Các thiên sứ theo sau Michael lần lượt bước vào, nhưng lại không phải là sí thiên sứ như Gabriel, Uriel, Ramiel, mà là cận vệ của Michael.
Ánh mắt của những người khác đồng loạt nhìn sang Lucifer, không chỉ vì muốn hóng hớt, mà vì tò mò chẳng biết vị vua của địa ngục sẽ có phản ứng gì.
Họ nhìn thấy Lucifer vẫn ung dung ngồi nguyên tại chỗ, gương mặt xinh đẹp khó tả bằng lời bình tĩnh hướng về người mới tới. Miệng hắn hơi nhoẻn lên như đang mỉm cười chào hỏi nhưng cũng chỉ thế mà thôi, trông hắn không hề có ý định mở miệng.
Michael cũng không để bụng, y thản nhiên ngồi xuống và thì thầm riêng với Metatron, vẻ mặt Metatron lập tức đanh lại, nhìn sang Mammon bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
…
Hiếm hoi lắm thiên đường địa ngục mới có cơ hội họp mặt, chẳng những chỗ ngồi phân chia rõ ràng, thậm chí cả bầu không khí cũng hệt như một buổi đàm phán.
Raphael và Asmodeus cùng rơi vào hồi ức, những hình ảnh ngày xưa giờ đây rất khó tìm lại, theo tình hình trước mắt, các vị có mặt hôm nay đều rất căng thẳng, không lập tức nhào vào đánh nhau đã là nhân nhượng lắm rồi. Nếu chẳng phải Raphael từng đọc bản điều ước bình đẳng do Metatron soạn, chàng gần như tin rằng họp mặt lần này là để ký hiệp nghị đình chiến.
Rất rõ ràng, bầu không khí bất chợt thay đổi có liên quan mật thiết đến sự xuất hiện của Michael.
Sau khi y bước vào, mục đích của buổi họp mặt đã chệch hướng.
Raphael hết nhìn Lucifer lại nhìn Michael để suy đoán nguyên nhân.
Vẻ mặt của Lucifer dường như chẳng hề có thay đổi gì, giữ nguyên một biểu cảm từ đầu đến cuối, vẫn cứ hiền hòa nhã nhặn? Ngược lại, thân làm đồng nghiệp với Michael bao năm, chàng cảm thấy rõ rệt y đang nổi giận đùng đùng.
Buổi họp mặt dần rơi vào tình thế giằng co, Mammon với thân phận là một trong hai nhà tổ chức đành phải đứng ra phá băng, “Bọn Gabriel vẫn chưa tới à? Chúng ta vừa nhâm nhi rượu vừa chờ đi.”
Michael nói: “Không cần đợi nữa, bắt đầu đi.”
Linh cảm bất an càng lúc càng mãnh liệt.
Mammon nhìn về phía Lucifer nhưng lại đụng phải ánh mắt của Asmodeus. Asmodeus hình như đang mất hồn, ánh mắt có vẻ mơ màng, khi tầm nhìn của hai người giao nhau, tròng mắt của y mới khẽ động đậy.
“…”
Mammon búng tay cái tách. Con dơi treo ngược ở góc hội trường phát ra tín hiệu sóng âm. Chỉ trong chốc lát, Gin đẩy xe thức ăn đi vào, lần lượt rót rượu cho từng người, Raton ở phòng thu âm bắt đầu bật bản “Hữu nghị muôn năm” làm nhạc nền.
Metatron đang định mở miệng nhưng lại dằn xuống, cố gắng điều tiết lại cảm xúc rồi mới một lần nữa lên tiếng: “Tôi vốn tưởng rằng lần họp mặt này chính là dấu mốc quan trọng trong quá trình cải thiện mối quan hệ giữa thiên đường và địa ngục, nhưng nguyện vọng tốt đẹp lại thường vấp phải hiện thực lạnh lòng.”
Bàn tay cầm rượu của Mammon khẽ run lên, gã đặt ly xuống và nhìn sang Asmodeus ở kế kế bên – Vì chỗ ngồi của Asmodeus chắn mất những người còn lại. Asmodeus cúi gằm đầu như đang thả hồn đâu đâu, ngược lại lần này do Beelzebub mở miệng nói: “So với số thành viên tham dự của thiên đường, địa ngục lần này đã bày tỏ đủ thành ý đấy chứ, chí ít… Chỉ thiếu một người.”
Michael cười lạnh lặp lại: “Chỉ thiếu một người?”
Beelzebub đáp: “Ngươi nhớ Leviathan lắm sao?”
Michael quay đầu lại nhìn Double Happy bị trôi vào quên lãng nãy giờ. Double Happy lắc đầu, Michael nhắm mắt lại như chẳng muốn nói thêm gì nữa, thậm chí nhìn còn chẳng thèm nhìn.
Raphael chú ý thấy vậy bèn nhìn sang Metatron.
Metatron đột nhiên lên tiếng: “Quên giới thiệu với mọi người, cậu ấy là Double Happy, con của Polul.”
…
Không ngờ Polul lại có con?
Raphael nhìn Abaddon như muốn nói: Không ngờ ngươi không phải là người cha duy nhất của thiên đường và địa ngục.
Asmodeus đương nhiên nhớ Polul là ai, dù trước đây có quên thì sau khi trở về từ ảo cảnh, y cũng đã nhớ lại người bạn bị ghép tội tụ họp lăng loàn và giáng làm người phàm.
Metatron nói: “Mẹ cậu ấy là người phàm. Tuy cậu ấy thừa hưởng đôi cánh của cha nhưng lại không được thừa hưởng sức mạnh của Thần. Sau khi thành niên, cậu ấy ở lại nhân giới tôi luyện ngàn năm và luôn giữ được tấm lòng trong sáng, được Thần ban cho quả trí tuệ.”
Trong buổi họp mặt quan trọng thế này sẽ chẳng ai phí thời gian nói nhiều lời thừa, vì vậy tất cả ma vương đều đang chờ xem trọng tâm câu chuyện là gì.
Metatron từ tốn nói tiếp: “Từ đó về sau, cậu ấy sở hữu khả năng phân biệt lời nói thật và lời nói dối.”
Đồng tử của Asmodeus nheo lại.
Metatron nói: “Khả năng này sử dụng được cả trong ảo cảnh. Nếu người trong ảo cảnh là giả, thế thì mặc cho người đó nói gì cũng đều bị phán là đang nói dối.”
Michael nãy giờ vẫn đang nhắm mắt bất thình lình mở choàng mắt ra nhìn thẳng vào Lucifer, “Ngài có yêu ta không?”
Asmodeus cắn môi không biết phải làm sao, Mammon thở dài uống hết rượu trong ly, quyền chủ động đã vuột khỏi tay họ rồi.
Chỉ có Lucifer là vẫn bình thản nhìn Michael bằng ánh mắt dịu dàng, “Ta yêu em.”
Không đợi Michael có phản ứng gì, Double Happy ở sau lưng y đã nhỏ giọng bảo: “Là giả.”
Michael lạnh mặt vung tay lên, một thanh kiếm lửa rực rỡ khổng lồ xuất hiện trong tay của y.
Thanh kiếm như kính chiếu yêu phản chiếu gương mặt trắng bệch của các ma vương dưới ánh lửa.
Chuyện đã thế này, có cố gắng cứu vãn cũng vô dụng.
Sau khi phá giải phong ấn, tuy sức mạnh của Asmodeus tăng lên đáng kể, đủ cho y sử dụng ảo cảnh qua mặt được tất cả các sí thiên sứ, nhưng y chỉ có thể che mắt người khác chứ không thể lừa dối trái tim. Tạo ra một Abaddon y hiểu rõ còn dễ, nếu muốn dùng Lucifer này gạt Michael dường như đã định sẵn thất bại ngay từ đầu.
Y thậm chí chẳng dám ngẩng đầu lên, các ngón tay âm thầm cử động để giải thuật ảo cảnh. Abaddon, Beria, Beelzebub và Lucifer chung quanh y lập tức tan biến như bọt biển.
Raphael ngây ra một lúc mới hoàn hồn. Thảo nào Lucifer và Beelzebub cứ tránh mặt mình…
Michael trở tay giương kiếm ghim thẳng vào bàn hội nghị.
Chiếc bàn lập tức tan thành tro bụi.
Thanh kiếm lửa khổng lồ vẫn lao thẳng xuống đất tạo ra tiếng ma sát chói tai.
Mất đi bàn hội nghị ở giữa làm ranh giới hòa bình, các sí thiên sứ và ma vương buộc phải đối mặt thẳng với nhau – Metatron, Raphael, Michael cùng đám đàn em vs Asmodeus, Mammon.
Lửa tỏa ra từ kiếm nhảy múa khiến tầm nhìn của đôi bên như bị gấp khúc và cũng làm nhòa đi gương mặt người bên kia.
Asmodeus cảm thấy hai mắt chua xót. Ảo cảnh bị vạch trần là chuyện sớm muộn, y đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi giây phút ấy thật sự ập đến, cảm giác khủng hoảng lại vượt trên cả những gì y tưởng tượng. Y sợ phải nhìn thấy thất vọng, oán trách, thậm chí là thù hận trên mặt của Raphael, hoặc giả càng đáng sợ hơn là chàng sẽ còn chẳng buồn bày tỏ bất cứ cảm xúc gì về y.
Tâm lý của Mammon đương nhiên vững vàng hơn nhiều, gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và thẳng thừng bán đứng lão đại: “Lucifer làm đó.”
Metatron bình tĩnh nhìn gã.
Lòng Mammon bắt đầu rối lên, “Ừm, ban đầu tôi có phản đối mà.”
Metatron vẫn giữ im lặng như cũ.
Mammon tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm: “Nói chính xác thì tôi chẳng qua chỉ là người làm công ăn lương, đối mặt với nhà tư bản tàn ác, tôi chỉ là châu chấu đá xe.”
Câu này nói ra đúng là không biết xấu hổ.
Cơ mà…
Asmodeus quan sát sắc mặt của Metatron và Raphael và bắt đầu cân nhắc. Nếu thật sự có tác dụng, y cũng chẳng ngại… Asmodeus lấy hết can đảm nói ấp úng: “Ừ tôi cũng…”
Giọng của Michael nhanh chóng át mất giọng y: “Trăm phương ngàn kế dụ bọn ta tới Con Thuyền Noah, còn mình thì không thấy mặt mũi là âm mưu của các người sao?”
Từ nãy tới giờ Mammon vẫn đang chăm chú nhìn Metatron, giờ đây trong mắt lại thêm van nài, nhưng câu trả lời cho Michael lại rất kiên định: “Là trùng hợp.”
Đúng là trùng hợp thật. Thời điểm Meta muốn mời họp mặt tình cờ trùng với kế hoạch của Lucifer nên càng thuận lợi cho họ hơn. Ban đầu gã chẳng hề muốn tham dự, nhưng Beelzebub lại thuyết phục được gã. Sự ăn ý giữa ba ông trùm của địa ngục nào chỉ là hư danh, ít ra về mặt tư tưởng, họ luôn tìm thấy điểm chung.
Michael đến trước kiếm lửa, tay đặt lên chuôi kiếm. Dưới ánh lửa, đôi con ngươi của y như đang rực cháy, y tự nói với chính mình: “Hắn chưa bao giờ từ bỏ kế hoạch tấn công nhân giới.”
Tấn công nhân giới?
Asmodeus ngây người. Beelzebub chỉ dặn y dùng ảo cảnh che mắt mọi người trong buổi họp mặt nhưng không nói rõ lý do cho y biết. Nếu là tấn công nhân giới… Y vô thức sờ vào điện thoại trong túi – Ứng Long Sơn có gọi điện cho mình không nhỉ?
Michael lấy lại bình tĩnh rút kiếm lên rồi xoay người bỏ đi. Metatron chậm rãi theo sau.
Mammon đứng dậy, định kéo Metatron nhưng lại do dự, “Nhân giới có kẻ hủy diệt.”
Michael đã đến trước cửa, không buồn quay lại đáp: “Thế thì đã sao?”
Michael đẩy cửa ra, trước mặt họ là hành lang dài đăng đẳng. Miệng y nhếch lên như đang cười lại như không phải cười, “Ngại quá, bọn ta là thiên sứ, chỉ biết miễn phí ban tặng sự ấm áp, không thu tiền.” Nói rồi, thanh kiếm khổng lồ huơ lên một nhát về phía trước, không gian đột nhiên trở nên gấp khúc…
Chỉ trong nháy mắt, Michael và Metatron lại quay về hội trường, cửa hội trường vẫn đóng chặt như chưa từng mở ra.
Có kẻ đang dùng phép thuật khống chế không gian.
Michael cau mũi, “Ta ngửi được mùi rất đáng ghét.”
Metatron đành phải nói: “Xin hãy nhẹ tay.”
Rõ ràng Michael không định để ý đến câu này, sáu chiếc cánh đỏ tươi giang ra từ sau lưng y, dáng y sừng sững như chiến thần vừa trở về từ trong biển máu.
Mammon che mắt nói: “Màu ngươi mới nhuộm lần này khó coi quá!”
Michael giải thích: “Dính máu đỡ dơ.”
Mammon: “…” Ở đó mà không dơ? Chẳng qua nhìn không ra thì có.
Michael vung kiếm lên, ngọn lửa trên kiếm như ánh mặt trời rực rỡ ban trưa, sáng chói đến mức khiến kẻ khác không thể mở nổi mắt. Không gian trong hội trường đột nhiên nứt ra như làm bằng pha lê.
Một bóng đen xuyên qua lượn lại giữa không gian vỡ nát nhưng thanh kiếm khổng lồ vẫn cứ chém đúng vào đường chạy trốn của kẻ đó. Tốc độ không gian được tạo ra chậm hơn tốc độ vỡ vụn của nó, bóng đen dần dần lộ ra trong tầm nhìn của mọi người.
Lần cuối cùng vung lên, kiếm không chém tới trước mặt hắn nữa mà từ phía sau nhắm thẳng vào tim, nếu chẳng phải bóng đen tránh kịp thì hiện tại ngực hắn đã xuất hiện thêm một cái lỗ, thế nhưng đôi cánh đen đồ sộ lại bị kiếm ghim lên tường.
Máu tươi từ vết thương bắn ra tung tóe, chảy dọc xuống bức tường trắng tinh, đỏ và trắng tương phản khiến màu máu càng như đập thẳng vào mắt.
Michael cầm kiếm, lạnh lùng nhìn vị đọa thiên sứ với mái tóc xoăn hơi dài, “Baal.”
Trông Baal chẳng giống với kẻ đang bị thương ở vai, hắn ngả người dựa vào tường, mắt hơi híp lại với thái độ của một kẻ kiêu ngạo khó thuần.
Michael lên tiếng: “Nghe nói ngươi từng tặng Lucifer một món quà.”
Baal cười lạnh một tiếng, đang định trào phúng vài câu thì một chú dơi nhỏ bằng lòng bàn tay đã vỗ cánh lao tới trước mặt hắn, tứ chi nhỏ xíu run rẩy giang thành hình chữ “đại (大)”, lặng lẽ dùng cơ thể mình để bảo vệ hắn.
…
Bầu không khí đang căng thẳng lại đột nhiên biến thành… Ấm áp cảm động.
Mammon vốn định khoanh tay đứng nhìn, nhưng liếc Metatron một cái, gã đột nhiên cảm thấy chua xót và đồng tình cho kẻ đang cùng chung hoạn nạn, vì vậy nhịn không được bèn mở lời: “Baal tuy hung hăng phách lối, thường tạo ra lắm thị phi, lúc còn ở địa ngục từng gây hấn với không ít kẻ, lại thích ghi chi tiêu của mình vào sổ sách của địa ngục…” Nói tới đây chợt im bặt. Cứu gì mà cứu, chết quách đi cho rảnh nợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT