“Vì sao anh ta phải rót rượu cho mày?”. Kỷ Nhiên cong môi cười, lời cậu nói làm người ta không phân biệt được rốt cuộc cậu đang mắng chửi hay đang đùa giỡn. “Mày không có tay hay là trong quán bar này không có phục vụ?”
Vốn dĩ Kỷ Nhiên định nói “Mày cũng xứng chắc” nhưng lại cảm thấy những lời này như tâng bốc Tần Mãn nên mới tạm thời sửa lại.
“Ý của tao là gì mày còn chưa rõ à?”. Kỷ Nhiên không vòng vo với gã nữa, ra lệnh đuổi người. “Cố Triết, tao với mày không thân thiết đến mức có thể cùng ngồi uống rượu, đùa giỡn với nhau”
Cố Triết uống nhiều rượu như vậy, còn bị Kỷ Nhiên châm chọc, mặt gã đỏ bừng lên vì tức.
“Vậy là trước đó mày đang giỡn mặt tao có phải không?”
Kỷ Nhiên nhún vai: “Mày thấy tao có thời gian giỡn mặt với mày không?”
Cố Triết đứng phắt dậy. “Mày…”
“Ấy hai ngài ơi!”. Quản lý hộp đêm đứng bên cạnh hồi lâu thấy tình hình không ổn bèn vội vàng đi đến. “Sao hai ngài lại ngồi chung với nhau thế này? Chật chội lắm đó. Cố đại thiếu, chúng tôi vẫn giữ lại chỗ ban nãy của ngài, chi bằng ngài quay về nhé?”
Mặt Cố Triết vẫn tái mét, gã đứng sững như trời trồng. Kỷ Nhiên sỉ nhục gã trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu gã nuốt cục tức xuống thì mai này còn hoành hành thế đếch nào nữa.
Nét mặt của quản lý hộp đêm vô cùng khổ sở, cứ đứng im tại chỗ không biết phải làm gì. Hai ông lớn này đều có tính tình khá tệ, hắn không thể trêu chọc được.
Nhạc Văn Văn cố nháy mắt với Kỷ Nhiên từ đầu bên kia, ra hiệu cậu cho Cố Triết một lối thoát. Dù sao thì “rồng dữ không áp chế được con rắn trong sào huyệt của nó” (2), bố của Cố Triết cũng là dân anh chị, ở nơi hỗn loạn này, e rằng họ thực sự không thể chèn ép được Cố Triết.
(2) Rồng dữ không áp chế được con rắn trong sào huyệt của nó: Ý là một người có mạnh đến đâu cũng khó lòng thắng được một kẻ đang chiếm giữ một vùng đất riêng.
Nhưng Kỷ Nhiên không hề tiếp nhận ám hiệu của cậu ta.
Nhưng hôm đó gã đến hộp đêm một mình, chuyện này cũng không rêu rao ra ngoài… Sao Tần Mãn lại biết được?!
Việc này quá nhục nhã, một khi bị lộ thì sau này gã khỏi cần bước chân ra ngoài làm gì cho mất mặt.
Cố Triết co cẳng bỏ đi như chạy trốn.
Nhạc Văn Văn nhìn đến là vui vẻ, đợi đến khi đám yêu ma quỷ quái kia lượn đi hết mới mon men đến gần, ngồi xuống cạnh Kỷ Nhiên rồi hỏi: “Tần Mãn ơi, vụ đánh gãy chân là sao? Anh nhất định phải nói cho người ta đấy!”
“Cũng không có gì”. Tần Mãn mỉm cười. “Gã gây sự với nhầm người nên bị đánh què chân thôi”
“Thật á? Sao chuyện hay ho thế mà em lại chưa từng được nghe nhỉ?!”. Nhạc Văn Văn đờ người, mở group chat trên Wechat ra. “Chín mươi chín tổ đội buôn dưa ở thành Mãn này của bà đây chết hết rồi chắc?!”
Tần Mãn nói: “Có lẽ là tin tức của người đưa tin trong đó chưa đủ nhạy bén”
“Đúng rồi, bọn họ suốt ngày toàn làm chuyện vớ vẩn, chỉ biết ngắm trai đẹp thôi”. Nhạc Văn Văn cầm di động, đá lông nheo với Tần Mãn. “Anh Tần Mãn ơi, anh đã vượt qua được vòng kiểm duyệt của tổ đội buôn dưa tụi em rồi đấy. Sao nào, có hứng thú không?”
“Kỷ Nhiên có trong đó không?”. Tần Mãn hỏi.
Kỷ Nhiên nhíu mày. “Liên quan gì đến tôi”
Đôi mắt hoa đào của Nhạc Văn Văn mở to. “Bạn ấy chê tụi em phiền nên không muốn vào”
Tần Mãn mỉm cười. “Thế thì tôi cũng không vào”
Kỷ Nhiên: “…”
Nhạc Văn Văn cũng cười, nháy mắt với anh. “Được thôi, nếu ngày nào đó anh có hứng thú thì cứ gửi yêu cầu cho em nhé”
Nhạc Văn Văn không chịu ngồi yên. Vở kịch vừa hạ màn, cậu ta đã lập tức lao lên sàn nhảy.
Sau khi không còn ai bên cạnh, Kỷ Nhiên mới thờ ơ hừ một tiếng. “Dùng chuyện như thế để uy hiếp kẻ khác, đúng là trẻ con”
Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để bụp nhau, ai dè mọi việc cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy.
“Ha ha ha, được, anh ngầu lắm. À mà…”. Chàng trai kia tự rót đầy ly cho mình, lướt qua Kỷ Nhiên rồi kính Tần Mãn. “Chào anh Mãn, ngưỡng mộ anh đã lâu”
Ban nãy cậu trai chứng kiến toàn bộ quá trình, vốn dĩ không hề mong Tần Mãn sẽ đáp lại, đúng lúc cậu muốn tự cạn thì nhận ra ly rượu trên tay mình bị chạm nhẹ một cái.
“Ấy ấy, anh không biết sao? Gần đây em với anh Nhiên tham gia một câu lạc bộ đua siêu tốc độ. Lúc rảnh rỗi, tụi em thường đi lượn vài vòng, đều là đường đua chính quy. Anh Mãn có hứng thú không?”
Anh đi rồi, cậu trai mới nói: “Anh Nhiên ơi, em kể anh nghe, Tần Mãn là thứ dữ đấy. Anh… Đừng thực sự chọc vào người ta. Em gặp anh ta trên bữa tiệc, anh có biết anh ta nói chuyện với những ai không?”
Tần Mãn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một người có gương mặt khá quen thuộc đang đứng sau lưng mình. Anh ta ông chủ trẻ tuổi vừa nhậm chức của một công ty nào đó.
Anh vừa nói cho tài xế địa chỉ khách sạn thì điện thoại bỗng hiện lên một tin Wechat.
[Bố Kỷ chuyển khoản cho bạn 1000 đồng]
Tiếp theo là một tin nhắn thoại vài giây ngắn ngủi, hình như bên kia đang mở cửa sổ, giọng nói của chàng trai hòa vào làn gió đang thét gào. “Ờ… Tôi có việc nên đi trước, anh lấy tiền này rồi tự gọi xe về đi”