Asmodeus lại không nhận ra ông ta đang tức giận, “Đưa tay ra đây.”
“Ngài còn biết bắt mạch?” Ứng Long Sơn vừa làu bàu vừa cẩn thận tránh mấy con bài để đưa tay ra.
Asmodeus vươn tay, khuỷu tay đặt trên không tránh chạm vào “bốn vách tường” mạt chược, cách một lớp áo đè vào cổ tay Ứng Long Sơn hệt như đang bắt mạch.
Ứng Long Sơn khó tránh cảm thấy căng thẳng, cố gắng nhớ lại lần cuối cùng mình đi khám sức khỏe tổng quát là khi nào, “Không bị bệnh gì chứ? Gần đây tôi cũng bớt hút thuốc rồi.” Nói xong, ông ta theo bản năng sờ vào gói thuốc lá rỗng trên bàn.
Asmodeus chỉ im lặng nhìn vào đồng hồ của mình, mặt đồng hồ sáng đèn xanh chứng tỏ nó đang hoan hô vì đã tìm được kẻ hủy diệt. Hóa ra tiêu chuẩn chọn kẻ hủy diệt chính là không hề theo tiêu chuẩn nào hết?
Kẻ hủy diệt trước là Đổng Hoằng Vũ, mẹ ruột mất sớm, mẹ kế ác độc, cha ruột gây họa.
Kẻ hủy diệt đời này là Ứng Long Sơn, tóc ít, tóc mai muối tiêu, tuổi già sức yếu, bàng quang nhỏ.
Trình độ không phân biệt đối xử đến cả Thần còn chẳng theo kịp.
Cứ từng bước đi theo kẻ hủy diệt quá bị động, y cần phải giành lấy quyền chủ động. Y rụt tay lại, thái độ hiền hòa như anh hàng xóm nhà bên, “Gần đây có gặp phải chuyện gì không vui không?’
Ứng Long Sơn: “…”
Kẻ đầu têu kia nhà ngươi còn dám hỏi?!
Gói thuốc lá trong tay bị vo thành một cục, ông ta tươi cười giả lả không chân thành chút nào, “Còn phải hỏi sao? Ngài đấy.”
Asmodeus: “?”
“Mỗi lần tôi sắp hồ ngài lại xông vào, mỗi lần sắp hồ lại xông vào! Bài đang đẹp phải nhịn đến muốn thúi bài luôn.” Vừa nhắc đến “nhịn”, phản ứng sinh lý của ông ta đột nhiên xuất hiện.
Cảm giác căng trướng kia…
Không, lần này không thể thúi bài được, không thể thúi bài được.
Ông ta phải tỏ ra bình tĩnh để đối phương không thể nắm thóp.
Asmodeus nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông ta, thong thả hỏi: “Tức là bao nhiêu ngày nay, ông chỉ hồ có hai lần?”
Ứng Long Sơn nghẹn lời nhưng nhanh chóng gào lên: “Tại ai hả?” Ông ta lau đi nước bọt thiếu chút nữa là bắn ra ngoài và gõ bàn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Chuyện của Đổng Lập Quốc tôi đã giúp ngài mớm cho giới truyền thông rồi, bên cảnh sát tôi cũng dặn người theo sát. Rốt cuộc hôm nay ngài đến để làm gì?” Bình tĩnh, không phải đang nhịn, không cần cuống.
Phát hiện chiếc bàn đang run lên càng lúc càng dữ dội, Asmodeus ngờ vực hỏi: “Chân của ông đang run.”
Ứng Long Sơn đáp: “Đây là loại hình vận động gần đây rất phổ biến dành cho người già… Đừng đổi đề tài, nói mục đích đi.” Nếu người này là nhân viên của mình đã bị khai trừ từ tám đời rồi, nói chuyện rề rà khiến người ta sốt ruột… Không không không, mình không sốt ruột, không sốt ruột chút nào.
Ông ta kẹp chặt chân.
Tuy cảm thấy có thể không mấy hữu dụng nhưng Asmodeus vẫn hỏi theo lệ: “Từ hôm qua đến hôm nay ông đã làm gì?”
“Cái gì mà làm gì? Ăn cơm, đi ngủ, đánh bài, xem phim… Sao? Bà Đổng có ý kiến gì với tôi sao?”
“Có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?”
“Còn chuyện gì đặc biệt hơn được sứ giả của địa ngục đến thăm?”
Asmodeus chậm nửa nhịp mới phát hiện, Ứng Long Sơn hình như không có hảo cảm với mình. Mặc kệ vì lý do gì Ứng Long Sơn trở thành kẻ hủy diệt, số mệnh đã định sẵn tương lai hai người cần phải giao tiếp với nhau nhiều hơn. Không muốn khiến quan hệ của hai người trở nên quá tệ, y bèn nói: “Nếu ông muốn hồ tôi sẽ giúp ông.”
“Ấy dào, đừng mà!”
…
Asmodeus mở giúp Ứng Long Sơn ảo cảnh “chém giết bốn phương”, đợi ông ta thắng liên hoàn, trải nghiệm cảm giác hết hồ rồi lại hồ mới thả bạn đánh bài thật ra cho ông ta chơi tiếp.
Ứng Long Sơn đang lâng lâng trên mây, “ra ngoài” đánh được hai ván thì cảm giác rõ rệt chơi online với bạn không bằng chơi offline một mình. Cảm giác chênh nhau một trời một vực khiến Ứng Long Sơn nhanh chóng viện cớ giải tán bàn mạt chược.
Asmodeus đợi những người khác đi xa mới hiện hình và hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Tay cầm điện thoại của Ứng Long Sơn run lên, “Chúng ta? Đừng nói ngài sẽ đi theo tôi đấy nhé?”
“Ừ, mấy hôm nay tôi sẽ đi theo ông.” Lúc Đổng Hoằng Vũ mất đi thân phận kẻ hủy diệt, y không có mặt ở đó, đánh mất cơ hội quan sát, lần này tuyệt đối không thể phạm sai lầm lần thứ hai.
Ứng Long Sơn đột nhiên nhớ lại thời còn trai trẻ, có hòa thượng từng bói cho ông ta bảo rằng lúc về già, ông ta sẽ có một kiếp… Đừng nói là linh thật nha? “Nhà tôi nhỏ lắm, không chứa chấp nổi đại tôn phật cao quý như ngài đây đâu.”
Asmodeus không biết phật là ai, cũng chẳng nhận ra sự trào phúng ngầm trong lời nói của ông ta, y chỉ thản nhiên nói: “Tôi không chiếm địa bàn của ông.”
Xem ra khó lòng mà từ chối rồi. Ông ta lập tức gọi điện về nhà cho vợ nhờ bà sắp xếp giùm hành lý cho vài ngày rồi kêu tài xế mang đến, bảo mình phải đến biệt thự bên hồ ở vài ngày. Ông ta vừa nói xong, đầu bên kia liền vang lên tiếng mắng chửi đầy sức sống: “Lão ôn già! Đàng hoàng được mấy hôm lại ngứa da rồi hả? Còn muốn đến biệt thự ven hồ ở vài ngày, tôi cho ông vào quan tài ngủ luôn cho lành!”
Ứng Long Sơn bị mắng đến vội vã cúp điện thoại.
Asmodeus tò mò hỏi: “Ôn già là sao?”
“Người già ôn nhu! Sao nào, bà xã khen tôi không được à?”
Asmodeus lắc đầu, “Bà xã của ông mang kính lọc dày thật. Ông mà muốn làm người già ôn nhu thì còn cần cố gắng nhiều.”
Ứng Long Sơn: “…”
Làm gì đi so đo bắt bẻ từng ly từng tí trong cách dùng từ vậy! Ông ta cầm bình giữ nhiệt bước ra khỏi phòng hội nghị, đúng lúc gặp phải con trai đang vội vã chạy từ tầng thượng xuống. Sau khi Ứng Long Sơn về hưu, công ty do con trai ông quản lý.
Tiên sinh Tiểu Ứng đỡ khuỷu tay ông già nhà mình, “Ba, mẹ gọi điện thoại bả ba muốn đến biệt thự ven hồ ở một mình trong vài ngày?”
Ứng Long Sơn nói: “Không phải một mình, ở với ngài này.” Chỉ về phía bên cạnh. Asmodeus giơ tay lên chào hỏi.
Tiên sinh Tiểu Ứng phản ứng như là mới vừa nhìn thấy người này, quay đầu qua hỏi rất khách sáo, “Vị tiên sinh này xưng hô thế nào ạ?”
“Tôi tên Mông Đức Tư, người Trùng Khánh…” Asmodeus đọc lại sơ yếu lý lịch được ghi nhận ở đồn cảnh sát.
Tuy nghe có vẻ hơi ngốc nhưng tiên sinh Tiểu Ứng tưởng rằng đối phương đang cố gắng giành lấy sự tín nhiệm của mình, vì vậy chỉ cười sâu xa và nói với Ứng Long Sơn: “Ba, ba ở một mình thì ai nấu cơm giặt giũ dọn dẹp phòng ốc cho ba? Biệt thự ven hồ còn xa đến vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì ba làm sao có thể tự lái xe chứ. Ít nhất ba dẫn theo tài xế và bảo mẫu chứ.”
Ứng Long Sơn nhìn Asmodeus, “Vị này có thể lái xe.”
Asmodeus đáp: “Tôi không biết lái.”
Ứng Long Sơn: “…” Tư chất sứ giả của địa ngục phen này quá kém đấy!
Tiên sinh Tiểu Ứng càng cảm thấy Asmodeus tiếp cận Ứng Long Sơn chủ yếu là để tiếp cận mình, lấy lòng mình hơi bị phô quá. Vì vậy gã nháy mắt với y, “Ba thật sự thích anh Mông lắm, chi bằng mời anh về nhà tôi ở.” Ông già mình tuy khờ nhưng có mẹ cùng mình giám sát, ba chắc sẽ không bị lừa quá thảm.
Asmodeus gật đầu, “Được.”
Ứng Long Sơn: “…”
Tấm lòng muốn bảo vệ gia đình của tiên sinh Lão Ứng cuối cùng đã bại dưới tấm lòng muốn bảo vệ gia đình của tiên sinh Tiểu Ứng.
Asmodeus không có yêu cầu quá cao về nơi ở, nhưng nhà của Ứng Long Sơn đương nhiên phù hợp với khái niệm “nhỏ” của y hơn. Biệt thự hai tầng, mỗi tầng một ngàn mét vuông, chung quanh là vườn hoa và sân chơi nhỏ.
Giọng bà Ứng rất to nhưng mục tiêu rất tập trung. Trước mắt, kẻ bị hại chỉ có Ứng Long Sơn. Sau khi vào nhà, Asmodeus bị lờ đi, chỉ cùng ăn cơm rồi thích gì làm nấy.
Tiên sinh Tiểu Ứng cố ý phớt lờ y để chờ y mất kiên nhẫn và chủ động để lộ mục đích.
Cơ mà, Asmodeus vốn chẳng để tâm.
Y chỉ làm tổ trên sô pha chơi game, gửi tin nhắn, cứ thế thảnh thơi giết thời gian. Leahpar đã đến nước Anh, đang đốc thúc nữ quý tộc xin visa nhập cảnh Trung Quốc, còn Đổng Hoằng Vũ thì lo sốt vó hỏi có phải do yêu cầu của mình thay đổi thất thường quá khiến y giận cậu bé hay không.
Lúc nhỏ Đổng Hoằng Vũ luôn sống trong bóng ma của ông già rác rưởi và mẹ kế độc ác nên cậu rất nhạy với sự thay đổi cảm xúc của người khác. Trưa hôm nọ cậu đã cảm nhận được sự không vui và thiếu kiên nhẫn của Asmodeus, vì có người thứ ba ở đó nên chẳng dám hỏi thẳng. Hiện tại hai người đều có thời gian bình tĩnh lại, cậu muốn giải thích rõ ràng.
Asmodeus vừa nhắn một câu “không phải”, đối phương đã gọi đến, “Em nghĩ kỹ rồi, dù phá sản hay ngồi tù cũng là quả báo của ông ta, đều rất tốt, anh thấy cách nào tiện thì làm. Bây giờ không rảnh để ý đến ông ta cũng chả sao, dù gì tiền của em đủ xài cả đời rồi.”
Asmodeus ngồi dậy, đi ra phòng khách và dạo quanh ngoài vườn hoa, “Em không còn hận ông ta?”
Đổng Hoằng Vũ do dự chốc lát mới đáp: “Hơi hơi. Nhưng suy cho cùng ông ta vẫn là ba em. Hồi học mẫu giáo, lúc nào cũng là ông ta đưa đón, hơn nữa còn dẫn em đi công viên chơi, em bị mấy đứa nhóc khác ăn hiếp, ông ta sẽ bảo vệ em… Rất có thể ông ta chẳng nhớ gì nữa, nhưng em không muốn quên.”
Asmodeus ngừng bước, “Vậy tức là nỗi oán hận của em đã biến mất.”
Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng đang từ từ nhú lên sau những đám mây đen… Lẽ nào, đây chính là nguyên nhân Đổng Hoằng Vũ không còn là kẻ hủy diệt thế giới?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT