Editor: Tịnh TịnhBeta: Mạc Y PhiHơn một tháng qua, cuộc sống Triệu Mộc Thanh vẫn không có gì đáng nói, hết
giờ làm ngẫu nhiên đi dạo phố, ca hát, ăn tối với đồng nghiệp. Đầu bếp
Hoa về nhà sẽ nấu cơm nên cô giao hết chuyện bếp núc cho cô ấy, cuối
tuần thì về Đông Thành thăm bố mẹ. Chẳng qua khi không có việc gì cô lại nhớ đến người đàn ông mà cô tặng hoa.
Điều khiến cô vui sướng là
nhờ vị huấn luyện viên đầu trọc kia dốc lòng dạy bảo mà cô đã thuận lợi
vượt qua vòng hai, thứ bảy tuần này cũng chính là ngày mai sẽ thi vòng
ba, từ hôm qua cô đã hồi hộp không yên.
Khi còn học đại học Hoa
Trân đã có bằng lái xe, sau khi tốt nghiệp bố cô ấy lập tức ném cho một
tấm thẻ để mua chiếc xe Volkswagen Beetle đỏ cho đỡ phải đi bộ.
Lúc Hoa Trân nói muốn dùng kinh nghiệm từng trải để tư vấn tâm lý cho Triệu Mộc Thanh, Triệu Mộc Thanh bắt buộc phải mang ơn mà khao cô ấy một bữa
ăn.
Trên TV đang chiếu phim hoạt hình Heo Peppa, hai người làm tổ
trên ghế sofa, đồ ăn đồ uống bày đầy trên bàn. Tay trái Hoa Trân cầm lon bia, tay phải vỗ vai Triệu Mộc Thanh, bày ra tư thế nữ trung hào kiệt.
“Không sao đâu, đến lúc đó cậu sẽ thấy còn nhiều người hồi hộp hơn cả cậu. Để
tránh mấy lỗi sai nhỏ nhặt, khi vừa lên xe phải kiểm tra cần điều khiển
đèn hai lần không thì đi tong đấy, thắt dây an toàn không mất đến một
phút, không mở đèn không ấn còi, chạy đến nơi đỗ xe đừng quên kéo cần
số, chân mà run thì thậm chí không giẫm được bàn đạp ly hợp đâu ha ha
ha!”
Hoa Trân cười đủ rồi quay đầu lại nhìn Triệu Mộc Thanh: “Không hồi hộp nữa sao?”
Vẻ mặt Triệu Mộc Thanh u ám, cô bụng đói ăn quàng mới có ý định nhờ Hoa
Trân tư vấn tâm lý trước khi thi, tin tưởng cô ấy còn không bằng tin vào chính bản thân mình, cũng có thể Hoa Trân vừa kể một loạt sai lầm mà
mình đã phạm phải.
“Hồi hộp cái khỉ gì? Nhớ năm đó trên vùng đất
bằng phẳng tớ gặp thần giết thần gặp phật giết phật, thế mà vẫn bị giám
khảo chê chạy quá chậm, thật là! Cùng lắm thì lần này trượt lần sau lại
thi tiếp, còn tận mấy cơ hội nữa còn gì.” Nói xong vừa bẻ ngón tay vừa
suy nghĩ: “À đúng rồi, có năm cơ hội, nếu năm lần đều không vượt qua thì cậu chính là đầu heo!”
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Triệu Mộc Thanh cầm gối ôm hung dữ đập cô nàng. Hoa Trân không tránh
kịp, khẽ rên lên một tiếng.
Thứ bảy, sáng sớm sương mù mù mịt, đồng hồ báo thức đang reo ầm ĩ trên giường hiển thị sáu giờ.
Tinh thần Triệu Mộc Thanh hơi uể oải, thế mà tối qua cô lại mơ thấy người
kia, trong mơ anh đút cô ăn cà rốt, miệng cô bị nhét đầy đến mức hai má
đều phồng lên.
Cô nghi ngờ có thể gần đây mình đã vẽ tranh thiếu nhi quá nhiều.
Triệu Mộc Thanh kéo rèm cửa, duỗi cái lưng mỏi, ra vẻ trầm lắng định ngâm một bài thơ thì bỗng cảm thấy bụng trống trơn, chỉ vừa kịp cảm thán một câu “Trời hôm nay không được tốt” thì tiếng hát của bà ngoại Hoa đã vọng
vào: “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn mau mở cửa ra.”
Thỏ trắng nhỏ mở cửa ra, đứng ngoài cửa không phải bà ngoại Hoa mà là một cô gái ốc. (1)
(1) Cô gái ốc: Mô tả kiểu người cần cù, lương thiện. Giống cô Tấm ở Việt Nam.
Cô gái ốc mặc một bộ áo ngủ cổ chữ V xẻ sâu đầy gợi cảm: “Rửa mặt nhanh
đi, tớ nấu cháo với trứng muối cho cậu rồi đấy, ăn xong rồi đi.” Nói
xong xoay người trở về phòng đóng cửa tiếp tục ngủ.
Chưa kịp dằn
chút cảm động trong lòng xuống thì Triệu Mộc Thanh đã cảm thấy ức chế
không thể nào chịu nổi, chỉ có thể nhìn lên trần nhà hét to: “Không!!!”
Đồng thời trong đầu hiện lên bối cảnh bài hát.
Hoa tuyết tung bay, gió Bắc thét gào, trời đất một mảnh mênh mang.
Tiếng gào to từ trong phòng truyền ra: “Thần kinh à?”
Cuối cùng, Triệu Mộc Thanh chỉ húp hai bát cháo, kiên quyết không ăn trứng vịt muối mà ra đi, ặc… chuẩn bị đi.
Trung tâm sát hạch lái xe phải hoãn cuộc thi vì sương mù, đợi đến khi sương mù tan dần, mặt trời ló dạng cũng đã hơn chín giờ.
Triệu Mộc Thanh được phân đến chiếc xe số 8 tổ 2, đến lượt cô cũng hơn mười
giờ rưỡi. Triệu Mộc Thanh là người cuối cùng của tổ 2, số người thi xong đã quá một nửa, có người vui cũng có người buồn.
Trong lòng cô tự nhủ không được hồi hộp, ngồi vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng, thuận lợi
thông qua việc kiểm tra cần điều khiển đèn. Bật đèn tín hiệu rẽ, lăn
bánh, đổi vị trí cần số, chạy thẳng, tăng giảm tốc độ, thay đổi làn xe,
vượt qua người đi bộ, tất cả đều không có vấn đề.
Cô dần thả lỏng
tâm trạng, thậm chí còn hát một đoạn ngắn, xem ra hôm nay tất cả đều
thuận lợi, lập tức sẽ đến khoảng cách giới hạn. Quả nhiên phó giám khảo
đã sang bên lề đỗ xe, trong lòng Triệu Mộc Thanh hô to hoàn hảo, cô bật
đèn tín hiệu rẽ trái đến chỗ đỗ xe.
Đúng lúc này, một chiếc xe
trắng phía bên trái làn xe đột nhiên thay đổi làn đường chạy phía trước
xe cô, cách xe cô một đoạn, còn bật đèn tín hiệu xin rẽ.
Một chiếc xe Porsche 918 Spyder trắng.
Cô trừng to mắt nhìn biển số xe, trong lòng hát vang: Là anh! Là anh! Chính là anh ấy!
Ngay thời khắc hồi hộp như thế mà trong đầu cô lại hiện lên một câu hát đậm chất văn chương: Trước núi không gặp nhau, sau núi đừng gặp lại.
Hai người thì trước núi đã gặp nhau, sau núi vẫn gặp lại.
Anh đã áp sát lề đường chuẩn bị dừng xe rồi. Có lẽ lần này ông trời cho cô
cơ hội cuối cùng, bây giờ không hành động thì đợi đến khi nào chứ?
Cắn nhẹ môi, không bỏ được con không bắt được sói?
“Mẹ nó, phải bất chấp tất cả.” Cô thật sự đã thốt lên những lời này.
Không quan tâm giám khảo nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần
kinh, cô quyết đoán vòng tay lái rẽ phải 15 độ, không phanh mà ngược lại còn nhấn ga.
“Ầm!” Đầu xe thành công cọ lên đuôi xe. Hoàn hảo!
Hệ thống cuộc thi cất giọng thông báo: Cuộc thi thất bại.
Đang là mùa đông, Triệu Mộc Thanh ngồi ở ghế lái mà mồ hôi trên trán đầm đìa, kích động đến nỗi run rẩy.
Giám khảo đen mặt, nhìn cô như nhìn kẻ đần, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy mà đầu toàn óc heo! Chân ga đang phanh thì lại buông?
Chiếc Porsche phía trước vô tội bị tông trúng, cửa xe mở ra, một chân mang
giày da đen vừa đặt xuống, tiếp theo là một chân khác, đôi chân thon dài thẳng tắp, từ từ đứng dậy, một tay anh vịn vào cửa xe, chậm rãi xoay
người nhìn về phía bên này.
Áo trắng quần đen, tỏa sáng lấp lánh.
Cô ngừng thở, tay nắm chặt thành quyền, tự nói với chính mình phải nắm chắc cơ hội này.
Trong phút chốc, giám khảo và các học viên phía sau vừa mới thấy tên đầu sỏ
còn ngồi trên ghế lái đã run rẩy mở cửa bước xuống xe như con thỏ nhỏ
nhút nhát đang chạy trốn.
Từ Cảnh Tu híp mắt nhìn cô gái đã lâu không gặp này, cảm xúc trong lòng khá phức tạp.
Vì hưng phấn mà giọng Triệu Mộc Thanh run rẩy: “Là em là em! Là em vừa đâm vào xe anh!”
“Tôi thấy rồi.”
Triệu Mộc Thanh không phản bác được.
“Cô… cố ý.” Gần như là giọng điệu khẳng định.
Triệu Mộc Thanh cuống quýt xua tay, lắc đầu như trống bỏi.
Từ Cảnh Tu liếc cô một cái, đi đến đuôi xe kiểm tra, có một ít vết xước.
Cô đi theo anh đến đuôi xe, nuốt nước bọt hỏi: “Anh… anh kết hôn rồi sao?” Nếu anh đã kết hôn cô cũng không muốn có suy nghĩ không an phận gì
khác.
Sắc mặt anh phức tạp nhìn cô chăm chú, im lặng năm giây rồi thành thật trả lời: “Đã kết hôn.”
Trái tim Triệu Mộc Thanh bỗng chốc nguội lạnh.
Đợi chút, anh nói rất đúng “đã kết hôn” chứ không phải “kết hôn rồi”? Lúc
trước ở sân bay anh nói “không gặp không về” phải chăng là…?
Thấy biểu cảm bối rối của cô, Từ Cảnh Tu bỏ thêm một câu: “Ly hôn rồi.”
“Đoàng!” Từng chùm pháo hoa nở rộ trong đầu Triệu Mộc Thanh.
Cố kìm niềm vui mừng như điên khi tưởng mất nhưng lại được, cảm thấy hành
động của mình như vậy không thích hợp lắm, cô không kịp điều chỉnh cảm
xúc mà cười nói: “Xin lỗi anh!”
“Tại sao lại nói xin lỗi?”
“Ặc!” Đổi lại Triệu Mộc Thanh không nói được gì nữa.
Thấy anh muốn đi cô vội vàng gọi theo: “Đợi một chút! Chúng ta trao đổi số
điện thoại đi. Sửa xe xong anh gửi hóa đơn cho em nhé.”
“Không
cần.” Không đề cập đến xe của anh, xe này là mượn của Cận Lãng, đúng lúc anh đang ngại chiếc xe này quá phô trương. Hơn nữa anh cũng có số điện
thoại của cô.
Triệu Mộc Thanh ra vẻ chính đáng nói: “Em không muốn lương tâm mình cắn rứt. Em kiên quyết! Hơn nữa, anh phải chịu trách
nhiệm với em!”
Từ Cảnh Tu ngạc nhiên.
Triệu Mộc Thanh tiếp
tục trách móc anh: “Em sắp hoàn thành thuận lợi kì kiểm tra này, anh đột nhiên chuyển làn đường hại em vừa chuyển làn lập tức không làm chủ được khoảng cách? Anh có biết em đã bỏ ra bao nhiêu thời gian bao nhiêu công sức để tập lái xe không? Hôm nay thi trượt đối với em là một đả kích
nặng nề, trước giờ tâm lý của em rất yếu đuối, sáng nay em đi thi bà
ngoại còn nói gói bánh chưng chờ em mang chiến thắng trở về ăn mừng đấy, em thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp bà ngoại nữa, bà đã cực khổ
nuôi em khôn lớn, không biết đời này em còn có thể thi bằng lái xe nữa
không.”
Nói xong một hơi còn than thở khóc lóc. Xin lỗi bà ngoại, tất cả đều vì hạnh phúc của cháu gái bà thôi!
“Cô vẫn còn một cơ hội.” Sau khi im lặng, Từ Cảnh Tu lạnh nhạt nhắc nhở.
“Triệu Mộc Thanh, cô đừng lề mề nữa. Còn một cơ hội cuối cùng, không lên xe sẽ hủy bỏ tư cách dự thi.” Giám khảo đang ngồi trên xe rất biết thời cơ mà cất giọng giục giã.
Triệu Mộc Thanh quật cường mím chặt môi, ánh
mắt nhìn anh chằm chằm, quyết tâm không đạt được mục đích nhất quyết
không bỏ qua, sao Từ Cảnh Tu không nhìn ra tâm tư nhỏ này của cô chứ,
lần đầu tiên anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ và khá buồn cười. Mở cửa xe,
anh cầm một tấm danh thiếp đưa cho cô.
Sợ anh đổi ý, Triệu Mộc Thanh nhanh chóng nhét tấm danh thiếp vào túi áo.
“Cảm ơn!” Thoáng cái cô đã cười đến nỗi mắt cong như vầng trăng.
Nụ cười của cô có sức hấp dẫn.
Từ Cảnh Tu bất giác phát hiện khóe miệng mình cũng cong lên theo.
Triệu Mộc Thanh cảm thấy mỹ mãn che miệng ngồi vào trong xe, Từ Cảnh Tu cũng
nhớ lại lí do mình chuyển làn đường là vì rẽ sang hiệu thuốc mua thuốc,
lúc sáng viện trưởng Dương gọi điện thoại cho anh bảo trưa về nhà ăn
cơm, trong điện thoại bà ấy không ngừng ho khan.
Giám khảo đã lái
chiếc xe lên phía trước chiếc Porsche rồi bước xuống xe nhường chỗ cho
Triệu Mộc Thanh bắt đầu thao tác lại một lần nữa.
Chân run lên đầy kích động, lăn bánh, tắt máy, kết thúc, Triệu Mộc Thanh và giám khảo đồng thời cất tiếng cười ha ha.
Từ Cảnh Tu mua thuốc xong vừa bước ra cửa liền bắt gặp cảnh tượng này,
chiếc xe dự thi đỗ phía trước chiếc Porsche chưa đến nửa mét, Triệu Mộc
Thanh toét miệng cười tít mắt ngồi vào ghế lái phụ, giám khảo ngồi vào
vị trí ghế lái chạy vụt đi.
Chiếc xe dự thi chạy về trung tâm lái
xe, Thẩm Xung chờ ở đó. Anh ta đã xem qua camera ở phòng giám sát và
điều khiển trung tâm, sờ đầu Triệu Mộc Thanh an ủi cô: “Lúc đầu mọi thứ
đều diễn ra rất tốt, sao vào giây phút quyết định đầu óc em lại chập
mạch như bị trúng tà vậy? Ôi, đúng là vận may hơi kém.”
Triệu Mộc Thanh không cho là đúng, cảm thấy hôm nay mình quá may mắn.
Hoa Trân gửi tin nhắn bảo cô về nhà ăn cơm. Cô vội vã muốn về chia sẻ bí mật với Hoa Trân nên xua tay với Thẩm Xung định đi.
Thẩm Xung kéo cô lại hỏi cô đi đâu, cô uốn éo, “Trân Trân ở nhà chờ em về ăn cơm đấy!”
Thẩm Xung bị trúng một kích trầm trọng đành phải buông tay, nhìn cô vội vàng leo lên chiếc taxi vừa bắt được đi xa dần, ôm ngực khóc than cho chính
mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT