Editor: Gấu Lam

Bên trong gian phòng nhỏ hẹp, rèm cửa sổ kéo đến gió thổi không lọt, đem ánh trăng cùng ánh sao ngoài cửa sổ đều ngăn cách, chỉ dư ánh đèn nội thất ảm đạm.

Một hình vuông trên giường, đệm chăn màu trắng gấp thành miếng đậu phụ ngay ngắn chỉnh tề, ráp trải giường bằng phẳng, chỉ ngổn ngang tán lạc hai cái áo khoác cùng hai phần giấy công nhân tạm tuyển in họ tên cùng ảnh chân dung.

Mà trên một cái giường khác cùng nó cách xa nhau bất quá một thước, xốp chăn chồng chất tại góc tường, còn lại một góc nhỏ thuận mạn giường rủ xuống, sắp trượt rơi trên mặt đất.

Giường chấn động một chút, chăn giường lảo đà lảo đảo rốt cục bị đạp xuống một đoạn.

Diệp Dịch hai tay chống tại hai bên đầu Tiếu Thanh Sơn, trên ngực, hầu kết hạ chập trùng, cúi đầu thân cái miệng của cậu.

Thiếu niên trong ngày thường cà lơ phất phơ, lúc này lại rút đi bộ dáng lười biếng cùng tản mạn, bộc lộ ra nanh vuốt của mình. Hắn như một dã thú hung mãnh, không chút lưu tình dùng lợi trảo ràng buộc trụ con mồi, làm cho cậu không chỗ có thể trốn.

"Khanh Khanh..." Diệp Dịch nhẹ nhàng hôn môi dưới Tiếu Thanh Sơn, hàm hồ kêu.

Tiếu Thanh Sơn bị hôn đến mơ mơ màng màng, băng lãnh thanh tuyến cũng mềm nhũn ra, ngọt đến như là dội bơ lên băng tuyết: "Làm gì...?"

Diệp Dịch nhìn lông mi cậu rung động, một đôi mắt hoa đào bịt kín sương mù mỏng manh, khóe mắt còn mang theo nước mắt, cùng dáng dấp mười phút trước lạnh nhạt như hai người khác nhau, không nhịn được khen: "Em thật đáng yêu."

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Đáng yêu?

Loại hình dung chuyên dùng với động vật nhỏ lông xù, dùng ở trên người cậu thích hợp sao?

Cậu không phải thỏ gầy gò nho nhỏ, mà là một lão đại có thể một quyền quật ngã đại hán được không?

Tiếu Thanh Sơn nhíu mày lại, nhếch lên cẳng chân mềm nhũn đạp ở trên đùi Diệp Dịch làm chống đỡ, bị Diệp Dịch nắm chặt cẳng chân nhỏ.

Cái tay kia thuận độ cong từ trên đi xuống nhiều lần vuốt nhẹ, cuối cùng tại mắt cá chân đình chỉ.

Trên mắt cá chân bất ngờ bị người đánh vòng ấn vò, một luồng dòng điện tê dại từ xương mác truyền tới xương cột sống, Tiếu Thanh Sơn run một cái, cơ thịt căng thẳng, muốn thu hồi chân, lại phát hiện đối phương kiềm chế gắt gao.

Tiếu Thanh Sơn mệnh lệnh: "Anh buông ra."

"Có thể không buông sao?"

"Không thể."

"... Nha."

Diệp Dịch ý do vị tẫn nhéo hai cái, trong tay chân mắt cá gầy gò, da thịt bóng loáng. Hắn bé ngoan buông tay ra, đặt ở trên người Tiếu Thanh Sơn, cằm đặt tại hõm vai của cậu.

Không phải vị quả bưởi nhàn nhạt trước đây, khách sạn cung cấp sữa tắm, vẫn thật thơm thơm.

Dưới thân, nhịp tim Tiếu Thanh Sơn cách một cái T-shirt truyền tới, âm thanh trầm ổn. Diệp Dịch liền thay đổi tư thế, cùng Tiếu Thanh Sơn mặt đối mặt nằm nghiêng, tay vẫn trên eo cậu, ngón tay vừa vặn cọ xuống lõm eo.

Bên trong buồn ngủ mông lung, hắn bắt đầu đếm xem —— máy bay vào thứ sáu buổi chiều, tính cả đêm nay, còn có thể cùng Khanh Khanh ngủ hai ngày.

Hai ngày sau, hắn phải trở lại phòng ngủ bốn người ở nhất trung, ngủ ở trên giường bản thân lạnh như băng, buổi tối đi kèm tiếng ngáy ngủ rừng trời của bạn cùng phòng, sáng sớm lại bị phát thanh thể dục buổi sáng của trường học đánh thức, mà không phải như mấy ngày nay, ngủ trước cuối cùng là cậu, tỉnh ngủ đầu tiên nhìn thấy cũng là cậu.

Thói quen ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm sao hắn có thể đối mặt ba tên nam nhân thô kệch trong túc xá???

Diệp Dịch giật mình một cái, cơn buồn ngủ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tôi thài. Từ nghèo vào giàu dễ, từ giàu thành nghèo khó mà.

Diệp Dịch như cá chép nhảy ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc vai Tiếu Thanh Sơn: "Khanh Khanh, như vậy không được."

Tiếu Thanh Sơn nhắm hai mắt lẩm bẩm: "Anh lại làm sao?... Nha, đúng, còn chưa tắt đèn, nhanh đi."

Diệp Dịch nghiêm túc nói: "Không tắt đèn! Hiện tại bắt đầu, chúng ta tiến hành giao lưu sâu sắc hơn đi!"

"?" Tiếu Thanh Sơn lao lực mà mở mắt ra, tầm mắt ngay khuôn mặt anh tuấn của hắn, vai rộng, eo thon gầy khỏe nhìn xuống đi ——

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Ngày mai chỉ là lễ trao giải, thiếu ngủ cũng không có quan hệ đi?

Cậu nói: "Đến."

**

Ngày kế, ngày cuối cùng giải thi đấu Bạch Điểu cup.

Có thể nói, mọi người khổ cực nghiên cứu hạng mục nửa năm, trèo non lội suối tới chỗ này, chịu đựng rất lớn chính là vì chờ đợi vào thời khắc này đến.

Ở lễ trao giải, người chủ trì dựa theo thông lệ, bắt đầu cảm tạ nhà tài trợ cùng khách quý.

Nàng mỗi lần đọc một cái tên, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Tiếu Thanh Sơn phát hiện hai bạn học ghế trước hắn đang chơi game, lúc mọi người vỗ tay, bọn họ liền phân biệt chia ra một cái tay, ba ba ba vỗ.

Tiếu Thanh Sơn cảm thán: "Người trí tuệ thực sự là vô cực."

Diệp Dịch cúi đầu, ngón tay trượt điện thoại di động: "Không sai."

Dư quang bên trong trên màn ảnh mở giao diện màu cam, Tiếu Thanh Sơn nghiêng đầu hỏi: "Anh mua cái gì?"

"Ầy." Diệp Dịch thoải mái đưa cho cậu xem, đám kết quả màu sắc rực rỡ kia đập vào mi mắt, Tiếu Thanh Sơn mí mắt giật lên, thanh tìm kiếm bên trong viết "Quần lót một lần".

Tới gần 11-11(?), không ít người bán còn viết phía dưới bên phải tranh ảnh ưu đãi "chiết khấu 5%".

(?) Quào, hóa ra ngày này là ngày của cẩu độc thân:)

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Cậu biết Diệp Dịch tại sao muốn soát cái này.

Bởi vì hai quần lót của họ đều treo ở toilet, mấy ngày trước cũng làm, đêm qua còn như thuỷ triều, cũng không biết trước khi xuất phát có kịp khô hay không.

Diệp Dịch: "Em muốn màu nào, tích trữ giúp em."

Trải qua một buổi tối thống khổ suy nghĩ, hắn đã ngộ hiểu: Tuy rằng thời điểm đi học hai người bọn họ không có cách nào ngủ ở cùng một chỗ, thế nhưng còn có nghỉ hè, nghỉ đông, hoàn toàn có cơ hội đi ra ngoài du lịch, lại trải qua cùng nhau sinh hoạt, thế nhưng thân mật xong còn phải giặt quần lót thực sự là quá sát phong cảnh.

Tiếu Thanh Sơn không hiểu cong cong đạo đạo trong đầu hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần cám ơn tạ ơn, chính mình giữ đi."

"Được." Diệp Dịch gật đầu, hốt luôn một lốc trắng đen.

Đợi các đại lãnh đạo nói xong, buổi sáng đã qua 2/3.

Người chủ trì rốt cục bắt đầu gọi nêu lên danh sách đạt thưởng, mọi người cũng dừng việc trong tay, vểnh tai lên, chỉ lo bỏ qua tên của chính mình.

"Hạng mục giải ba có... Người đạt giải là..."

Một chuỗi dài tên bị lục tục báo ra, không có Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch.

Chờ tiếng vỗ tay đi qua, người chủ trì lại bắt đầu đọc danh sách giải nhì, so với giải ba ngắn một đoạn, vẫn là không có xuất hiện tên của bọn họ.

Cuối cùng, rốt cục nghênh đón giải nhất, chỉ có ba cái danh ngạch.

Bạn học vẫn chưa được gọi lên đều lau vệt mồ hôi, ngồi ngay ngắn người lại, lẳng lặng chờ kết quả. Chỉ có Diệp Dịch cùng Tiếu Thanh Sơn dáng dấp một mặt nhẹ như mây gió, một người đại mã kim đao (?)ngồi, tên còn lại cũng lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, giống như không xương.

(?):Đại mã kim đao 大马金刀: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ.

"Rốt cục đến phần nghênh đón muôn người chú ý, mọi người mong đợi người thứ nhất đến tột cùng bị một trong ba hạng mục nào đoạt mất?" Người chủ trì cố ý khiến mọi người hồi hộp, nhìn chung quanh hội trường một vòng, mới chậm rãi nói rằng, "Người thứ nhất hạng mục là ( thiết bị trí năng cắt đổi trang bị người máy), người đạt giải..., (hệ thống kiểm tra căn cứ vào tự chủ phân biệt theo dõi động vật hoang dã), người đạt giải..."

Hai cái hạng mục trước đều nói xong, chỉ còn dư lại danh ngạch cuối cùng.

"Khanh Khanh." Diệp Dịch hỏi cậu, "Em có nghĩ tới vạn nhất chúng ta không đạt giải —— "

Tiếu Thanh Sơn không hề do dự: "Không có."

Diệp Dịch nở nụ cười một tiếng, chậm rãi xoay người: "Đúng vậy, tôi và em gộp lại, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi."

"Hạng mục đạt giải cuối cùng là ( mô hình chương trình căn cứ vào thần kinh võng lạc chẩn đoán bệnh trầm cảm), người đạt giải: Cố Tô, Diệp Dịch, giáo viên hướng dẫn..."

Âm thanh người chủ trì vang vọng tại bên trong lễ đường rộng rãi, kèm theo tiếng vỗ tay như sóng biển dâng, học sinh đạt giải lên đài lĩnh thưởng.

Ánh sáng Camera chớp mãnh liệt, kèm theo âm thanh chụp ảnh răng rắc, một khắc phấn chấn lòng người này đều được lưu giữ.

Ánh đèn xán lạn bên trong lễ đường, thiếu niên cùng thiếu niên vai kề vai, cùng nhận một phần bằng khen, mỉm cười nhìn phía ống kính.

Điển lễ nghênh đón hạ màn, nhưng thanh xuân bọn họ thì còn.

**

Diệp Dịch đầu tiên đem tin tức đạt giải truyền đến trong đám lớp, nhưng cũng không có người lập tức trả lời.

Hai người bọn họ cũng không cảm thấy lúng túng, trái lại là cảm giác vui mừng.

Tại học kỳ này, phong cách học tập của lớp học chỉnh đốn có hiệu quả, bạn học cũng tự phát từ bỏ hành vi lên lớp chơi điện thoại di động, nếu có người nổi bong bóng chỉ có thể nói rõ người này đang sờ cá(?).

Chuông tan học buổi trưa học vừa qua, Lâm Nguyệt móc điện thoại di động ra, trên màn ảnh một tin tức làm cho nàng lập tức rít gào lên.

[ Diệp Dịch ]: Giải nhất [doge] không có nhục sứ mệnh.

[ Cố Tô ]: [ tranh ảnh ]

"Lâm Nguyệt em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?" Trịnh Lệ sợ hết hồn, đem tài liệu giảng dạy đặt ở trên bàn, từ trên bục giảng đi xuống dò hỏi.

Lâm Nguyệt bắt đầu học lại: "Điện thoại di động điện thoại di động điện thoại di động! Không đúng! Là group lớp group lớp!"

Bạn học lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, nhất thời tiếng sói tru nổi lên bốn phía, trêu đến bạn học trong hành lang dồn dập liếc mắt —— lớp hai mươi lại ra cái yêu thiêu thân ( aka chuyện xấu)gì?

[ Lâm Nguyệt ]: Chúc mừng các cậu! [ tung hoa ]

[ Lương Vĩnh Nhạc ]: Cố ca Diệp ca lưu beer (?)!

(?): Giờ tui mới phát hiện nó gần âm với từ lợi hại:)

[ Hướng Hiểu ]: Các cậu thật là lợi hại!

Quần thể lớp 20 rõ rệt chỉ một thoáng huyên náo khí thế ngất trời, tin nhắn đều là tin tức chúc mừng hai người đạt giải.

Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch tìm một nhà hàng,thời điểm trong phòng khách chờ thêm đồ ăn, thống nhất phản hồi mấy cái tin tức.

[ Lâm Nguyệt ]: Các lão đại khi nào trở về?Bay vào xế chiều hôm nay sao?

[ Diệp Dịch ]: Chiều mai.

[ Lâm Nguyệt ]: Vậy sao, du lịch Yến thành một ngày?

[ Diệp Dịch ]: Một ngày chỉ có thể bơi tàu điện ngầm. Đôi ta có chuyện đứng đắn muốn làm.

Tiếu Thanh Sơn nắm lấy bàn tay đặt ở bên hông cậu, hỏi: "Làm chuyện đứng đắn trước, có thể đem tay anh dời đi sao?"

Eo kia thật nhỏ nhắn thật nhuyễn, Diệp Dịch thay lòng đổi dạ: "Lại ôm một phút chốc."

Ngày hôm nay Khanh Khanh mặc áo sơ mi trắng, mang theo một loại khí thiếu niên tri thức, áo sơ mi bỏ vào quần, phác hoạ ra eo tuyến xinh đẹp của cậu.

Diệp Dịch dưới tay dùng sức, hai người dựa vào càng gần hơn. Diệp Dịch dán qua, hôn lông mi của cậu.

Lông mi nhiễm phải một chút ẩm ướt, khóe mắt bốc ra một tia ửng đỏ, Tiếu Thanh Sơn híp mắt, hô hấp dồn dập.

Tiếng gõ cửa truyền đến, Tiếu Thanh Sơn gõ gõ ngực Diệp Dịch, gọi hắn lui lại.

Lồng ngực truyền đến lực đạo rất nhẹ, có thể Diệp Dịch cảm thấy được tâm chính mình cũng bị gõ.

Nhân viên phục vụ đóng cửa lại, trên bàn nhiều hơn chậu chậu sơn hào hải vị.

Diệp Dịch gắp miếng cá quế chiên xù cho Tiếu Thanh Sơn: "Nói thật, buổi chiều ra ngoài chơi sao?"

Tiếu Thanh Sơn liếc mắt ngoài cửa sổ, hoa trắng lớn bằng cái chén theo gió chập chờn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phóng vào, kéo xuống từng đạo từng đạo bóng.

Ngày hôm nay khí trời hơi nóng, Diệp Dịch đoán cậu không muốn động, dứt khoát nói: "Thôi, điểm vui chơi đều không khác mấy, chơi game thú vị hơn."

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Cậu cảm thấy được Diệp Dịch là muốn đi ra ngoài đùa.

Ở đại sảnh phi trường chờ đợi máy bay, Diệp Dịch từng cho cậu nhìn ghi nhớ trên điện thoại di động, mặt trên dựa theo thời gian du ngoạn liệt kê ra một đám lớn điểm vui chơi. Diệp Dịch tràn đầy phấn khởi hỏi cậu muốn đi nơi nào, nói bổ sung: "Lần này chơi không được không quan trọng lắm, trước tiên nhớ kỹ, lần sau bù đắp."

Tiếu Thanh Sơn đưa tay ra: "Điện thoại di động đem ra."

Diệp Dịch vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn rốt cục nghênh đón sự kiện bạn trai kiểm tra luyến ái à!

Đem điện thoại di động giải khóa đưa tới, phía sau cậu không nhìn thấy đuôi điên cuồng rung động.

Tiếu Thanh Sơn trên điện thoại di động nhấn hai lần, đem điện thoại di động trả lại.

Quá nhanh đi! Không tỉ mỉ kiểm tra sao?!

Diệp Dịch có chút mất mát, cúi đầu vừa nhìn,trên khung vuông ghi nhớ có hai hạng mục được đánh dấu.

**

Lúc Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch ước hẹn, Bạch Thư Lan mới vừa cùng mấy bà vợ nhà giàu tan họp khoác LV về đến nhà, phân phó nói: "Dì Lưu, cho tôi ly rau dưa ép."

Chỉ là nàng hô hồi lâu, dì Lưu đều không có phản ứng.

"Đi nơi nào?" Bạch Thư Lan nhíu mày, tiện tay đem túi xách quăng ở trên ghế sa lon, lại bất ngờ phát hiện có người ở góc ghế sô pha.

"Á!" Bạch Thư Lan sợ hết hồn: "Học Hải, ông làm sao lại không lên tiếng?"

Cố Học Hải bên cạnh lượn lờ gay mũi mùi thuốc lá, hắn hỏi ngược lại: "Bà đi đâu vậy?"

Bạch Thư Lan cười trả lời: "Tôi không phải nói với ông sao, tôi và bà Ngô hẹn làm spa. Ông biết bả ngày hôm nay nói cho tôi biết cái gì sao, có thể cười chết người..."

Cố Học Hải đánh gãy nàng nói chuyện, một câu nói liền làm cho nàng như rơi vào hầm băng: "Là sao, tôi còn tưởng rằng bà và Vương tổng gặp mặt chứ?"

Editor: Chúc mọi người tới súp cũng không có mà húp ngon miệng. May quớ tui vớ phải thanh thủy văn, tui mà edit H văn thì chi bằng giết tui luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play