý tới Diệp Dịch còn mang theo một thanh niên mạo mỹ, sau khi tìm tòi cơ sở dữ liệu cùng phân tích khí vị, nó chào hỏi: "Phu nhân, ta là Ngân Lang."

Tiếu Thanh Sơn sửng sốt một chút: "... Phu cái gì?"

Ngân Lang chuyện đương nhiên trả lời: "Phu nhân đó, trên người của ngài có khí vị của nguyên soái, ta nói chẳng lẽ không đúng?"

Tiếu Thanh Sơn sắc mặt một đỏ, liền rũ mắt xuống, liếc Diệp Dịch một cái, rầu rĩ nói:

"Không phải." Tạm thời còn không phải.

Ngân Lang lúng túng nói: "Há, nha. Xin lỗi nha. Vậy ta nên gọi ngài như thế nào? Tiêu thiếu gia, Tiêu Thanh? Sau khi trả lời, đem ghi vào cơ sở dữ liệu."

Diệp Dịch không phải rất muốn tham dự cái đề tài đổi tên xưng hô này, đánh gãy bọn họ: "Bắt chuyện một hồi rồi hãy bắt nữa, hiện tại quan trọng nhất là phá tan mảnh cát bụi này."

Tiếu Thanh Sơn gật đầu, được sói xám dẫn dắt đi, ngồi xuống tại một nơi tương tự phó lái.

Ngân Lang chận lại nói: "Nơi đó là —— "

Diệp Dịch: "An vị ở đây đi, chờ một lát đừng kết nối thần kinh võng lạc."

Ngân Lang bắt đầu nhanh chóng giải toán, cơ giáp liên bang phân đơn kỵ cùng song kỵ, hai chỗ ngồi của cái sau tuy rằng phân chủ đạo cùng phụ trợ, thế nhưng nắm giữ quyền hạn đều là tương đồng.

Mặt khác, tại trên tinh võng, bởi song kỵ cơ giáp đều là cấp A trở lên, ngoại trừ cấp thượng tướng những người khác đều không thể điều khiển, vị trí chủ đạo còn bị gọi đùa là ghế vua, vị trí phụ trợ thì lại gọi ghế hoàng hậu.

Rõ ràng còn có ghế cho khách, tại sao không cho cậu ấy ngồi, phải biết cho dù không kết nối thần kinh võng lạc, quyền hạn điều khiển của ghế hoàng hậu vẫn có thể để cho người ngpiof ở đó cưỡng ép điều khiển cơ giáp.

Ngân Lang ý tứ sâu xa: "Hi, ca ca, lên mạng sao?"

Tiếu Thanh Sơn: "???" Vì sao đột nhiên có phong vị cổ trang?

Diệp Dịch: "... Ngươi ngậm miệng, còn có đem màu sắc tự vệ đóng, duy trì điện."

Ngân lang dương dương đắc ý phun ra một đoạn từ 0 cùng 1 tạo thành ngôn luận: 【ntr(?) vị hôn thê người khác thật kích thích. 】

(?): Ngoại tình

Diệp Dịch thái dương mơ hồ bị đau: "Ngươi cho rằng ta nghe không hiểu? Muốn bị xóa nhân cách?"

Ngân Lang: "Anh."

Trong sa mạc thoạt nhìn hoang tàn vắng vẻ, một đạo cơ giáp màu bạc dần dần từ phía trên lặn xuống, hình dạng cơ giáp hiển lộ ra.

Nó cúi người, pháo đài nổi lên, một giây sau, dùng nó làm trung tâm, cuồng sa bạo liệt, hạt cát như sóng biển hướng bốn phía dâng trào ra, lần này hạt cát trực tiếp đem eo tháp cao cũng chôn luôn.

Sau khi bị cát đất che lấp, một đạo màu đen, bây giờ một tia sáng đều không có cửa hiện ra trước mặt bọn họ.

Nó bằng phẳng nằm trên mặt đất, độ rộng thậm chí lớn hơn cơ giáp, khe cửa đóng chặt.Tiếu Thanh Sơn lẩm bẩm: "Thông đạo dưới lòng đất?"

Diệp Dịch: "Kết nối."

Ngân lang trái oán nói: "Một lời không hợp liền kết nối, ngài không sợ ta bị Dark Virus?"

Tiếu Thanh Sơn: "... Tính cách Ngân Lang là anh đặt ra sao?"

Diệp Dịch biện giải cho mình: "Không phải! Ta lần đầu tiên điều khiển nó, nó đã như vậy!"

Ngân Lang: "Ta thường xuyên bởi vì mình quá bất thường mà cảm thấy cùng các ngươi hoàn toàn không hợp."

Móng vuốt Ngân Lang ấn trên cửa đen, ánh sáng màu xanh như nước sông truyền vào, hoa văn dọc theo cành cây lao nhanh lên trên.

Ngân Lang báo cáo: "Khóa gien, không cách nào phá giải mật mã."

Tiếu Thanh Sơn cau mày, đây là manh mối đầu tiên bọn họ đi đến tinh cầu này tìm được, có lẽ sau cánh cửa này, cùng đợi bọn họ chỉ là thất vọng, nhưng nếu như cứ thế nói từ bỏ, có lẽ bọn họ đến manh mối thứ hai cũng tìm không ra.

Dù sao đều chết, chẳng bằng...

Âm thanh không hề chập trùng truyền ra: 【 Tại sao không thử xem kiến thức thần thức? 】

Tiếu Thanh Sơn tại trong đầu đọc thầm: "Ta nhớ ngươi đã đóng công năng tán gẫu."

Hệ thống: "Buộc chặt phần mềm đều rất lưu manh."

Tiếu Thanh Sơn: "Ngươi rất có tự giác."

Ngân Lang đang thử nghiệm bạo lực phá giải, lỗ tai run lên, bỗng nhiên nói: "Phu nhân dẫn theo cơ giáp sao?"

Tiếu Thanh Sơn cùng hệ thống đều cả kinh: "!"

Diệp Dịch nghiêng đầu qua chỗ khác, nghi ngờ nói: "Ngươi dẫn theo cơ giáp? Tại sao không nói cho ta?"

Tiếu Thanh Sơn ngượng ngùng nói: "Không có, có đã sớm mang anh bay."

Tiếu Thanh Sơn suy tư, cơ giáp có thể nghe thấy âm thanh hệ thống, cho nên hệ thống là cơ giáp AI?

"Hệ thống? Nói trò cười?"

Hệ thống yên tĩnh như thóc.

Thôi, ngày khác lại trị nó. Tiếu Thanh Sơn cụp mắt gom lại lông mi, thần thức thuận vết tích màu xanh xâm nhập khóa gien, răng rắc một tiếng, hoa văn cố định, đại môn ầm ầm mở ra, một hành lang màu đen kéo dài xuống phía dưới.

Ngân Lang ngờ vực: "Á? Cái độ khó của mật mã này, ta vừa nãy nên phá giải thành công nha."

"Về tinh cầu sẽ kiểm tra cho ngươi." Diệp Dịch liếc nhìn Tiếu Thanh Sơn, mặt mũi của đối phương có chút tái nhợt.

Diệp Dịch "Sách" một tiếng, kiểm tra nguồn năng lượng thừa, lại kiểm tra bản đồ, trên hoang mạc có một điểm đỏ lấp loé, mà trong cửa lại có từ trường cách trở, không có cách nào tìm tòi nghiên cứu.

Tiêu tiểu thiếu gia theo chân hắn tương đối an toàn hơn.

Ngân Lang không tiếng động mà gào lên một tiếng, chạy vào trong, ánh sáng nhìn từ ngoài, nó hẳn là rất nặng, nhưng bởi chất liệu nhanh nhẹn cùng khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, đeer nó chạy thậm chí không có một tia âm thanh.

Sau khi nó hoàn toàn tiến vào thông đạo,cửa lại lần nữa đóng.

Xuyên qua một đoạn đường hầm đen kịt, tia sáng nhân tạo bắn vào, tầm mắt rộng rãi sáng sủa ——

Hành lang rộng rãi xoay quanh xuống,cây cối xanh um tươi tốt kéo dài tiến vào bên trong, nguyên bản nên là bầu trời, chiếc đèn lớn chiếu ra ánh sáng, chiếu sáng một mảnh nhà lầu cao thấp chập trùng —— đô thị dưới lòng đất!

Tiếu Thanh Sơn còn không kịp vì thành phố này mà cảm thấy kinh ngạc, liền nghe được một tiếng vang thật lớn, một cái nhà cao tầng bỗng nhiên sụp đổ!

Tiếng kêu thảm thiết của mọi người truyền đến, ánh lửa dấy lên, cơ hồ muốn thiêu cháy nền trời.

Mười cụ cơ giáp như pháo đài phân tán tại các góc đô thị, chầm chậm tiến lên, có lặng im không hề có một tiếng động, có thì lại mở ra buồng lái, lấy ra súng kiểu cổ.

Loại súng kia không mảy may đả thương được lính gác, nhưng đối với người bình thường mà nói, vẫn là một loại dằn vặt.

Diệp Dịch mặt chìm xuống dưới, ánh mắt băng lãnh: "Bình dân săn bắn."

Khi liên bang mới vừa thành lập, thời đại dẫn đường còn chưa xuất hiện, từng có một đoạn lính gác liên hợp lại thành lập đế quốc.

Lính gác chịu tinh thần lực dằn vặt, lý trí vẫn còn, nhưng đã mất đi nhân tính, tự xưng vì nhân loại mới, trên danh nghĩa tiết kiệm tài nguyên, tàn sát bình dân, thỏa mãn dục vọng giết chóc của chính mình.

Trong sách giáo khoa bị lịch sử phe phán, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây.

Ngân Lang: "Căn cứ hình dáng cùng vết tích lưu lại phán đoán, an toàn của nơi này đến 88%."

"Tiêu Thanh, ngươi lưu lại." Diệp Dịch nghiêm túc nói.

Tiếu Thanh Sơn nơi nào không biết hắn đang lo lắng cái gì, nguồn năng lượng của Ngân Lang chỉ còn lại 5%, ai biết sau khi khai chiến có thể kiên trì bao lâu.

Cậu lắc đầu: "Tôi muốn cùng anh."

"Nghe lời." Diệp Dịch thả nhẹ âm thanh, "Ta sẽ không xảy ra chuyện."

Tiếu Thanh Sơn hỏi ngược lại: "Vậy anh mang theo tôi khác nhau ở chỗ nào? Tôi gây trở ngại thao tác của anh?"

"Không phải, ngươi ——" Diệp Dịch thở dài một hơi, "Ngươi biết rõ ràng."

Tiếu Thanh Sơn quay đầu, không nhìn tới hắn: "Nếu như ngươi xảy ra vấn đề rồi... Ta cũng không có cách nào kiên trì."

Diệp Dịch run lên trong lòng, có thứ gì sắp dưới đất chui lên: "Ngươi —— "

Ngân lang không đúng lúc cảm thán: "Oa, tự giác của người chết nha."

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Diệp Dịch: "Ngân Lang, ngươi chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play