*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

7570e5d7207ee016b24551093c4ff924

Vương Siêu đang ngủ ở khách sạn cũng nhận được điện thoại của Đoạn Nhất Khôn.

“Xác định thời gian gì?” Hắn nửa mê nửa tỉnh, không nghe ra được là ai mà còn nói, “Tự mày đi mà chơi! Hôm qua bố vừa quất một trận song phi mệt muốn chết, không đi đâu hết.”

Đoạn Nhất Khôn bên kia cười nói, “Đến lúc đó mà cậu không tới, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh cả cậu.”

Nghe được ba chữ “anh cả cậu”, Vương Siêu lập tức tỉnh táo, nhìn lại số điện thoại gọi đến một lần rồi mới thả lỏng, lười biếng nói, “Anh Khôn, là anh à.”

Đoạn Nhất Khôn bảo, “Tên nhóm và thành viên đều đã định rồi, thứ hai ký hợp đồng, lúc đó cậu cũng phải tới gặp mặt làm quen trước một chút.”

Vương Siêu đáp, “Được, báo cho Tiểu Tạ rồi chứ?”

Đoạn Nhất Khôn, “Năm người khác đều đã đồng ý.”

Y hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp, “Tối qua chơi sướng lắm à?”

Vương Siêu có hơi đói, muốn đi ăn cái gì nên ngồi dậy cào cào tóc, đáp, “Tạm được! Anh Khôn còn chuyện gì không? Không có thì tôi cúp trước đây.”

Đoạn Nhất Khôn nói, “Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn nói với cậu là cậu sắp ra mắt rồi, đừng chơi điên cuồng bên ngoài như vậy nữa, lỡ đâu bị người ta chụp ảnh lại thì tương lai sẽ phiền phức lớn.”

Vương Siêu, “À.”

Đoạn Nhất Khôn nghe ra hắn chẳng hề để ý, bèn bồi thêm một câu, “Mà lỡ đâu để cho anh cả cậu biết, phiền phức lại càng lớn hơn nữa.”

Vương Siêu quả nhiên vẫn sợ anh cả, đáp, “Anh cũng đừng nói với ổng vụ hôm qua tôi chơi song phi gì gì đó, tôi không có về nhà, nói với ổng là đi Mật Vân câu cá.”

Mật Vân – 密云: là một khu ở ngoại thành đông bắc của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.

Đoạn Nhất Khôn nói, “Tôi sẽ không mách lẻo đâu, bây giờ cậu còn có thể lừa được cậu ấy, sau này bị ký giả đeo bám cả ngày, chụp được cái gì cũng lên báo, lúc đó tôi có muốn gạt giúp cậu cũng không gạt được.”

Vương Siêu, “… Biết rồi.”

Vương Siêu ở chung nhà với anh hai Vương Cẩm, một căn biệt thự nhỏ trước đây cha hắn mua, thỉnh thoảng Vương Tề cũng về đó ở.

Ăn cơm ở ngoài xong Vương Siêu mới lắc lư về nhà, thấy Vương Cẩm đang tưới hoa trong sân liền kêu một tiếng, “Anh hai, hôm nay bệnh viện tan tầm sớm ha.”

Vương Cẩm cười cười nhìn hắn, “Hôm nay thứ bảy tao không đi làm, định chờ mày về đi Mật Vân câu cá chung mà sao chờ mãi không thấy đâu, mày đi câu cá gì mà câu tới tận quán bar vậy hả?”

Vương Siêu, “… Vương lão nhị! Có phải anh lại nhìn lén hình đồng bộ iCloud trong máy tính em không?”

Vương Cẩm vô tội đáp, “Không phải tao xem, mày mau vào nhà đi, trời nóng quá nên có chuẩn bị dưa hấu ướp đá cho mày rồi.”

Không trở mặt, cũng không động tay động chân, còn bảo hắn vào ăn dưa hấu? Vương Siêu nghi ngờ mở cửa vào nhà.

Vương Cẩm tiếp tục tưới hoa.

Nửa phút sau, trong nhà truyền ra tiếng Vương Siêu la khóc tán loạn xin tha, “Anh cả em sai rồi! Em không có câu cá! Không có câu cá! Anh à em thực sự biết lỗi rồi! Đau quá đi! Hu hu hu hu hu hu hu…”

Thứ hai.

Sáng sớm Vương Siêu đã bị anh hắn đuổi ra khỏi nhà đi ký hợp đồng, tới Huy Tinh Ent. thì chỉ mới có mình Tạ Trúc Tinh đang ngồi chờ chỗ ghế sopha hôm phỏng vấn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mở miệng —

Vương Siêu, “Em ngã bệnh?”

Tạ Trúc Tinh, “Anh bị đánh?”

Vương Siêu, “…”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Không phải bệnh, hôm qua có đi diễn một chút, về muộn nên ngủ không ngon, có lẽ sắc mặt hơi kém.”

Vương Siêu cũng không muốn giải thích về vết ứ máu trên mặt mình, chỉ nói, “Em còn đi diễn làm gì chứ? Đã sắp ký hợp đồng ra mắt rồi, kiếm chi vài ba đồng cỏn con.”

Tạ Trúc Tinh cười một cái, không trả lời.

Chẳng bao lâu sau các thành viên khác cũng đi chung thang máy lên tới, bốn người còn trẻ thích nói thích cười, hòa hợp êm đẹp.

Tạ Trúc Tinh chào hỏi mỗi người, cả bốn đều biết cậu là thành viên chung nhóm sau này nên rất khách khí với cậu.

Chỉ có Vương Siêu là chẳng để ý tới ai. Hắn và cái cậu Quý Kiệt kia không vừa mắt nhau, thấy ba người khác dường như có quan hệ rất tốt với cậu ta liền không thích lây, người ta chào hắn hắn còn hất mũi “Hứ” một tiếng dằn mặt, ai nhìn hắn cũng thấy ghét.

Người đến đủ rồi, Đoạn Nhất Khôn cùng hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty cũng tới.

Ký hợp đồng thuận lợi đơn giản hơn Tạ Trúc Tinh nghĩ, Đoạn Nhất Khôn chỉ giải thích mấy điều khoản quan trọng nhất trong hợp đồng, sau đó bảo bọn họ không biết gì cứ hỏi.

Vương Siêu còn chả thèm lật, ngày hôm qua Đoạn Nhất Khôn đã gửi hợp đồng này sang cho Vương Tề xem trước.

Tạ Trúc Tinh nhìn lướt qua, cậu không có vấn đề gì, đối với người mới mà nói thì hợp đồng này đã quá khoan dung.

Còn lại đều là người mới thật sự, cái gì cũng không hiểu, nhưng lại chẳng biết nên hỏi cái gì.

Chỉ có Quý Kiệt là giơ tay, “Em muốn hỏi… các dạng tiền lời sau khi ra mắt, ngoại trừ trích cho công ty và nộp thuế, phần dư lại sẽ chia đều cả sáu người sao?”

Đoạn Nhất Khôn liếc cậu ta một cái, nâng mắt kính nói, “Đúng vậy, hình thức nhóm nhạc đều thống nhất như thế.”

Có lẽ Quý Kiệt cũng cảm thấy hỏi câu này không thích hợp lắm, khuôn mặt hơi hồng lên, “Cảm ơn anh Khôn, em không có vấn đề gì.”

Mọi người đều thuận lợi ký hợp đồng, hai vị lãnh đạo cấp cao đại diện cho công ty hoan nghênh bọn họ chính thức gia nhập Huy Tinh Ent., sau đó đều đi mất.

Chỉ còn lại Đoạn Nhất Khôn và sáu chàng trai trẻ.

Y đứng trước sáu người, nói, “Con người tôi không thích khoa môi múa mép, chỉ muốn nói trước thế này. Các cậu là do tôi chọn ra, tôi hy vọng rất lớn vào tương lai sau này của các cậu, nhưng hy vọng này có thể trở thành sự thật hay không thì không thể chỉ dựa vào mình tôi, mà phải dựa vào chính các cậu. Tôi chỉ có hai yêu cầu: nghe lời, chăm chỉ.”

Ngoại trừ Vương Siêu đang cúi đầu ngáp thì năm người còn lại đều nghiêm túc chăm chú lắng nghe.

Đoạn Nhất Khôn làm như không nhìn thấy, cười một cái, “Hiện giờ tôi sẽ phân công nhiệm vụ đầu tiên cho các cậu, kế tiếp là tập huấn trong vòng một tháng trước khi ra mắt, nội dung bao gồm thanh nhạc và vũ đạo. Một tháng này xin mọi người hãy dốc toàn lực cố gắng.”

Vương Siêu ngáp xong cũng nghe được câu này, dại ra nói, “Hôm nay bắt đầu luôn sao?”  

Đoạn Nhất Khôn gật đầu.

Vương Siêu còn đang muốn nói gì thì Đoạn Nhất Khôn đã chặn trước, “Không phải cậu nói muốn học nhảy với Tiểu Tạ sao? Tiểu Tạ, cậu đi tìm nhân viên quản lý lấy chìa khóa phòng tập lầu mười, trước khi giáo viên vũ đạo tới thì giúp cậu ta dãn gân đi. Quý Kiệt, Dương Tiêu Mục, Cao Tư Viễn, ba người các cậu đến lầu mười hai tìm giáo viên thanh nhạc.”

Cả người Vương Siêu đều không khỏe, bảy giờ hắn đã bị Vương Tề đập dậy, cho rằng tới ký hợp đồng xong là có thể về nhà ngủ bù, bây giờ chẳng những không được ngủ mà còn phải dãn cái gì gân.

Hắn lại không dám không đi, lỡ đâu Đoạn Nhất Khôn tìm anh hắn mách lại thì toi đời.

Vừa theo Tạ Trúc Tinh vào phòng tập hắn đã nói, “Anh không tập đâu.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu tội nghiệp nói, “Hôm qua anh ngủ không ngon, buổi tối ở nhà chẳng có gì làm nên tìm một bộ phim kinh dị xem. Lúc đầu còn kéo anh hai anh coi chung, xem được một nửa ổng lại nhận được điện thoại có ca điều trị gấp phải quay về bệnh viện, anh coi một mình xong… Thật sự là hù chết bố! Biệt thự nhà anh rất rộng, anh lại ở tầng ba, trong phòng không có WC phải đi ra ngoài, ngoài hành lang khủng khiếp lắm! Khắp nơi đều là Quỷ ảnh! Anh đâu dám ra, nghẹn tiểu đến mức không ngủ được, tới hừng đông mới dám đi.”

Tạ Trúc Tinh, “… Anh vẫn còn sợ ma quỷ?”

Vương Siêu, “Em không sợ à.”

Tạ Trúc Tinh lắc đầu, “Tôi không tin vào quỷ thần.”

Vương Siêu nói, “Thế thì tốt quá, sau này anh tìm em coi chung, đỡ mất công lần nào cũng phải tìm anh hai, ổng còn mắng anh thêm. Không được, anh thật sự sợ lắm.”

Vừa nói hắn vừa nhào lên người Tạ Trúc Tinh bắt đầu giả chết, nói sao cũng không chịu dãn gân, không muốn học nhảy.

Tạ Trúc Tinh chẳng còn gì để nói, cậu chưa từng gặp kẻ nào thế này.

Cậu nhìn ra Vương Siêu không có khả năng vũ đạo, đến cái tuổi này rồi muốn học lại từ đầu là cực kỳ khó khăn, trừ khi người đó có thể chịu được nỗi khổ mà người khác không chịu nổi, nhưng Vương Siêu… hiển nhiên là khổ gì cũng chưa từng chịu.

Cậu không muốn chọc Vương Siêu mất hứng, đơn giản liền ngồi xuống tấm đệm bên cạnh tường.

Vương Siêu vô cùng tự nhiên nằm lên đùi cậu, đoàng hoàng xem nó thành gối đầu.

Tạ Trúc Tinh không thích ứng lắm với loại thân mật này, lúc trước trong quán rượu Vương Siêu vừa kéo vừa ôm cậu còn kề tai thì thầm là cậu đã không thoải mái rồi. Có điều khi đó còn có thể đổ là vì hoàn cảnh tối tăm xung quanh, bây giờ chỗ này lại chỉ có hai người bọn họ.

Vừa yên tĩnh vừa xấu hổ.

Vương Siêu cũng chẳng phải muốn ngủ thật, chỉ là không muốn học nhảy thôi. Hắn nói, “Anh chưa ăn sáng, em ăn chưa?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Ăn rồi.”

Vương Siêu, “Ăn gì?”

Tạ Trúc Tinh, “Hoành thánh.”

Vương Siêu, “Nhân gì vậy?”

Tạ Trúc Tinh, “Thịt heo hành tây.”

Vương Siêu, “Có chấm dấm chua không?”

Tạ Trúc Tinh, “… Tôi ăn hoành thánh chứ không phải bánh chẻo.”

Thật ra là Vương Siêu muốn dụ dỗ cậu cùng mình chạy ra ngoài chơi, bèn nói, “Anh sắp chết đói rồi.”

Tạ Trúc Tinh lấy bao đồ ăn vặt trong túi ra, “Làm miếng Snickers, quét tan cơn đói.”  

Vương Siêu, “…”

Giáo viên vũ đạo tới, là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, gương mặt rất nghiêm khắc, vừa nhìn thấy Tạ Trúc Tinh liền cười rộ lên, “Tiểu Tạ, lúc xem tên cô đã nghĩ không biết có phải em không, thì ra là thật.”

Tạ Trúc Tinh vội vàng đứng lên cúi chào, “Chào cô Lý.”

Vương Siêu ngồi trên đệm ngửa mặt nhìn.

Tạ Trúc Tinh nói với hắn, “Cô ấy là giáo viên cũ của tôi.”

Vương Siêu liền bò dậy gọi theo, “Chào cô Lý.”

Cô Lý chúc mừng Tạ Trúc Tinh ký hợp đồng, còn nói, “Tiểu Tạ thì cô chẳng còn gì dạy cả, nhảy còn đẹp hơn cô rồi. Vương Siêu, cậu chưa từng học nhảy, qua đây, trước tiên cần kéo dãn dây chằng.”

Vương Siêu từng nghe nói dãn gân rất đau, nghĩ là dãn dây chằng có lẽ sẽ đỡ hơn dãn gân một chút, đành bất đắc dĩ bước qua.

Cô Lý bảo hắn mở rộng tứ chi, thả lỏng các đốt ngón tay, hắn cũng thực sự thả lỏng.

Cô Lý, “Ngồi đây, giang chân ra.”

Hắn ngồi xuống giang chân.

Cô Lý ngồi xuống trước mặt hắn, hắn còn ba hoa, “Cô muốn luyện yoga với em à?”

Cô Lý cười cười, bắt đầu giúp hắn xoạc háng.

“Con bà nó…”

“Không được không được không được!”

“Sắp gãy rồi!”

“A a a a a đứt mất!”

“Cáp Chi mau cứu con á á á á á!”

“Tôi không học tôi không học tôi không ra mắt nữa cô mau thả ra!”

“Hu hu hu mẹ ơi…”

Nhìn hắn bắt đầu khóc gọi mẹ, cô Lý chỉ có thể câm nín thả hắn ra.

Vương Siêu vừa khóc vừa run rẩy chống chân muốn đứng lên, có điều không thành công. Tạ Trúc Tinh chẳng còn cách nào hơn là tiến lên đỡ lấy hắn.

Hắn vừa ôm chặt Tạ Trúc Tinh vừa bắt đầu khóc lớn, “Đời này anh chưa từng đau như vậy, quá con mẹ nó đau, đau như bị chịch đến không khép được chân vậy hu hu hu hu hu ú hu hu hu hu hu.”

Tạ Trúc Tinh, “…”


00

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play