“Một đám phế vật! Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn cầm giữ bản Long hay sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền!”

Tuy rằng Hắc Long đang bị năm sáu tên cao thủ Thiên Giai vây công, và hơn mấy chục tên tu sĩ Cao Cấp ở bên ngoài công kích, nhưng miệng lưỡi của nó vẫn không ngừng phô trương, mắng người đều không biết mệt mọi. Lúc Trần Vũ chạy đến nhìn thấy một màn quen thuộc này, hắn coi như là mắt điếc tai ngờ, không biết gì.

Hiện tại đám dong binh chỉ còn lại trên dưới không quá ba mươi người. Mà trong số đó Trần Vũ rất nhanh liền nhận ra hai anh em họ Lục, hắn còn nhớ kỹ lần trước mình đã cướp đoạt xác con tê tê từ trong tay của hai anh em người này, sau đó hai anh em bọn họ còn bị đám nữ cường nhân kia cướp cho một trận. Không nghĩ đến chỉ qua mới có mấy ngày lại có dịp gặp mặt, thật sự là có chút duyên phận. Đương nhiên Trần Vũ còn hy vọng là, lát nữa mình có thể kiếm được chút tiện nghi từ trên tay hai anh em họ Lục, như thế mới coi như là duyên phận mỹ mãn.

Ngoài hai anh em họ Lục này ra, bên cạnh nhóm người vây công Hắc Long còn có hai nam một nữ. Ba người này khí thế bức người, thực lực hoàn toàn vượt xa hai anh em họ Lục. Hai nam nhân là một đôi song sinh, sử dụng trường kiếm, cả hai đều là Thiên Giai Kiếm Sĩ đỉnh phong. Quả thật thực lực của bọn họ còn muốn mạnh hơn Hắc Long một chút. Mà nữ nhân kia lại là một Thiên Giai Ma Pháp Sư đỉnh phong, thực lực cũng cực kỳ bưu hãn. Trần Vũ biết nhóm người này thật sự là rất khó đối phó, huống hồ bên cạnh đó còn có mấy chục tên Cao Cấp tu sĩ, đang không ngừng xông tới tạo ra hỗn loạn. Chỉ cần Hắc Long sơ sảy một cái, liền bị bọn hắn gọt đi một chút hồn thể. Nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy, thì không biết chừng Hắc Long có thể sẽ bị bọn họ đánh cho hồn phi phách tán.

Trần Vũ đương nhiên là không thể để cho chuyện đó xảy ra, hắn vừa thục giục Dã Lang Vương xông về phía trước, vừa âm thầm đem Cực Phẩm Lông Trâu lấy ra vận dụng. Thứ này đối với cao thủ Thiên Giai thì có phần hạn chế, nhưng muốn đối phó với một đám tu sĩ Cao Cấp thì thật sự là không có một chút khó khăn nào.

“Vèo vèo!”

Trong lúc không có ai đề phòng, Cực Phẩm Lông Trâu trên tay Trần Vũ liên tục phóng ra, hướng về đám tu sĩ ở gần nhất mà găm tới.

“A a a…”

Những tiếng kêu la thảm thiết bắt đầu vang lên. Đám tu sĩ đang vây công Hắc Long không khỏi giật mình hô lên.

“Ai, là ai dám đánh lén bọn ta?”

Đợi cho cả bọn trông thấy người xuất thủ là một tên thiếu niên có khuôn mặt non chẹt, cưỡi trên lưng một đầu Dã Lang Vương đi tới, không khỏi trợn mắt đưa mặt nhìn nhau.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Mau đem tên tiểu tử đó cầm xuống!” Lục Lôi tức giận la ầm lên.

Lúc này ngoài ba tên tu sĩ Thiên Giai đỉnh phong đang gắt gao vây công Hắc Long ra, thì hai anh em họ Lục là người có quyền hạn nhất. Cho nên mệnh lệnh của Lục Lôi vừa tuyên bố, một đám tu sĩ không khỏi ào ào đổ hướng về phía Trần Vũ mà phóng tới.

Đương nhiên Trần Vũ không có ngu ngốc đến mức đi cứng đối cứng với bọn họ. Hắn chỉ quát khẽ một tiếng: “Đi!”

Dã Lang Vương liền nhanh như điện chớp, phóng người bay lên cao, hướng vào trong rừng chạy thoát đi. Một đám dong binh tức giận điên cuồng liên tục hô hào.

“Tiểu tử thúi, ngươi có gan thì đứng lại đó, đừng có chạy!”

“Mẹ nó, tên khốn kiếp nha ngươi, dám đánh lén bọn ta còn muốn chạy!”

“Thật sự là ghê tởm, anh em, xông lên đem tên tiểu tử này bắt sống, tối nay ta muốn chơi hoa cúc!”

“…”

Dã Lang Vương càng chạy càng nhanh, mà đám dong binh phía sau cũng truy kích không ngừng. Đợi cho đến khi nhìn thấy trước mặt là vách núi, thân hình của Dã Lang Vương mới dừng lại. Mà đám dong binh ở phía sau cũng đuổi kịp tới. Nhìn thấy Trần Vũ và Dã Lang Vương đều đã rơi vào đường cùng, bọn họ không khỏi nhếch môi lên cười khẩy.

“Tiểu tử thúi, ngươi có gan thì chạy nữa đi! Ông mày muốn xem ngươi chạy đi đâu!”

“Lão thất, ngươi nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Anh em chúng ta cùng nhau xông lên, đem tên tiểu tử này bâm ra cho chó ăn!”

“Phi phi phi, lão bát, ngươi có bị ngốc hay không hả? Đầu Dã Lang Vương kia là thú cưỡi của hắn, nó làm sao ăn thịt của hắn được!”

“Phi phi phi, lão thất, ta nói là đem cho chó ăn, chứ có nói là đem cho con dã lang kia ăn hay sao? Thật sự là ngu xuẩn!”

“Câm miệng hết cho ta! Lúc này là lúc nào rồi mà các ngươi còn cãi nhau, tất cả cùng nhau xông lên bắt tên tiểu tử này lại! Nhanh lên!”

Nghe được tiếng nộ rống này đám dong binh mới bắt đầu nghiêm túc lại, vẻ mặt hiện lên sát khí nhìn về phía Trần Vũ và Dã Lang Vương chằm chằm. Thế nhưng bọn hắn lại phát hiện ra Trần Vũ hoàn toàn không kinh sợ một chút nào. Thậm chí bọn hắn còn trông thấy Trần Vũ đang nhếch môi lên cười khẽ.

“Tên tiểu tử này bị làm sao? Tại sao lại cười khó coi như vậy?”

“Lão tứ, hắn có phải là có vấn đề gì hay không? Hay là hắn không biết chúng ta lợi hại hơn hắn?”

“Ta làm sao mà biết được?! Lão thất, lão bát, hai người các ngươi xông lên trước đi, cẩn thận đầu dã lang kia một chút!”

“Lão tứ, ngươi đây là có ý gì, tại sao ngươi lại không xông lên trước đi?!”

“Ta không phải là đề phòng có biến, cho nên mới ở phía sau tiếp ứng cho hai ngươi đó sao? Đừng có lắm lời nữa, các ngươi mau xông lên trước cho ta!”

Đám dong binh lúc này bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, một bộ cẩn thận đề phòng, không có tên nào nguyện ý xông lên phía trước. Thế nhưng Trần Vũ cũng không rảnh để chờ bọn hắn xông lên, chỉ thấy trên tay hắn hiện ra vô số quang mang, sau đó là một loạt lông châm phóng ra ngoài, đem đám dong binh dọa cho kếu lên thất thanh.

“Khốn nạn! Thật sự là khốn nạn! Tên tiểu tử này vậy mà chơi đánh lén!”

“A, đau quá! Đây là thứ gì, làm sao lại đau đến như vậy?”

“Mau tránh, mau tránh ra, đám ám khí này có độc, đừng có để nó đâm trúng!”

“A, lão tứ, mau đến cứu ta!”

“…”

Trần Vũ đem toàn bộ lông châm ở trên người phóng ra, làm cho trận hình của đám dong binh trước mặt trở nên hỗn loạn không thôi. Thấy tình thế đột nhiên đổi chiều, mấy tên dong binh may mắn không có bị thương, liền sợ hãi mà chạy tán đi, không có tên nào to gan ở lại đối mặt với một người một lang trước mặt.

Nhìn bọn họ đã chạy tản đi, Trần Vũ cũng không có để cho Dã Lang Vương đuổi theo. Lại nhìn một đám hơn mười người đang nằm lăn lộn dưới đất, Trần Vũ liền không nói tiếng nào, đem Bạch Ngân Cung nâng lên.

“Vèo vèo!”

Những mũi tên liên tiếp được bắn ra ngoài, làm cho mười mấy tên dong binh sợ hãi đến kêu la thất thanh. Mà mấy tên dong binh vừa chạy thoát, nghe được tiếng la hét này tốc độ càng thêm nhanh chóng. Thế nhưng Trần Vũ cũng không có đem những người này giết chết, hắn chỉ phế bỏ bọn họ, để cho bọn họ không có cơ hội đứng dậy truy đuổi nữa. Dù sao Trần Vũ cũng là một người hiện đại, hắn thật sự là không thể tàn nhẫn giết người được. Nhưng nói như thế cũng không có nghĩa là hắn nhân từ, bọn người này nhiều ít cũng bị tổn thương, muốn khôi phục lại thực lực như xưa không phải là chuyện dễ dàng gì. Dù sao gân mạch bị bắn nát, không phải biến thành phế nhân đã là một điều vô cùng may mắn lắm rồi!

Mang theo Dã Lang Vương rời đi, lúc này Ái Lệ Na đang cùng với tên thích khách Hoàng Bân truy kích lẫn nhau. Mà tên thích khách Hoàng Bân lần trước bị trúng độc của Trần Vũ thực lực đã tiêu giảm đến hơn phân nửa. Cho dù hiện tại Ái Lệ Na cũng không phải là thực lực đỉnh phong, nhưng vừa giao đấu mấy chục hiệp nàng đã đem quần áo trên người của hắn cắt xuống một mảng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra khắp nơi.

Không biết có phải là tình cờ hay cố ý, mà trong lúc bị đuổi giết Hoàng Bân lại hướng về phía bên này chạy tới, vừa lúc đụng mắt với Trần Vũ. Nhìn thấy một người một lang xuất hiện ở trước mặt, khóe môi Hoàng Bân không khỏi nhếch lên, trong lòng thì âm thầm nghĩ: “Quả nhiên là trời cũng muốn giúp ta, tiểu tử, ngươi tới kịp lúc lắm!”

Thế nhưng Trần Vũ cũng không có kinh hoảng như Hoàng Bân nghĩ. Dù sao hiện tại Hoàng Bân cũng đã bị thương, Trần Vũ tin chắc là với thực lực của mình và Dã Lang Vương, hoàn toàn có thể tránh né được công kích của Hoàng Bân. Với lại lúc trước mấy lần bị Hoàng Bân tính toán, còn suýt chút nữa là phải mất mạng, Trần Vũ làm sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy. Cho nên trong lúc nhất thời, Trần Vũ liền đem Bạch Ngân Cung nâng lên, muốn sử ra Diệt Hồn Tiễn để tiếp đãi hắn.

Nhưng mà Ái Lệ Na trông thấy một màn như vậy, hoàn toàn không chút chần chờ hô lên thất thanh: “Cẩn thận!”

Sau đó thân ảnh của nàng biến mất ngay tại chỗ, một cái chớp mắt tiếp theo nàng đã hiện ra trước mặt hai người. Vừa rồi trong lúc gấp gáp nàng hầu như đã vận dùng hết toàn bộ sức mạnh của bạn thân, làm ra một bước đột phá cuối cùng, mở ra một bộ kỹ năng hoàn toàn mới, có tên là Dịch Chuyển Tức Thời.

Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy nàng xuất hiện ở trước mặt, khóe môi của Hoàng Bân không khỏi nhếch lên. Một mũi dao sắc nhọn từ trong tay của hắn hướng về phía trước ngực của nàng găm tới, động tác lăng lệ ác liệt, hoàn toàn không có một chút thương hương tiếc ngọc nào. Mà lúc này, tên nỏ trong tay của Ái Lệ Na cũng được bắn ra, muốn đem Hoàng Bân diệt sát ngay tại chỗ.

“A…”

Ngay lập tức, cả hai đồng thời dùng đến tuyệt kỹ áp đáy hòm của mình, muốn đem đối phương diệt sát ngay tại chỗ. Thế nhưng cả hai đều không hề nghĩ rồi, ỹ nghĩ của đối phương lại giống mình đến như vậy. Đợi cho cả hai kịp nhận ra nguy cơ đã bị công kích của đối phương đánh trúng. Lồng ngực của Ái Lệ Na bị một thanh dao nhọn găm thẳng vào trong, chỉ còn lưu lại cán dao. Mà trước ngực của Hoàng Bân thì hiện ra một cái lỗ máu, mũi tên nỏ vừa rồi đã xuyên thẳng qua lồng ngực của hắn, trực tiếp đem trái tim của hắn phá hủy.

Thân hình của Hoàng Bân ngã xuống đất, hai mắt mở lớn trừng trừng, hắn hoàn toàn không cam lòng mà chết đi. Trong khi đó cả người Ái Lệ Na đều là máu tươi, thân hình của nàng chậm rãi ngã khuỵu xuống đất, hai tay cố gắng chống đỡ để cho thân thể của mình không bcó gục ngã.

Đến lúc này trong tay Trần Vũ vẫn còn giữ chặt lấy Bạch Ngân Cung, hắn hoàn toàn không có thời gian để trở tay. Động tác của hai tên sát thủ đỉnh cấp quả thật là quá mức nhanh, cho đến khi nhận ra mọi thứ đã kết thúc rồi Trần Vũ mới giật mình tỉnh lại.

“Lệ Na!” Hắn gần như là gầm thét lên, vội vàng nhảy xuống lưng Dã Lang Vương đi tới ôm chặt lấy thân thể càng lúc càng yếu ớt của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play