Thực ra Tạ Trúc Tinh cũng biết cậu không gọi lộn số, biết rằng lúc người xa lạ trong điện thoại nói câu “gọi lộn số rồi” nhất định Vương Siêu đang ở bên cạnh.
Đổi thành người khác thật sự không phải chuyện gì lớn, còn đang nổi nóng không muốn để ý tới cậu, tất cả đều hợp tình hợp lý.
Nhưng đây có phải kịch bản của Vương Siêu đâu?
Nghe tin cậu bị thương liền giả bộ thành phóng viên giải trí gọi tới hỏi thăm, mới mở miệng là lộ tẩy, bị phát hiện còn hung dữ mắng một câu đáng đời, đây mới đúng là chuyện Vương Siêu có thể làm, cảm giác rất đúng, tiểu ngu ngốc bừng bừng sức sống.
Nhưng mà sau đó lại sai sai, Tạ Trúc Tinh nhắn tin hỏi hắn ở đâu, với tính tình tiểu ngu ngốc thì hẳn nên nhắn lại cho hắn mấy câu kiểu như “Liên quan chó gì tới em” hoặc là “Cần em quan tâm bố à” mới đúng.
Kết quả chẳng nhận được hồi âm, vốn không hề để ý tới cậu.
Vậy mà lại không để ý tới cậu???
Cậu gọi tới, lại càng không đúng, còn tìm một người qua đường giáp lừa cậu là “gọilộn số rồi”. Coi cậu là kẻ ngốc hả? Gọi lộn mới có quỷ.
Trước đây mỗi lần cãi nhau Vương Siêu lại la hét đòi rút khỏi nhóm, còn mắng mấy câu “Bố không bao giờ chơi với em nữa”, nghiêm trọng lắm thì trốn về nhà không ra đường mấy ngày, chờ tới lúc xuất hiện thì vẫn là bộ dạng cợt nhả vừa muốn ăn đòn vừa thiếu chịch.
Lần này còn nghiêm trọng hơn tất cả những lần cãi nhau trước đây. Nhưng sâu trong lòng Tạ Trúc Tinh luôn cảm thấy Vương Siêu vẫn sẽ như thế, chạy về nhà khóc lóc xả giận, hết tức rồi sẽ lại tìm đến cậu.
Nhưng kịch bản lần này không giống vậy.
Người qua đường giáp trong điện thoại không phải mấy ông anh của Vương Siêu, càng không phải cha hắn. Là thần tiên phương nào?
Hai người chia tay đã là chuyện hơn hai mươi ngày trước, đứng bên lề đường vừa khóc vừa hôn, sau đó chưa từng gặp lại. Kỳ thực cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi ngày, không biết tại sao lại có cảm giác như đã là mấy năm.
Có lẽ bởi vì trước đến giờ ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt kia, cho dù thỉnh thoảng phải xa nhau vì công việc, Vương Siêu là kẻ cuồng spam vòng bạn bè, hễ tiện tay mở ra xem là có thể nhìn thấy nội dung hắn mới đăng lên, ít nhất cũng biết được hắn bình an, biết được hắn đang vui vẻ, biết được hắn vẫn là hắn.
Hai mươi mấy ngày này, hắn chẳng hề cập nhật một thứ gì mới.
Tạ Trúc Tinh luôn thả like cho hắn cũng không bấm like nữa, vòng bạn bè cũng chẳng buồn xem.
Hỏi Tạ Trúc Tinh rốt cuộc muốn thế nào, chính cậu còn cảm thấy khó mở miệng được.
Là bản thân cậu cảm thấy không tiếp tục được nữa mới nhẫn tâm đòi chia tay, bây giờ lại chờ Vương Siêu tới tìm mình, chờ Vương Siêu mặt dày mày dạn đòi quay lại như những lần trước.
Nhóm anti mắt sáng như đuốc, Bạch liên đương thời không phải cậu thì là ai.
Rốt cuộc Lưu Thông Minh cũng báo tin mừng “Leo về Bắc Kinh rồi!”, xong còn kể chuyện tự y thêm mắm dặm muối tình hình cậu bị thương nghiêm trọng thế nào, tràn đầy tự tin dự đoán, “Tôi ước chừng cậu ấy sẽ chạy tới bệnh viện thăm cậu liền đó, cậu cố gắng biểu hiện tốt một chút.”
Tạ Trúc Tinh bình tĩnh cúp điện thoại.
Sắp rồi.
… Trong lòng không hề gợn sóng, chỉ muốn cmn vỗ giường một phát.
Từ sáng đợi tới trưa, đợi tới chiều, đợi tới chạng vạng, đợi tới tối mịt.
Không, ai, đến.
Tới giờ cơm tối, Tạ Trúc Tinh nói với trợ lý đưa cơm, “Đi hỏi y tá giúp tôi, hôm nay có ai tới thăm tôi không.”
Trợ lý nói, “Vừa nãy có hỏi rồi, chỉ có mấy fan tới, đều gửi quà lại, lát nữa tôi mang lên cho.”
Tạ Trúc Tinh chưa từ bỏ ý định, “Không còn ai nữa?”
Trợ lý đáp, “Không còn.”
Tạ Trúc Tinh thất vọng vô cùng, “Vậy phiền cậu trước khi đi mang quà lên giúp tôi, đừng làm mất.”
Trợ lý nghe lời đi.
Nhìn trợ lý đóng cửa lại, đi xa.
Vương Siêu mới lén lén lút lút đi ra khỏi xó xỉnh vắng vẻ, nhìn vào bên trong thông qua ô quan sát trên cửa phòng bệnh.
Cơm của Tạ Trúc Tinh là do trợ lý mua bên ngoài mang vào, nhìn rất bắt mắt, mùi cũng thơm, chẳng hiểu sao cậu lại hoàn toàn không thấy ngon miệng. Lấy di động ra suy nghĩ một lúc lâu, tìm lại cái số mà cậu “gọi lộn số”, gửi tin nhắn qua.
Vương Siêu đang nhìn chằm chằm bệnh nhân trong phòng, di động đột nhiên rung lên.
Hắn không để ý, lười xem, chẳng có mấy người biết được số mới này của hắn, cuối tháng rồi chắc là 10086 gửi mấy tin kiểu “Shock! Gói cước tốc độ cao cuối tháng!” chứ chẳng còn gì khác.
Tạ Trúc Tinh gửi xong, thấy hiện “Đã gửi” nhưng đợi thật lâu cũng không có hồi âm.
Đây là không thèm để ý tới cậu? Hay là không còn dùng số này?
Cậu lại gửi một tin nữa, gửi xong còn hơi xấu hổ nở nụ cười.
Vương Siêu chua xót nghĩ, mẹ nó đang nhắn tin với ai vậy? Đó giờ có thấy thích bấm di động thế này đâu? Còn không mau ăn cơm đi? Một lát nữa cơm nguội mất! Ăn vào đau bụng!
Điện thoại của hắn rung lên lần nữa.
Đệt, mạng di động Trung Quốc sao đáng ghét thế?
Vương Siêu vừa lấy di động ra thì trợ lý quay lại, trong tay ôm hai bó hoa tươi cùng một bao quà tặng lớn, khó khăn bước tới, liếc thấy cái tên kỳ lạ đang đứng nhìn vào phòng bệnh, chuông báo động reo vang, quát to, “Người anh em là ai đó?!”
Cũng không phải trợ lý đa nghi, Vương Siêu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp che hết nửa gương mặt, cầm di động trong tay, bộ dạng chẳng khác gì muốn chụp trộm Tạ Trúc Tinh trong phòng bệnh.
Hắn bỏ chạy mất, trợ lý đuổi theo vài bước, đồ trong tay quá nhiều không đuổi kịp.
Trợ lý bất đắc dĩ trở về phòng bệnh.
Tạ Trúc Tinh nghe được động tĩnh ngoài cửa, mơ hồ hi vọng là người cậu mong nhớ, vội hỏi, “Ai vậy?”
Trợ lý, “Chắc là paparazzi, không thấy mặt, là một gã đầu trọc, sau gáy bóng loáng.”
Tạ Trúc Tinh lại thất vọng lần nữa. Thực sự không tới ư?
Hắn lén đến nhìn Tạ Trúc Tinh, không phải đến cho cậu gặp, nếu bị phát hiện thì toi.
Thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ấn nút home điện thoại, cứ tưởng màn hình khóa sẽ báo có hai tin nhắn quảng cáo của 10086, nhưng mà không phải.
Một cái là “Về Bắc Kinh chưa?”
Một cái là “Có chút nhớ anh.”
Vương Siêu thả điện thoại di động vào lại trong túi.
Từ bệnh viện ra bãi đậu xe lấy xe. Bãi đậu xe chỗ này cực kỳ lớn, đi cả một lúc lâu mới tới được xe.
Mở cửa lên xe, mò mẫm cả nửa ngày cũng không thắt được dây an toàn, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Hắn sững sờ, giơ tay cho chính mình một cái tát.
Khóc mẹ mày chứ khóc, có mất mặt không? Đánh mấy roi rồi cho một cục kẹo, đã bao nhiêu lần rồi nhớ kỹ đi được không?
Tạ Trúc Tinh ăn cơm nước xong, nhìn chữ “Đã gửi”, vẫn chưa trả lời.
Lần này cơn giận lớn vậy sao, thật sự không để ý tới cậu?
Vương Siêu về đến nhà, cúi gằm mặt.
Vương Cẩm hỏi hắn, “Đi đâu vậy?”
Hắn trả lời qua loa, “Dạo mát.”
Vương Siêu vẻ mặt khó coi mi mắt sưng vù, Vương Cẩm mới không tin hắn đi dạo thành ra thế này đâu, không hỏi nữa mà chỉ nói, “Ngày mai thứ sáu Ngạn Dung về ở cuối tuần, tao phải tăng ca, mày tới trường đón em ấy đi.”
Hôm sau, ca sĩ thần tượng đang “hot” Leo Vương rất tự nhiên chen chúc trong một đám đông đón con ở cổng trường quốc tế, hoàn toàn không có ai nhận ra.
Ngạn Dung lại rất thích thay đổi bề ngoài của hắn, dọc đường đi không ngừng khen ngợi, “Anh thế này cực kỳ ngầu, man dễ sợ!”
Thoáng an ủi hắn.
Vương Cẩm báo sẽ về rất muộn, kêu hắn đưa Ngạn Dung đi ăn tối trước.
Ngạn Dung thực ra không phải thằng bé hay nói nhiều, có điều hôm nay cứ ríu ra ríu rít bắt chuyện với hắn, còn là cái kiểu muốn nói rồi lại thôi, định hỏi gì mà không tiện hỏi.
Vương Siêu cảm thấy chắc Ngạn Dung cũng nghe Vương Cẩm kể vụ hắn thất tình rồi, đơn giản tự thừa nhận luôn, “Anh với bạn trai vừa chia tay.”
Ngạn Dung đầy đồng tình, “Thực ra, em đã biết rồi.”
Vương Siêu giả vờ thờ ơ, “Không sao, ai mà chưa từng chia tay.”