*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đội hình khách mời hào nhoáng.

Khi tinh thần phải chịu tổn thương thì cần dùng vật chất để bù đắp. Dù sao các chi phí đều ghi vào sổ của Metatron, Raphael và Asmodeus cùng nhau dùng một bữa tiệc xa hoa chẳng thua gì tiệc cưới. Ăn uống no nê vẫn chưa đủ, họ lại lang thang đến quán bar vắng như nhà ma.

Mấy khi có khách ghé thăm, Gin đang treo mình trên quầy cùng với mớ ly rượu cổ cao lỉnh kỉnh, thấy vậy lập tức biến thành người, cầm thực đơn ra và hớn hở giới thiệu: “Chúc mừng hai ngài có được cơ hội ngàn năm khó gặp. Tôi đây thật sự ngưỡng mộ hai ngài, số đúng là đỏ lắm, theo lời Thạch Phi Hiệp chính là ‘Cá chép còn phải đến xin các ngài cho hưởng ké vận đỏ’! Bây tờ tôi phải tuyên bố một tin tốt lành, hai ngài xin hãy bình tĩnh, đường kích động, bởi vì trình độ y khoa của tôi chỉ đủ lấy máu, không giải quyết nổi căn bệnh quá phức tạp.”

Gã ngừng lại một chút, hít sâu vào và trịnh trọng tuyên bố: “Khách sạn chúng tôi… Mới nghiên cứu ra chuỗi cocktail mới: Hạt gạo mồ hôi! Tất cả các mùi vị trong chuỗi đều là mới nhất, độc nhất, xưa nay chưa từng có. Hai ngài sẽ được vinh dự thưởng thức ba loại trong số đó, chính là ‘Hương biển’, ‘Sương sớm bùn mới’ và ‘Báu vật giữa hồ’. Không biết hai ngài muốn thử loại nào?”

Ba cái tên đều mang lại rất nhiều không gian tưởng tượng, cũng tức là mùi vị khó lòng tưởng tượng ra nổi.

Asmodeus chần chừ thật lâu rồi chọn “Báu vật giữa hồ”. Nếu đã là báu vật ẩn giấu chắc cũng không đến nổi nào.

Gin khen đáo để gu thưởng thức của Asmodeus rồi quay sang nhìn Raphael bằng ánh mắt chờ mong.

Raphael ra tay hào phóng –  Chọn hết.

Gin vui muốn chết nên tặng miễn phí thêm hai ly. Sáu ly cocktail, ba vị khác nhau đặt ngay ngắn trước mặt hai người. Vàng, vàng đậm, vàng nâu… Màu sắc trong ly từ nhạt tới đậm rồi lại từ đậm tới nhạt lẳng lặng khúc xạ ánh sáng mờ ảo trong bar khiến chúng trông có vẻ vừa huyền bí vừa quái lạ.

Trước khi Asmodeus vươn tay ra, Raphael đã cầm một ly lên liếm nhẹ một cái để nếm thử.

Bàn tay cầm thực đơn của Gin siết lại, gã hồi hộp hỏi: “Sao sao?”

“…Vô cùng cảm ơn vì đã phục vụ.” Raphael đặt ly xuống, mỉm cười kéo tay Asmoodeus rồi dùng tốc độ nhanh như chớp nhưng không thiếu phần ổn định để rời khỏi “hiện trường”.

Asmodeus vừa đi vừa tò mò nhìn mặt chàng, “Không ngon ư?”

Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc liền nhớ đến mùi vị của ly cocktail ban nãy, Raphael thiếu điều nôn ngay tại chỗ. Con Thuyền Noah có cho khiếu nại quảng cáo láo không? Chàng muốn khiếu nại!

Asmodeus thấy mặt chàng đã xanh lè thì có hơi sợ, “Khó uống đến thế à?”

“Trước đây tôi chưa biết bùn đất có mùi vị thế nào.” Raphael tỏ vẻ vui mừng vì sống sót qua tai nạn, “Giờ thì biết rồi.”

Mùi vị của bùn đất?

Asmodeus cũng không thể tưởng tượng nổi: “Ly ‘Báu vật giữa hồ’ người uống chẳng lẽ là chỉ bùn đất dưới hồ? ‘Sương sớm bùn mới’ lẽ nào có mùi bùn thấm sương? Thế ‘Hương biển’ là gì nhỉ?”

Thấy y tràn ngập tinh thần học hỏi, trong đầu Raphael chợt lóe lên một sáng kiến. Chàng bảo y đứng im tại chỗ chờ mình, còn mình quay về quán bar. Một lúc sau, chàng mang theo ba bình rượu quay về và hớn hở dẫn y lên thẳng tầng 66. May là họ là thiên sứ và đọa thiên sứ, ở khách sạn này cả thang máy cũng chẳng có, nhân loại thông thường chỉ cần leo tới một nửa là phải gọi xe cứu thương – Nếu nhân viên cứu hộ cũng là con người thì chắc lên lầu xong sẽ mệt đến không xuống nổi.

Raphael nhận lấy chìa tay từ tay Asmodeus và mở cửa ra rồi nghênh ngang bước vào.

Asmodeus đứng ngay cửa, dáng vẻ như muốn nói gì đó.

“Mau vào đi.” Raphael đổi khách thành chủ, lấy trong quầy bar mini ra mấy cái ly và rót một ly “Hương biển”, trông chẳng giống muốn khiếu nại chút nào.

Chất lỏng vàng óng trong ly sóng sánh nhè nhẹ đẹp như mái tóc bồng bềnh của Raphael. Biết rõ mùi vị rất kỳ quái nhưng Asmodeus vẫn khó khống chế cảm giác tò mò và hảo cảm với nó.

Raphael lắc nhẹ ly rượu và hỏi: “Em không muốn biết mùi vị của nó ra sao ư?”

Asmodeus bước đến trước quầy bar mini, lấy hết can đảm cầm lấy ly rượu nhưng bị Raphael ngăn lại. Chàng bảo: “Tửu lượng của em không cao, uống vào rất dễ say.”

Asmodeus cảm thấy có lý nên nhìn chàng bằng ánh mắt mong đợi.

Dù đã vạch ra kế hoạch chu đáo nhưng đến khi thực hiện, chàng vẫn cảm thấy hơi khó khăn – Mùi vị của loại rượu này chỉ ngửi thôi là muốn lấy mạng rồi. Nhưng mà! Vì As yêu dấu, mạng có đáng chi! Raphael miễn cưỡng thè lưỡi liếm thử.

Một mùi vị khó tả bằng lời từ đầu lưỡi lan dần lên trên, xộc thẳng vào não. Mùi vị kinh dị ấy cứ như là uống phải nước rửa chân lên men mấy trăm năm. Đáng sợ nhất chính là, vị hậu nó để lại trong miệng chính là vị đất cát thoang thoảng.

“Hương biển” lẽ nào chính là mùi vị của bãi cát bị một đôi chân mấy trăm năm chưa rửa giẫm lên?!

Raphael thấy Asmodeus tò mò nhìn mình, chàng bèn lấy lại bình tĩnh, đặt ly rượu xuống, bước tới trước mặt y và bóp nhẹ vào cằm y.

Asmodeus: “?”

Gương mặt của Raphael từ từ sáp tới, Asmodeus từ từ lùi lại cho đến khi chạm vào chân tường và không thể nào lùi thêm được nữa.

Asmodeus: “?”

Raphael nhìn đôi môi hồng nhạt gần trong gang tấc và hôn xuống.

Asmodeus hơi nghiêng đầu tránh đi, nụ hôn của Raphael rơi vào bên khóe miệng của y, hơi khựng lại rồi men theo sườn mặt và nhẹ nhàng đặt lên rái tai của Asmodeus mới thôi. Chàng hỏi bằng giọng vô cùng cám dỗ: “Em không muốn biết mùi vị của rượu ư?”

Giọng Raphael rất hay, lúc hạ giọng càng thêm thu hút, lúc cao giọng lại vô cùng trong trẻo, nếu không thiên đường cũng sẽ chẳng thường phái chàng đi truyền giáo. Chàng cố ý dùng giọng nói như vậy thì thầm vào tai Asmodeus chẳng khác nào giở thủ đoạn phạm quy.

Asmodeus liều chết bảo vệ sợi dây lý trí cuois cùng của mình, nhỏ giọng đáp: “Em có thể tự thử.”

Raphael lại đến gần hơn, “Tôi có thể để em hôn một cái.”

“…” Asmodeus căng thẳng đến nỗi cổ họng khô khốc, sợi dây lý trí cuối cùng căng lên cực độ.

Raphael nhẹ nhàng thở dài, “Em còn muốn tránh tôi bao nhiêu lần nữa, hửm?”

Asmodeus muốn mở miệng bảo em không có, nhưng lại không dối được lòng mình. Có hay không trong lòng y tự biết rõ. Rất nhiều lần chẳng phải y không hiểu ẩn ý của Raphael, chỉ là những gì xảy ra trước mắt đẹp tới nỗi như đang trong ảo cảnh, cảm giác mơ hồ ấy khiến y không dám bước bước cuối cùng.

Dường như chỉ cần bước đi, ảo cảnh sẽ tan biến vì lòng tham của y.

Nhưng mà…

Hàng mi của y run lên khe khẽ, mắt hơi hơi nhìn lên – Đôi mắt đẹp như bầu trời kia đúng là có hình ảnh của chính mình.

Có lẽ chỉ cần động tác nhẹ nhàng một chút, cẩn thận một chút, đối phương sẽ không tan biến?

Chính vào giây phút Raphael cứ ngỡ lần này lại thất bại chuẩn bị rút lui, Asmodeus bị dồn vào chân tường đột nhiên nhắm mắt lại và nghiêng tới trước, đôi môi của y nhắm chính xác vào đôi môi của chàng.

Hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau.

Raphael vui đến rạo rực cả người và giành lại quyền chủ động.

Toàn thân Asmodeus run lên, sau đó bị Raphael ôm chặt vào lòng rồi bắt đầu từng bước từng bước “tấn công” sâu hơn…

Số rượu dính trên lưỡi Raphael cực ít, hiện tại đã không còn mùi vị gì nữa – Chàng chẳng muốn nụ hôn đầu với As bị ám ảnh bởi mùi hôi chân hoặc mùi đất cát. Vậy nên khi Asmodeus bị hôn cho mơ mơ màng màng, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, hóa ra… Đất bùn có vị ngọt.

Ký ức sau đó của Asmodeus là khoảng trắng xóa, chỉ biết hôm sau tỉnh dậy, mình đang nằm trên giường một mình. Ba bình rượu Raphael mang về đã trống rỗng, chỉ còn lại bình không đặt trên quầy bar mini, chứng minh chuyện xảy ra không phải là mơ.

Asmodeus đỡ trán, vừa ngồi dậy là nghe có người đẩy cửa bước vào.

Sáng sớm Raphael một mình đi xuống nhà hàng và thu hoạch được không ít ánh mắt ngờ vực, Mammon còn cố ý nhắc nhớ chàng, làm thiên sứ không nên quá cầm thú – Lời nhắc nhở khéo léo xiết bao! Tuy chuyện họ suy đoán vẫn chưa xảy ra trong ngày hôm qua, nhưng chàng tin với tiến độ ấy, hy vọng vào ngày mai không phải chỉ còn là mơ!

“Hôm qua,” Asmodeus mới nói hai chữ đã phát hiện môi hơi sưng, “chúng ta?”

Raphael vui vẻ bày bữa sáng ra, “Em không nhớ đã phát sinh chuyện gì sao?”

…Thật ra, còn nhớ rất rõ.

Ví dụ như đứng bên mé tường gần quầy bar mini hôn nhau, sau đó lên sô pha hôn, sau đó nữa… Asmodeus kéo chăn lên che đầu, không dám đối diện với thực tế.

Raphael kéo chăn ra, kéo lần đầu không được bèn kéo thêm lần hai.

Asmodeus thò đầu ra để lộ nửa gương mặt và giương mắt nhìn chàng, rầu rĩ nói: “Em chỉ muốn thử rượu thôi.”

Nụ cười của Raphael càng rõ nét hơn, chàng giả vờ bình tĩnh hỏi: “Ừm, mùi vị thế nào?”

Asmodeus mặt đỏ bừng, im lặng thật lâu mới đáp: “Ngọt lắm.”

Vậy tức là biểu hiện hôm qua mình đạt điểm tối đa. Raphael vô cùng thỏa mãn, bắt đầu mong chờ cho tới tối nay… Hôm qua mới là những chỗ từ cổ trở lên, bước tiếp theo phải là… Chàng nhịn không được mà mặt mày hớn hở.

Asmodeus cảm thấy cổ mình lành lạnh, sống lưng lành lạnh cứ như đang bị thú dữ nhìn chằm chằm, cả người càng rúc sâu vào chăn, nhưng chưa tới một giây đã bị Raphael kéo dậy ăn sáng.

Dùng xong bữa sáng, Asmodeus từ chối đề nghị ngủ trưa của Raphael, thành công thoát khỏi ma trảo của chàng, nhất quyết đòi xuống lầu. Khi ra khỏi phòng, họ tình cờ gặp Mammon đang đi lên.

Mammon nhìn lướt qua căn phòng sau lưng họ bằng ánh mắt mờ ảm rồi mỉm cười bảo: “Tôi nhớ tôi đặt phòng đơn mà nhỉ.”

Asmodeus tiếp chiêu không nổi đành phải cúi đầu đỏ mặt, Raphael bước lên một bước ra mặt chống đỡ: “Theo ta biết, tất cả phòng dành để hưởng tuần trăng mật đều có giường lớn.”

Mammon chế nhạo: “Muốn hưởng tuần trăng mật phải là vợ chồng, có giấy đăng ký kết hôn, các loại quan hệ tầm thường khác muốn hâm mộ còn không được.”

Raphael mỉm cười trả đòn: “Ừ, thế nên mối quan hệ không tầm thường là có thể hâm mộ thôi.”

Mammon lấy một chiếc hộp từ trong túi ra và ném cho Asmodeus, “Quà họp mặt.”

Raphael chìa tay ra.

Mammon đáp: “Mỗi nhà chỉ có một cái. Ngươi có chắc ngươi muốn nhận không?”

Raphael lập tức rụt tay về, nhìn Asmodeus mở hộp lấy ra một huân chương nhỏ bằng lòng bàn tay rồi tỏ vẻ ghét bỏ, “Viên hắc tinh châu này là dùng vật liệu thừa của hắc tinh thạch mài ra sao?” Giữa huân chương nạm một hạt châu nhỏ màu đen đường kính khoảng hai, ba ly, nếu là người mắt không tốt chắc sẽ nhầm thành bụi mất thôi.

Mammon nói: “Theo phép xã giao thông thường, lúc này ngươi phải lễ phép nói ‘cảm ơn’.”

Raphael đáp: “Ừ, theo phép xã giao thông thường, sau khi nghe thấy tiếng cảm ơn, ta sẽ lễ phép đáp ‘đừng khách sáo’.”

Mammon: “…” Meta đáng yêu nhường nào cơ chứ, tại sao mình phải đứng dây lãng phí nước bọt với tên lừa đảo này nhỉ.

***

Credit: 我真的想要能天使

4pzi82et1d1olqwf1c467z21ajpg

Chính vào giây phút Raphael cứ ngỡ lần này lại thất bại chuẩn bị rút lui, Asmodeus bị dồn vào chân tường đột nhiên nhắm mắt lại và nghiêng tới trước, đôi môi của y nhắm chính xác vào đôi môi của chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play