Chuyện Lương Tỉ tìm Tạ Trúc Tinh hỏi là hành vi cá nhân, không thông qua công ty, theo lý mà nói lãnh đạo công ty không thể biết nhanh như vậy.

Nếu như là bên phía Lương Tỉ lộ ra, vậy phải biết bên đó tìm Tạ Trúc Tinh không phải để mời tham gia show trinh thám đang tuyên truyền.

Show trông trẻ còn đang trong quá trình chuẩn bị, vẫn chưa công bố bất cứ thông tin gì, ngoại trừ đoàn đội của Lương Tỉ ra người ngoài không thể nào biết có một chương trình như thế.

Tiết lộ phong thanh, chỉ có thể là người vô tình nghe được lúc Lương Tỉ tìm Tạ Trúc Tinh.

Hình như có một người như thế.

Cuộc gọi này của Lưu Thông Minh không phải để chất vấn, mà là căn dặn Tạ Trúc Tinh, “Hợp đồng của cậu với công ty còn nửa năm, thời điểm này gió thổi cỏ lay cũng khó tránh khỏi bị người khác đoán mò, tôi biết cậu không có ý định chuyển sang phòng làm việc của Lương Tỉ và Bách Đồ, có điều lãnh đạo công ty thì không biết đâu. Sau này vẫn nên cẩn thận một chút, rất nhiều chuyện chỉ cần lộ ra một chút thôi sẽ biến chất ngay.”

Tạ Trúc Tinh suy tư cúp điện thoại, Vương Siêu hỏi, “Lưu Thông Minh hỏi em gì thế?”

Trong lòng Tạ Trúc Tinh đã có một suy đoán, nhưng mà chưa xác định nên không muốn nói, chỉ đáp, “Không có gì, sắp xếp công việc thôi.”

Lúc này Vương Siêu chỉ một lòng muốn chuyển nhà cho nhanh, mấy cái khác chẳng có hứng thú gì, đẩy Tạ Trúc Tinh mau chóng về nhà thu dọn hành lý, còn cười đầy dâm đãng, “Sau đó bố phải chịch em ở nhà mới!”

Hai người vốn chẳng có bao nhiêu hành lý, mỗi Vương Siêu là hơi lắm quần áo với giày, có điều nhà bên Vọng Kinh là của Vương Tề, anh không đến ở mà cũng chẳng có ý định cho thuê, hai người Tạ Vương đi rồi căn nhà cũng bỏ không, cho nên đồ của Vương Siêu cứ để đó sau này từ từ lấy cũng được.

Tạ Trúc Tinh thu dọn đồ đạc của mình, lấy thêm mấy món quần áo và giày dép Vương Siêu thích mặc gần đây xếp giúp hắn, mỗi người lần lượt kéo một valy xanh một valy đỏ cùng kiểu vui vẻ chuyển nhà.

Trên đường Vương Siêu cứ bô bô không yên, một chút thì bảo sopha nhà mới vừa cứng vừa chật ngồi lâu sẽ mỏi eo đau cột sống, một chút lại kêu thảm trải sàn trong phòng ngủ không bằng cái nhập khẩu từ New Zealand, một chút thì nói còn chưa kịp mua bồn cầu Washlet những ngày này biết sống sao đây… Nói chung đại ý chính là chê căn nhà vừa nát vừa low cái gì cũng không có, hắn mới không muốn ở một chút xíu nào đâu hứ.

* 卫洗丽 – Washlet: là nhãn hiệu đã đăng ký của công ty vệ sinh Nhật Bản Toto, được sử dụng cho dòng sản phẩm làm sạch bồn cầu với tính năng phun nước để làm sạch vùng kín sau khi đi vệ sinh. 

Tạ Trúc Tinh yên lặng lái xe, không tiếp câu nào.

Gần tới nhà mới, Vương Siêu vỗ đùi bảo, “Quên mất, đi mua mấy chậu cây đi, vậy thì nhà mới mới có chút sức sống, còn tốt cho không khí nữa.”

Tạ Trúc Tinh dừng lại trước cửa hàng hoa.

Cửa hàng hoa này chỉ là một tiệm nhỏ, vừa vào cửa Vương Siêu liền vui vẻ, nhạc trong cửa hàng là bài hát mới của hắn ra hồi Tết dương.

Trong tiệm có mỗi một cô gái trẻ, sau khi quen miệng chào khách thì nhanh chóng nhận ra hai người, má bừng một phát đỏ lên.

Tật xấu miệng tiện của Vương Siêu không đổi được, vừa thấy cô bé theo bản năng liền lải nhải trêu chọc một chút, vệt đỏ trên mặt cô mãi chưa biến mất.

Tạ Trúc Tinh không nói tiếng nào đứng bên cạnh.

Cô bé nghe Vương Siêu bảo muốn mua cây cho nhà mới, tốt nhất là dễ nuôi, liền đề cử vài loại cây xanh tốt cho không khí, lại còn không cần tốn công chăm sóc. Vương Siêu lựa một chút rồi hỏi Tạ Trúc Tinh, “Em thấy cái nào tốt?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Anh chọn đi, đều được.”

Vương Siêu chọn hai chậu, Tạ Trúc Tinh mỗi tay ôm một chậu.

Vương Siêu đi tính tiền, cô bé hiếu kỳ cẩn thận hỏi một câu, “Hai người các anh ở chung hả?”

Tạ Trúc Tinh ôm chậu, xoay người đi ra ngoài.

Vương Siêu nhìn theo bóng lưng cậu bảo, “Em đừng có bỏ vào cốp sau!” Sau đó mới đưa thẻ cho cô bé, cợt nhả đáp, “Anh không có nhà, ở nhờ nhà ẻm.”

Nét mặt cô bé không hề tin, quẹt thẻ giúp hắn.

Hắn vẫn cứ lải nhải, “Thật, anh nghèo lắm, đừng tin mấy cái câu trên internet, anh không có tiền bằng ẻm nữa là, phải nhờ ẻm nuôi anh đây.”

Cô bé giật mình nói, “Anh ấy nuôi anh?”

Vương Siêu cười hì hì, “Đúng vậy, hai đứa anh chơi gay đó, hahahahaha.”

Hắn đã tự nhận rồi, nhưng mà cô bé chỉ cười gượng hai tiếng, vốn không hề tin.

Về đến nhà Vương Siêu ôm hai chậu cây đi qua đi lại, để chỗ này nhìn thử để chỗ kia ngắm nghía, cuối cùng đặt trên bệ cửa sổ phòng khách.

Tạ Trúc Tinh sắp xếp xong đồ đạc của hai người mới ra khỏi phòng, liền thấy Vương Siêu đang quỳ trên sàn nhà với một tư thế hết sức kỳ lạ, cầm di động trong tay tìm góc độ chụp hình chậu cây kia, chụp một đống ảnh xong ngồi xếp bằng dưới đất lựa chọn.

Tạ Trúc Tinh bước lại ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn chỉnh màu ảnh, thêm filter, chắc chắn là muốn đăng lên vòng bạn bè.

Vương Siêu là kẻ cuồng spam vòng bạn bè, trung bình mỗi ngày phải đăng mười mấy bài. Tạ Trúc Tinh thì ngược lại, mười mấy ngày mới đăng một lần.

Vương Siêu có chuyện gì vui đều thích khoe khoang. Tạ Trúc Tinh lại quen cất giấu.

Thế nhưng Vương Siêu rất ít khi tương tác với người khác, hắn chỉ khoe khoang mình hắn. Tạ Trúc Tinh lại là kẻ cuồng like.

Chờ Vương Siêu chỉnh xong đăng lên vòng bạn bè, lại khoe một lần “Nhà mới của tui”, Tạ Trúc Tinh lập tức cho hắn một like.

Hai người sóng vai ngồi bên nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lá cây xanh biếc lấp lánh phát sáng.

Vương Siêu nói, “Vốn còn sợ năm đầu tiên hệ thống sưởi của tiểu khu sẽ gặp vấn đề, may mà cũng ấm.”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Ừm, cũng ấm.”

Vương Siêu vỗ vỗ sàn nhà ấm áp, cười hì hì, “Vậy trước tiên cho sàn nhà mở hàng một phát?”

Phát đầu tiên ở nhà mới, cho sàn nhà.

Sau đó lần lượt cho phòng tắm, ghế sopha, bàn ăn mở hàng.

Vương Siêu mua một cái nắp bồn cầu hình khiên của Captain America, hắn là fan não tàn Marvel, màu xanh lam cũng là màu hắn thích nhất, sau khi đổi nắp bồn cầu đi vệ sinh cũng đặc biệt cẩn thận, không có gì làm là lại đi rửa tay một cái, chính là muốn ngắm nắp bồn cầu xanh lam của hắn, càng ngắm càng thích.

Tạ Trúc Tinh cũng âm thầm mua thêm đồ mới trong nhà, thảm trải sàn nhập khẩu từ New Zealand, Washlet đời mới nhất. Món đồ to như ghế sopha thì tạm thời chưa đổi được.

Ngày 9 tháng 1 năm 2016, nhất ca gameshow nội địa Lương Tỉ chính thức công khai tuyên truyền gameshow mới “Bố ơi? Bố ơi!”, năm vị khách mời chỉ công bố trước ảnh của mình Lương Tỉ, bốn vị “Ba ba” còn lại chỉ đăng hình cái bóng.

Cộng đồng mạng dựa theo ý kiến mọi người, so sánh các loại, nhanh chóng lần theo kiểu tóc và vóc dáng của bóng người mà đoán ra một vài ứng cử viên.

Trưởng nhóm IceDream Leo Vương và dancer hàng đầu Tomas Tạ đều nằm trong danh sách suy đoán, một bóng người vừa giống hắn lại vừa giống cậu.

Fan hâm mộ bày trận sẵn sàng nghênh địch, thời thời khắc khắc chuẩn bị bắt đầu tuyên truyền, bên cạnh đó cũng không nhịn được muốn điên đầu, hai người kia có thể đổi tạo hình khác được không? Rõ ràng đâu có hợp nhau, cứ mặc đồ giống nhau như vậy làm gì?

Vương Siêu nhận ân tình của Lương Tỉ nên muốn hẹn hắn cùng ăn bữa cơm, nhưng Lương Tỉ lại bảo rất bận, gần đây không có thời gian, lại còn than thở một chuyện làm Vương Siêu giật mình, “Con trai của tao, có gian tình với anh hai mày.”

Vương Siêu, “…”

Cậu nhóc lai Lương Tỉ với Bách Đồ nhận nuôi là học sinh cấp 3, nói tiếng Trung không mấy lưu loát. Mấu chốt là mặt mũi rất đẹp, mắt xanh long lanh còn cực kỳ trắng, y như một con búp bê sứ.

Anh hai cái ông già lưu manh này, xuỳ.

Hừng đông ngày 10.

Thành viên IceDream Carl đăng một weibo thật dài, thông báo chuyện rút khỏi nhóm, đồng thời huỷ hợp đồng với Huy Tinh. Trong weibo tràn ngập ám chỉ “đãi ngộ không công bằng”, tỏ vẻ “tình cảm giữa các thành viên rất tốt, chỉ là công ty làm người ta thật thất vọng”.

Cả truyền thông và fan chẳng ai ngờ, các thành viên khác của IceDream cũng không ai nghĩ tới.

Mọi người dù ít dù nhiều đều đoán được tương lai của nhóm sẽ xảy ra chuyện này, người đầu tiên rời đi có thể là Cao Tư Viễn không bằng lòng, cũng có thể là Vương Siêu không muốn chơi nữa, thậm chí có thể là Tạ Trúc Tinh người có nhân khí cao nhất, ở lại trong nhóm sớm muộn gì cũng bị liên lụy. Chẳng ai ngờ được, người đầu tiên rời đi lại là Dương Tiêu Mục.

Càng bất ngờ hơn, sau khi đăng weibo Dương Tiêu Mục lập tức cắt đứt liên lạc với mọi người, di động tắt máy, gởi tin nhắn tới các tài khoản xã hội cũng đều như đá chìm biển lớn.

Bàn bạc công việc với Huy Tinh, tất cả đều do luật sư của y đứng ra đảm nhận, còn nửa năm nữa là hết hạn hợp đồng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không lớn. Lúc trước sáu người bọn họ đều ký hợp đồng giống nhau, bởi vì có Vương Siêu nên phí bồi thường trong hợp đồng cũng không phải con số trên trời, cho dù có kiện ra toà, trừ tạt nước bẩn lẫn nhau thì Dương Tiêu Mục cũng sẽ không chịu tổn thất lợi ích trực tiếp quá lớn vì phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng.

Mà vị luật sư đại diện này, thuộc về đoàn luật sư của phòng làm việc Đoạn Nhất Khôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play