Ra khỏi thang máy, Kỷ Nhiên nhanh chân đi về phía căn phòng, từ xa cậu đã trông thấy một đám nam nữ nào đó đứng trước cửa, hình như đang trò chuyện.
“Được thôi, chơi mạt chược, dù sao cũng đang chán, đúng lúc khách sạn có phòng mạt chược”
“Nhưng chúng ta chỉ có bảy người, làm sao đây?”
“Ba người còn thừa ngồi bên cạnh theo dõi?”
“Còn lâu nhé!”
Tiếng nói chuyện ngừng lại khi họ nhìn thấy Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên quấn chặt áo tắm, lặng lẽ khom lưng, không thèm liếc mấy người kia.
Bây giờ cậu thấy hơi khó chịu, mặt đỏ bừng vì ngượng.
Đến gần mới nhận ra, bọn họ ở ngay phòng bên cạnh.
Kỷ Nhiên cắn răng bước đến, dừng lại trước cửa phòng mình, bấm chuông thật mạnh.
Im lìm.
Cậu bấm thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng, cậu giơ tay gõ cửa, cộc cằn la lên: “Mở ra!”
Mấy người kia bắt đầu trao đổi bằng mắt, nhất là các cô gái.
Kỷ Nhiên nôn nóng lạ thường, cậu lấy di động ra, định gọi điện cho Tần Mãn.
“Anh đẹp trai ơi”. Sau khi thương lượng, người bên cạnh gọi cậu một tiếng. “Anh có rảnh không?”
Kỷ Nhiên quay đầu lại nhìn họ, không trả lời.
Đcm, đi đường đến đây mất mười phút mà sao cậu vẫn không “xìu” xuống chút nào nhỉ?
Dạo trước làm tình nhiều nên hỏng rồi à?
“Bàn mạt chược của chúng tôi có ba thiếu một, anh tham gia không? Tiền thuê phòng chúng tôi trả”. Một người trong đó cười, nói: “Chơi mạt chược thành Mãn, chắc anh cũng biết nhỉ?”
“Ầy, thôi được”. Người đó luôn quan sát cậu, đương nhiên nhìn ra điều không ổn. “Mặt anh hơi đỏ, bị bệnh à?”
Kỷ Nhiên: “Không”
“Ồ?”. Chàng trai kia nhìn cậu mấy lượt, càng nhìn càng thấy quen mắt, hồi lâu sau mới hỏi dò: “Anh là… Kỷ Nhiên?”
Kỷ Nhiên đáp lại cậu ta bằng cái nhìn đầy cảnh giác.
“A, trước kia tôi từng gặp anh ở trường đua xe!”. Đối phương kích động reo lên: “Ba năm trước? Hay là năm năm trước nhỉ? Tôi còn xin chữ kí của anh đấy”. Mặc dù Kỷ Nhiên không hề kí tên cho cậu ta.
Bạn bè hỏi: “Trường đua xe?”
“Đúng, anh ấy là tay đua xe, vô cùng lợi hại. Kỷ Nhiên, anh có nhớ tôi không?”
Kỷ Nhiên sắp hóa điên.
Toàn thân cậu nóng như lửa đốt, nhịn đến sắp nổ tung, cậu nghiến răng đáp: “Không nhớ”
“Lâu như vậy, anh không có ấn tượng cũng bình thường”
Đối phương không cảm thấy khó hiểu, dứt lời còn tiến về phía trước một bước.
Kỷ Nhiên siết chặt nắm đấm, đang nghĩ có nên đến phòng Nhạc Văn Văn không thì cánh cửa trước mắt kẽo kẹt mở tung.
Mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra từ bên trong, tóc Tần Mãn ẩm ướt, đứng sau khe cửa. “Đến đây…”
Anh vừa tắm xong, sau khi nghe thấy tiếng chuông thì nhanh chóng mặc quần áo, nhưng vẫn trễ một chút.
Nét mặt của người bên ngoài cứng đờ, lại còn đỏ bừng, Tần Mãn hơi ngạc nhiên, chỉ mở cửa muộn thôi mà, em ấy sẽ không giận đến mức này đấy chứ?
Anh đang định giải thích thì Kỷ Nhiên đã bực bội xông lên, chui vào khoảng trống giữa cơ thể anh và cánh cửa, dùng lưng đóng sầm cửa lại.
Lồng ngực của Kỷ Nhiên không ngừng nhấp nhô, dựa vào cửa hít sâu vài hơi, cậu sải dài chân về phía phòng tắm.
Tần Mãn giữ chặt lấy cậu. “Có chuyện gì à? Em đi mát xa cơ mà, sao đột nhiên lại quay về?”
“Không có gì”. Kỷ Nhiên nói: “Tự nhiên muốn vào nhà vệ sinh nên về”
Khách sạn to như vậy, muốn đi vệ sinh không nhất thiết phải về phòng, Tần Mãn nhướn mày. “Mặt em đỏ quá, có chuyện gì?”
Con mẹ nó tôi cũng muốn biết có chuyện gì đây!
Cậu còn nghi ngờ có phải mình lại bị bỏ thuốc hay không!
Kỷ Nhiên gạt tay anh. “Đã bảo không sao… Anh buông ra, tôi muốn đi vệ sinh!”
Trời vào hè, áo tắm của khách sạn làm bằng tơ lụa, chất liệu nhẹ mỏng, quỷ mới biết Kỷ Nhiên che giấu về phòng bằng cách nào.
Trong lúc giãy dụa, Tần Mãn nhìn thấy chỗ nhạy cảm trên áo tắm lồi lên, dựng đứng thành một túp lều vải.
Anh ngập ngừng. “Đi vệ sinh thật à?”
Kỷ Nhiên điên tiết, quay lại gào lên: “Phí lời! Chẳng lẽ tôi còn đi vệ sinh giả được! Anh biểu diễn cho tôi xem!”
Kỷ Nhiên cảm thấy mình sắp nghẹn chết, cậu còn muốn nổi khùng nhưng ai ngờ vừa mở miệng thì lập tức tắt tiếng.
Bởi vì Tần Mãn vói tay vào trong áo tắm của cậu. “Thế đây là gì? Em nhịn à?”
“…”
“…”
Kỷ Nhiên thấy mình chẳng khác nào ngọn núi lửa kìm nén mấy nghìn năm, ầm ầm nổ tung.
Mặt cậu đỏ bừng, đập mạnh lên cánh tay của Tần Mãn, không ngờ chẳng đẩy được anh mà còn bị đau vì chấn động của cánh tay.
“Thích chết à?”. Cậu mắng: “… Buông ra mau!”
“Thế này mà không giải quyết à?”. Tần Mãn hiểu ra vấn đề. “Hay em muốn tự làm trong nhà vệ sinh?”
Tai Kỷ Nhiên nóng lên. “Dù sao cũng không cần anh giúp”
Tần Mãn hỏi: “Lí do?”
Hai người đứng gần cửa, Kỷ Nhiên có thể nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng ở bên ngoài.
Cậu ngượng đến ngạt thở. “Dù sao… Cũng không cần anh”
Tần Mãn nói thẳng ý của cậu: “Vì anh tỏ tình với em à?”
Nếu đã biết thì nhất định phải hỏi trắng ra làm gì?
Sau khi biết Tần Mãn thích mình, cậu không thể tiếp tục lên giường với anh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhỡ sau này cậu không đồng ý với Tần Mãn, vậy thì có khác gì loại đàn ông khốn nạn…
“Anh biết thế là tốt”. Kỷ Nhiên nói vội: “Mau tránh ra”
Tần Mãn im lặng một lúc, đáp: “Anh không”
Kỷ Nhiên sững sờ, chưa kịp phản ứng thì anh đã ngồi thụp xuống.
Tấm áo ngủ mỏng manh không hề có bất cứ tính phòng bị nào.
Kỷ Nhiên vốn n*ng sẵn, Tần Mãn lại biết cách làm cậu sướng, cậu túm tóc Tần Mãn mắng vài cậu rồi lập tức im lặng.
Thắt lưng áo tắm buông lơi bên hai bên đùi, cả cơ thể của cậu dựa lên cánh cửa, đầu ngón tay run rẩy, dục vọng kìm nén suốt dọc đường cuối cùng cũng được giải phóng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa được thoải mái.
“Tần Mãn…”. Cậu cúi đầu, nhìn người đang ngồi xổm trước mặt.
Nam nữ bên ngoài hăng say thảo luận phân chia số người chơi mạt chược, âm thanh ồn ào, khắp hành lang đều có thể nghe thấy.
Kỷ Nhiên nghĩ đến việc mình và bọn họ chỉ cách nhau một tấm cửa, trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kỷ Nhiên thất thần vài giây, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, khó tin hỏi: “Anh… Anh nuốt rồi?”
“Đm, anh nhổ ra mau… Anh điên à?!”
Dù Tần Mãn đã khẩu giao cho cậu vài lần nhưng trước giờ anh chưa từng nuốt tinh.
Tần Mãn không đáp, cũng không đứng dậy, anh nhìn về phía trước. “Đêm nay em hứng quá nhỉ”
Kỷ Nhiên nghẹn lời. “Đủ rồi, tránh ra, anh vào súc miệng mau lên”
“Mình làm tình nhé”. Tần Mãn ngẩng đầu nhìn cậu, gạt hết mọi băn khoăn của cậu. “Làm tình xong anh không bắt em chịu trách nhiệm, trước khi em đồng ý, chúng ta vẫn giữ quan hệ tiền bạc, em bỏ tiền anh bỏ sức, em không cần gánh vác bất cứ điều gì”
“… Khỏi”
“Nhưng em vẫn đang cương”. Tần Mãn hỏi: “Em chịu được à?”
“Ai mà chẳng có tay phải?”. Kỷ Nhiên cứng miệng nói.
“Em tự làm có sướng không?”. Tần Mãn dụ dỗ. “Em uống nhiều canh rùa, hai lần vẫn không đỡ. Chẳng lẽ sau này em định dùng tay mãi? Nếu đồng ý anh thì tốt, nhỡ em từ chối thì đúng là ném tiền qua cửa sổ rồi?”
Canh rùa vớ vẩn kia mạnh đến vậy sao?
Kỷ Nhiên định nói chuyện nhưng Tần Mãn lại bắt đầu dùng miệng, dùng tay, câu chữ của cậu bị nuốt ngược về.
Vì chuyện này, mỗi lần sau đó họ hôn nhau, Kỷ Nhiên muốn phát điên.
Tần Mãn đè cậu ra hôn thật lâu, sau đó hỏi:
“Miệng anh sạch chưa?”
“Còn mùi không em?”
“Chẳng lẽ em không muốn biết mùi vị của mình ư?”
“Không muốn!”. Mặt Kỷ Nhiên đỏ bừng, tóm cái gối bên cạnh đánh anh, nhưng lại chẳng có chút sức nào. “Con mẹ anh… Anh có làm không? Không làm thì xéo, toàn nói linh tinh, tôi mua anh về kể chuyện à?”
Ông chủ quán ăn quê đúng là rất chất phác, Kỷ Nhiên có thể bảo đảm, nguyên liệu trong canh rùa tuyệt đối đều là thật.
Cậu lăn lộn đến nửa đêm, ngọn lửa kỳ lạ trong lòng mới tiên tan, sau khi tắm xong thì nặng nề thiếp đi, không còn sức mắng chửi.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức người đang say giấc nồng.
Kỷ Nhiên lười đặt di động lên tai, cậu mở chế độ rảnh tay. “Gì?”
“Hu hu hu…”. Ở đầu bên kia, tiếng Nhạc Văn Văn tràn ngập tủi thân. “Tiểu Nhiên Nhiên ơi, tui tàn rồi, tui sắp chết, tui ra đi khi còn son trẻ”
“Tui chảy máu mũi rồi!!!”. Nhạc Văn Văn gào lên như xé vải. “Chảy nhiều lắm! Máu me be bét đầy gối!!! Sáng nay tui dậy còn tưởng mình bị người ta giết, hồn lìa khỏi xác! Chẳng lẽ tui sắp đi đời nhà ma rồi? Tui phải làm gì đây? Có phải gọi 120 không?”
“…”
Kỷ Nhiên thoải mái nằm xuống, ngay cả giọng nói cũng lười biếng hơn mấy phần. “Yên tâm, không chết được, chỉ nóng trong thôi”
“Không thể nào! Ngày nào tui cũng uống trà xanh ở công trường mà!”
“Tại canh rùa hôm qua đấy”
Nhạc Văn Văn hơi do dự. “Thật không? Canh cũng có tác dụng mạnh như vậy à?”
“Mạnh thế đó”. Kỷ Nhiên nhắm mắt.
“Ừm, được rồi, vậy tui không gọi 120 nữa”. Nhạc Văn Văn bình tĩnh lại, nói: “Tiểu Nhiên Nhiên à, bồ mau thu dọn rồi dậy đi, chiều nay Trình Bằng có cuộc họp, chúng ta phải trả phòng đi về”
Cúp điện thoại, Kỷ Nhiên vừa ngồi dậy thì có một bàn tay quấn lấy eo cậu.
“Anh giúp em cầm máu mũi”. Tần Mãn nhìn cậu bằng ánh mắt ngái ngủ, nở một nụ cười lười biếng. “Em không cảm ơn anh à?”
Kỷ Nhiên đẩy anh ra. “Bớt dát vàng lên mặt mình đi”
Trên đường về, Nhạc Văn Văn nhớ đến điều gì, nửa quỳ trên ghế, quay đầu lại hỏi: “Tiểu Nhiên Nhiên, bồ cũng chảy máu mũi hả?”
Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, đáp: “Không”
“Vậy thì sao bồ lại nghĩ ngay đến nồi canh rùa tối qua?”
“… Đừng làm ồn, tôi muốn ngủ”
Nhạc Văn Văn tự dưng bị mắng, tủi thân nhìn Tần Mãn.
Tần Mãn mỉm cười. “Đêm qua em ấy cũng nóng trong, ngủ không ngon”
Nhạc Văn Văn: “Chẳng trách đêm qua em cũng trằn trọc mãi không ngủ được! Vậy đêm qua hai người ngủ thế nào?”
“Tôi cho em ấy uống trà xanh suốt đêm”
Kỷ Nhiên tái mặt. “Anh im đi”
Nhờ phúc của Tần Mãn, cả đời này cậu không muốn uống canh rùa và trà xanh nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT